Ánh trăng Nhai Sơn như lụa in bóng Kiến Sầu kéo dài sau lưng.
Nàng đưa tay chỉ, bức phong tín liền bay đến tay nàng, lơ lửng cách lòng bàn tay chừng hai tấc, chậm rãi nhấp nhô. Kiến Sầu nắm tay lại, dùng đầu
ngón tay bóp nát ánh bạc, một bức thư khác lại mở ra.
“Thấy thư
như gặp mặt, Tiểu Vãn vấn an Kiến Sầu sư tỷ. Ngày trước bị thương trên
Tây Hải, may được sư tôn cứu chữa nên không việc gì, chỉ có cảnh giới tu hành hơi giảm xuống nhưng tâm tính lại vững hơn, là phúc chứ không phải họa. Từng nghe sư tỷ trọng nghĩa tương trợ, trên dưới Vô Vọng trai đều
nhớ mãi không thôi. Thế sự gian nan, mong sư tỷ thông cảm“.
Kiến Sầu ngẩn ra.
Gương mặt sáng sủa lại có vài phần rụt rè của Niếp Tiểu Vãn liền hiện lên trước mắt.
Một tiểu cô nương rất hiểu chuyện.
Vô Vọng trai không thể ra mặt vì Niếp Tiểu Vãn, có lẽ Niếp Tiểu Vãn cũng
biết rõ, nhưng trong lòng vẫn nhớ ơn cứu chữa của sư tôn, chắc hẳn cũng
hiểu sự khó xử của Vô Vọng trai nên mới gửi thư khuyên nàng.
Thầm than thở trong lòng, nàng tiếp tục đọc.
“Môn phái có quan hệ của môn phái, thù hận giữa đệ tử và đệ tử lại không vì
môn phái mà biến mất. Tiểu Vãn bị Hứa Lam Nhi độc ác gây thương tích,
trong lòng vẫn có buồn bực quanh quẩn. Ngày trước từng liên lạc Trương
sư huynh Phong Ma kiếm phái và Chu sư huynh Xung Tiêu môn, hẹn tiểu hội
Tả Tam Thiên Trung Vực hai năm bảy tháng nữa, cố gắng hết sức, bế quan
tu luyện, phớt lờ chuyện trần tục. Ngày đó dưới Nhất Nhân đài Côn Ngô sẽ rửa sạch sỉ nhục. Nếu có duyên phận, mong gặp lại sư tỷ“.
Các
môn phái Tả Tam Thiên Trung Vực cứ ba mươi năm lại có một tiểu hội, các
đệ tử ưu tú trong thế hệ mới của tất cả các môn phái Trung Vực sẽ tụ tập tại núi Côn Ngô, cùng nhau so bì cao thấp.
Nghe nói người chiến
thắng cuối cùng sẽ một mình bước lên Nhất Nhân đài của Côn Ngô, trở
thành “đệ nhất nhân” trong thế hệ trẻ khiến tất cả các tu sĩ phải ngước
nhìn.
Xem ra bất kể là Niếp Tiểu Vãn hay là đám người Trương Toại đều rất coi trọng tiểu hội Tả Tam Thiên này.
Sau khi đọc xong thư của Niếp Tiểu Vãn, những hàng chữ do ánh bạc hình thành liền từ từ tiêu tan.
Từng ánh bạc lấm tấm vờn bay dưới ánh trăng, Kiến Sầu có cảm giác như đang nhìn ánh sáng đom đóm.
Côn Ngô.
Nhất Nhân đài.
Một người duy nhất trong các đệ tử thế hệ trẻ.
Hai năm bảy tháng sau, ai sẽ bước lên Nhất Nhân đài?
Kiến Sầu nhắc tới hai chữ Côn Ngô, đương nhiên không tránh khỏi nhớ tới Tạ Bất Thần.
Thân là đệ tử xuất sắc nhất của Côn Ngô, không biết hắn có tham gia không?
Ánh trăng chiếu khắp ngàn dặm.
Ngày mai là thời gian chọn đệ tử mới nhập môn mười năm một lần của Nhai Sơn, đến lúc trời sáng nàng sẽ trở thành người chủ trì thu nhận đệ tử mới
lần này.
Cảm giác này cũng rất kì diệu.
Kiến Sầu không
nhịn được quay lại nhìn, Nhai Sơn đạo cao và dốc đứng giống như một
chiếc đai lưng thắt ngang sườn núi Nhai Sơn. Nhưng trong đêm trăng ánh
sáng mênh mang này, nàng lại cảm thấy rất giống một vết roi mạnh mẽ.
Như thể từng có cao nhân một roi quất xuống, để lại một dấu vết đặc trưng trên sườn núi Nhai Sơn.
Từng chuyện xảy ra gần đây lần lượt hiện lên trong đầu nàng.
Nàng gọi Lý Ngoại Kính ra, từ dưới đất bay lên, bám sát vách núi rồi hạ
xuống Nhai Sơn đạo. Theo Nhai Sơn đạo đi thẳng về phía trước núi, lúc đi qua Trích Tinh đài, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên vách Nhai Sơn dốc đứng lốm đốm những điểm sáng hoặc rực rỡ hoặc mờ nhạt.
Quả thật là một nơi cách trời rất gần.
Nhai Sơn quá cao, cho nên mới có Trích Tinh đài, Lãm Nguyệt điện.
Kiến Sầu mỉm cười, bây giờ đi trên Nhai Sơn đạo không vất vả như lúc đến mà
vẫn như giẫm trên đất bằng, sau khi qua chỗ ngoặt, nàng đi ra Nhai Sơn
đạo trước núi.
Ào ào!
Tiếng nước sông chảy xiết lập tức vọng vào tai nàng.
Một chiếc cầu treo nghiêng nghiêng xuống dưới, vắt sang bờ bên kia sông.
Dòng sông chảy qua dưới cầu treo, bãi sông có hàng ngàn nấm mồ nằm im lìm
trong gió đêm, chỉ có những con côn trùng bay qua trong đám cỏ dại.
Ào ào...
Kiến Sầu đứng trên cầu treo nhìn sang bờ bên kia.
Bờ bên kia có một đài cao.
Ngày mai mặt trời mọc lên từ dãy núi, chiếu sáng mặt đất, sẽ có một đám tu
sĩ trẻ xuất hiện trên đài cao đó, hi vọng có thể vượt qua Nhai Sơn đạo,
trở thành một môn hạ Nhai Sơn.
Không lâu trước, nàng vẫn là một
đệ tử Nhai Sơn mới nhập môn, bây giờ lại phải chủ trì việc lớn thu nhận
đệ tử, nghĩ lại cũng thấy rất kì diệu.
Từng bước đi sang bên kia cầu treo, Kiến Sầu cũng không rõ tâm tình của mình lúc này là gì.
Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng nước chảy trở nên vô cùng rõ ràng.
Kiến Sầu đột nhiên dừng bước. Lúc này nàng đang đứng ở giữa cầu treo, cũng
chính là ở giữa lòng sông. Cầu treo Nhai Sơn cao cao vắt ngang sông, hai bên đều có dây thừng làm tay vịn.
Có lẽ là nhớ đến hai bức thư
hôm nay nhận được, có lẽ là nghĩ tới tương lai, Kiến Sầu luôn cảm thấy
tâm tình xao động khó bình tĩnh lại, gần giống như dòng sông chảy xiết
không ngừng này.
Tóm lại là một đêm khó ngủ, sau khi vừa luyện thể, Kiến Sầu cảm thấy tinh thần sảng khoái no đủ.
Nàng đưa tay vít dây thừng, tung người nhảy xuống.
Gió