“Ầm ầm ầm...”
Mây đen cuồn cuộn lan đến tận chân trời, một tiếng sấm rền vang lên.
Rào rào! Ngoài cửa sổ mưa ngày càng to, nước mưa như trút từ mái ngói đổ
xuống, xối mạnh xuống mặt đất mấp mô toàn là nước đục ngầu.
Gió thổi hai cánh cửa sổ chưa đóng chặt rung động không ngừng, phát ra tiếng động cành cạch.
Kiến Sầu đang may vá trong nhà nghe thấy tiếng động này giật bắn mình, mũi kim suýt nữa đâm vào tay.
Nhìn hai cánh cửa sổ không ngừng rung động, nàng luôn cảm thấy hơi kinh hãi, vội vàng đặt chiếc áo bào may được một nửa trong tay xuống, đi tới bên
cửa sổ đóng hai cánh cửa vào.
Cửa sổ đã đóng nhưng tiếng mưa rơi bên ngoài lại không nhỏ đi một chút nào.
Thỉnh thoáng có tiếng sấm rền từ phía chân trời, càng ngày càng đến gần, dường như chạy qua trên nóc nhà của nàng.
Kiến Sầu nghe tiếng sấm không khỏi thở dài.
Đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng còn chưa lộ rõ, trên gương mặt trắng như gốm của nàng lộ ra một vẻ dịu dàng chưa từng có.
Có lẽ đây chính là điều tốt nhất ông trời ban cho mình.
Mới cưới được ba tháng, Kiến Sầu cũng không nghĩ rằng mình lại có thể có thai sớm như vậy.
Sáng nay cũng không biết làm sao tự dưng lại nôn ọe, nàng mời đại phu trong
làng đến khám, đại phu lại không ngừng chúc mừng nàng. Kiến Sầu vặn hỏi
một hồi lâu, đối phương mới cười nói nàng có thai rồi.
Nàng sững
sờ rất lâu không phản ứng lại, ngay cả cuối cùng trả tiền khám bệnh,
tiễn đại phu về như thế nào, nàng cũng hoàn toàn không nhớ nổi.
Kiến Sầu vốn là một đứa trẻ mồ côi chỉ có tên không có họ.
Từ khi bắt đầu có trí nhớ, nàng đã biết mình không cha không mẹ, may mắn
được người hảo tâm nhận nuôi mới có thể sống sót yên bình.
Sau đó nàng gặp Tạ Bất Thần, khi đó hắn còn không phải tú tài mà chỉ là thiếu
gia nhà họ Tạ. Trước đó hai người cũng không hề có nhiều cơ hội tiếp
xúc, đến tận lúc gia cảnh nhà họ Tạ sa sút, Tạ Bất Thần bị kẻ thù đuổi
giết, trùng hợp được Kiến Sầu cứu giúp, hai người mới xem như kết thành
quan hệ gắn bó keo sơn.
Ba tháng trước, cuối cùng bọn họ cũng dựng nhà ở ngôi làng nhỏ này, sau đó thành thân.
Thế là Kiến Sầu cũng có họ, từ đó trở đi gọi là Tạ Kiến Sầu.
Tạ Bất Thần làu thông tứ thư ngũ kinh, lúc ở nhà đã có chút tài danh, đã
là đồng sinh. Sau đó hắn tham gia thi hương lại đỗ tú tài nền càng nỗ
lực học tập.
Hắn không nỡ để Kiến Sầu chịu khổ, từng nắm tay nàng nói, đợi hắn đạt được công danh cao hơn liền có thể làm quan, sau này
Kiến Sầu cũng sẽ là một quan bà.
Sáng sớm hôm nay Tạ Bất Thần đã lên huyện học.
Trước kia đến giờ này hắn đã về ăn cơm rồi, nhưng hôm nay lại gặp đúng trận mưa to.
Kiến Sầu nghĩ, hắn có mang ô, có lẽ là đường đi lầy lội không dễ đi cho nên mới chậm chạp không về.
Đợi hắn về, nàng sẽ nói với hắn chuyện vui cực lớn này.
Một nụ cười nhạt vẫn giữ bên khóe miệng, nghe tiếng mưa rơi rào rào xung quanh, nàng cũng không cảm thấy phiền lòng nữa.
Từ bên cửa sổ quay vào, Kiến Sầu không cầm lấy kim chỉ mà thoáng nhìn
thanh bảo kiếm vỏ da cá mập treo trên tường, đây là món đồ duy nhất đáng giá trong nhà, Tạ Bất Thần thà chết cũng phải mang đi.
Nàng đi ra cửa trước nhìn cổng viện nhỏ hẹp, mong chờ Tạ Bất Thần xuất hiện trong màn mưa.
Đây là một tiểu viện nhà nông rất đơn giản, mấy con ngỗng trắng bị nhốt
trong hàng rào phên tre đang vui sướng kêu to trong mưa, thỉnh thoảng
quay cái cổ dài lại rỉa lông, lâu lâu lắc người một cái, những giọt nước mưa sáng loáng như ngọc trên lông ngỗng bắn ra ngoài rực rỡ.
Xuyên qua màn mưa dày có thể nhìn thấy dãy núi liên miên nhấp nhô cách đó
không xa. Dãy núi màu xanh sẫm, bị nước mưa giội rửa dường như càng thêm đậm.
Tiếng sấm rền vang vọng tới từ bên kia núi.
Kiến Sầu một tay vịn khung cửa, một tay xoa bụng, đang do dự có nên cầm ô lên
trường huyện tìm người hay không, trong màn mưa liền truyền đến tiếng
bước chân ngày càng tới gần.
Lộp bộp...
Tiếng nước mưa xối vào ô giấy dầu cũng ngày càng gần.
Một bóng dáng cao to chậm rãi hiện ra trong màn mưa mờ mịt, nước mưa từ mép ô chảy xuống như những chuỗi ngọc không ngừng rơi xuống đất đứt tung
tóe, hòa lẫn với nước mưa xung quanh.
Tạ Bất Thần lông mày dài, mũi rất thẳng, đôi môi mỏng, có một độ cong gần như lạnh lùng.
Hơi nước ướt lạnh bám trên đầu mày khóe mắt hắn, dường như lại phủ thêm một lớp sương lạnh.
Bàn tay cầm ô là tay cầm bút, thon dài trắng muốt.
Kiến Sầu nhìn thấy hắn, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt yên tâm, khóe môi bất giác cong lên: “Chàng về rồi“.
Tạ Bất Thần lạnh nhạt gật đầu, môi hé ra như muốn nói gì đó, cuối cùng lại nở ra một nụ cười. Hắn đi lên mái hiên, thu ô lại, cẩn thận dựng ngược
bên trụ cửa.
Kiến Sầu vội tránh đường cho hắn vào nhà, đưa tay định cởi chiếc áo bào đã ướt sũng xuống cho hắn.
Áo bào màu thanh thiên bị nước mưa thấm ướt biến thành màu xanh sẫm như màu dãy núi xa xa.
Kiến Sầu chỉ sợ hắn cảm lạnh, lại không ngờ lúc này tay nàng lại bị một bàn tay lạnh buốt khác giữ lại.
Nhìn từ bàn tay này lên trên, Kiến Sầu nhìn thấy gương mặt đang cười nhạt của Tạ Bất Thần.
Vì sao lại cảm thấy hơi kì lạ?
Kiến Sầu không hiểu: “Tay chàng lạnh quá, có chuyện gì vậy?”
Tạ Bất Thần lắc đầu, đưa mắt quan sát đồ đạc trong nhà.
Nơi này vẫn giống như lúc hắn đi sáng nay, mấy chiếc áo đặt trên bàn vuông
đơn sơ, trong đó một số đã gấp gọn đặt bên cạnh, còn hai chiếc thì trải
rộng, trong đó có một chiếc còn cắm kim chỉ trên tay áo.
Kiến Sầu giải thích: “Vừa rồi cửa sổ đóng không chặt, vừa có sét vừa có mưa,
thiếp ra đóng cửa sổ, lúc quay vào chỉ mải nghĩ tại sao chàng còn chưa
về, nhất thời quên cả may tiếp. Có điều những chiếc còn lại thiếp đã may xong rồi, lát nữa chàng có thể thay, buổi chiều ngớt mưa lại tiếp tục
lên huyện học...”
“Kiến Sầu!”
Âm thanh lành lạnh, lần này lại có chút khàn khàn kì dị.
Kiến Sầu cho rằng hắn dầm mưa bị nhiễm phong hàn, trong lòng hết sức lo
lắng: “Chàng khản cả giọng rồi, nhất định là vội về, không để ý về đúng
lúc mưa to. Nếu không về được, chàng cứ ở lại trường huyện cũng được...”
Dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng nàng lại ngọt ngào như mật.
Càng nói, nụ cười trên môi nàng càng rạng rỡ.
Tạ Bất Thần cứ thế im lặng nhìn nàng.
Toàn thân hắn đều ướt đẫm, dưới chân đọng một vũng nước. Kiến Sầu trước mặt
hắn, trong mắt hay trong lòng đều chỉ có hắn, lúc cười lên cũng rất ấm
áp.
Cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc đội mưa về lại hiện lên trong đầu, đồng thời còn có cả giọng nói già nua vang vọng dó.
“Đạo vốn vô danh, chất phác, tuy nhỏ mà thiên hạ không dám làm trái.
Người là nhục thể, là phàm thai, tâm bị thất tình lục dục trói buộc, khó xa rời tửu sắc tài vận.
Thế ngoại có tiên sơn, mênh mông giữa biển mây. Phàm trần như hạt cải, hồng trần mấy độ đều là hư vô. Hỏi người thế gian, sao không bỏ đi cõi phàm, tầm tiên vấn đạo?
Trảm tình căn, đoạn trần duyên. Nếu muốn cầu đạo phải xá bỏ hết thảy, ngươi lấy gì chứng đạo?”
Ngươi lấy gì chứng đạo?
Năm chữ rất ngắn lại như một lạch trời không thể vượt qua, ngăn cách phàm thế và cõi tiên.
Còn Tạ Bất Thần, phải vượt qua.
Hắn đưa tay ra, bàn tay lạnh buốt vuốt ve bên má ấm áp của Kiến Sầu, mơ hồ
cười nói: “Nàng ở nhà, dù thế nào ta cũng phải về một chuyến“.
Bàn tay hắn quá lạnh làm Kiến Sầu rùng mình một cái: “Đâu cần phải phiền
phức như vậy? Thiếp lại không phải liễu yếu đào tơ gì. Có điều chàng về
cũng tốt, thiếp có chuyện...”
Nàng vừa nói vừa đưa tay đến, lòng
bàn tay ấm áp bao trùm lên mu bàn tay Tạ Bất Thần, vừa chạm vào lại cảm
nhận được sự giá lạh đó.
Thở dài một tiếng, Kiến Sầu lo lắng quên cả vừa định nói gì: “Người chàng lạnh quá“.
“Không sao, thân thể ta khỏe mạnh hơn nàng nhiều“.
Tạ Bất Thần cười, lui lại một bước, bình tĩnh xoay người lại, nhìn thấy thanh kiếm treo trên bức tường loang lổ đó.
Trên vỏ kiếm màu đen sẫm gắn đầy vảy giáp lại vẫn đen bóng như cũ, không bám một hạt bụi nào.
Hắn chậm rãi đưa tay tới lấy thanh bảo kiếm này xuống, nhẹ nhàng vặn một
cái rồi dùng sức kéo ra, từng tấc từng tấc ánh sáng lạnh từ từ hắt ra,
cùng với tiếng sấm và tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ làm người ta không khỏi ngạt thở.
Cùng với thân kiếm không ngừng được hút ra, tiếng kiếm ngân cũng dần dần trở nên réo rắt.
Hắn rút kiếm, lại như phải phóng thích thứ gì đó.
Kiến Sầu nhìn hắn không chớp mắt, trong lòng lại tính toán nên nói với hắn chuyện mình có thai như thế nào.
“Thanh kiếm này mỗi ngày thiếp đều lau một lần, không bám bao niêu bụi bặm, có điều lại chưa từng rút nó ra. Nhìn nó đúng là đẹp thật, khó trách nàng
lại nhất quyết mang nó theo“.
Tạ Bất Thần cuối cùng hoàn toàn rút thanh kiếm này ra, lưỡi kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh phản chiếu hai mắt như hồ sâu của hắn.
Giờ khắc này, đột nhiên hắn thấy rõ.
Đây là mắt của chính hắn, vô tình vô dục, vô bi vô hỉ, không có vấn vương, không có lưu luyến.
Người trên thế gian chẳng qua đều là ảo ảnh trong mơ.
Có thứ gì không thể vứt bỏ được?
Cho dù là...
Kiến Sầu.
Chẳng qua để chứng minh chính mình có tâm cầu đạo mà thôi.
Ánh mắt lạnh nhạt của hắn chuyển từ lưỡi kiếm lạnh buốt sang gương mặt Kiến Sầu.
Trang điểm đơn giản, trâm gai váy vải, chỉ có gương mặt là trắng muốt, đuôi
mắt hẹp dài có một vẻ đoan trang xinh đẹp khó nói. Cho dù là ở nơi mộc
mạc thế này cũng không che khuất được ánh sáng trên người nàng.
Tạ Bất Thần chưa bao giờ cảm thấy vợ mình xinh đẹp như vậy.
Tuy nhiên có đẹp đến mấy cũng không thể làm trái tim hắn rung động chút nào nữa.
Như mặt nước dưới giếng cổ không gợn sóng.
“Kiến Sầu!”
Hắn lại gọi tên nàng.
Kiến Sầu chớp chớp mắt, bước tới nửa bước, mở miệng định hỏi hắn rốt cuộc có chuyện gì.
Nhưng ngay lập tức bước chân của nàng đột nhiên ngừng lại.
Đau đớn kịch liệt tràn đến...
Kiếm!
Kiến Sầu hoang mang cúi đầu, nhìn thấy một thanh kiếm trước ngực mình.
Nàng nhìn theo lưỡi kiếm sáng như tuyết, nhìn thấy một bàn tay cầm kiếm.
Đó là tay của Tạ Bất Thần.
Tay cầm bút, tay giơ ô, tay cầm kiếm.
Tạ Bất Thần hờ hững nhìn nàng, sự dịu dàng lưu luyến ngày xưa dường như mây khói bay qua mắt, biến mất không còn dấu vết.
Đây là một ánh mắt lạnh lẽo kiên quyết, có tình lại như vô tình.
Lưỡi kiếm đâm vào ngực như một khối băng cứng lạnh buốt, làm nàng lạnh đến quên cả đau đớn.
Đồng tử kịch liệt co lại, Kiến Sầu hơi mở ra hai cánh môi, vừa ngỡ ngàng vừa đau đớn kinh hãi.
Tạ Bất Thần tay cầm Tam Xích Thanh Phong, mà mũi kiếm của Tam Xích Thanh Phong đã đâm vào ngực Kiến Sầu.
Vết máu đỏ tươi lan ra, chảy theo lưỡi kiếm sắc bén, một giọt, một giọt, lại một giọt...
Tách...
Giọt máu đầu tiên rơi xuống đất như một quân cờ đẫm máu.
Khuôn mặt trắng xanh của Tạ Bất Thần bị ánh sáng này chiếu vào cũng thấp thoáng màu máu kì dị.
“Chàng...”
Kiến Sầu cố hết sức nói chuyện, nhưng miệng há to mà lại như con cá bị người ta vứt lên bờ, làm thế nào cũng chỉ có thể âm thanh nhạt nhòa.
Dưới mắt nàng có lệ quang lấp lánh.
Vì sao...
Tạ Bất Thần thu hết thần thái của nàng vào đáy mắt, lại dường như có một lớp vách ngăn, không chút động lòng.
Thong thả, tàn khốc, lại gần như tao nhã, hắn rút thanh trường kiếm về.
Một đóa hoa máu bắn ra trước ngực Kiến Sầu, nàng không sao đứng vững được nữa.
Tạ Bất Thần lạnh nhạt nhìn, mũi kiếm nghiêng nghiêng chỉ xuống đất, để mặc cho máu trên thân kiếm rơi xuống thành một vũng nhỏ trên mặt đất.
“Đời này ta nợ nàng. Nếu tam giới lục đạo có luân hồi, kiếp sau nàng cứ việc lấy mạng ta“.
Đời này ta nợ nàng.
Nếu tam giới lục đạo có luân hồi, kiếp sau nàng cứ việc lấy mạng ta.
Kiến Sầu đứng không vững, nàng che vết thương trước ngực, lúc cúi đầu xuống chỉ nhìn thấy máu tươi trào ra qua kẽ tay.
Là máu từ trái tim nàng, là nước mắt từ đáy mắt.
Thân hình lắc lư mấy cái, cuối cùng nàng vẫn ngã xuống đất.
Giờ khắc này, Tạ Bất Thần cầm kiếm, bước chân không tiếng động, từ bên người nàng đi ra ngoài.
Thân thể nàng cuộn tròn co quắp, ngón tay cố gắng nắm lại như muốn nắm bắt thứ gì đó.
Tuy nhiên chỉ có một góc áo ướt đẫm thoáng lướt qua trước mắt nàng.
Rào rào...
Bên ngoài vẫn mưa như trút, phía chân trời vẫn có sấm rền.
Ngoài tiểu viện, dãy núi kéo dài liên miên trong tầm mắt dường như lại càng thêm xanh ngắt.
Mấy con ngỗng trắng ngoài sân bước đi trong mưa, lúc Tạ Bất Thần đi ra có
vài con đã sắp bay ra ngoài hàng rào. Hắn không thèm nhìn lấy một cái,
chỉ đưa mắt nhìn về phía tường viện thấp tè.
Mấy ngọn cỏ mọc trên đỉnh tường đang run rẩy trong mưa.
Trên tường viện có một đạo sĩ tóc bạc da mồi đứng bắt tay sau lưng, chân lại cách những ngọn cỏ trên tường không nhiều không ít vừa đúng ba tấc,
cũng có nghĩa lơ lửng bên trên.
Ánh mắt bể dâu của lão như nhìn thấu thiên cơ, dừng lại trên người Tạ Bất Thần.
Máu trên thân kiếm của hắn đang được nước mưa xối đi, trở nên nhạt dần.
Mỉm cười, lão đạo mở miệng lên tiếng: “Trần duyên đã chém, tâm tính cực
tốt. Sau này tầm tiên vấn đạo, thông thiên đại năng tất có tấc đất cắm
dùi của ngươi“.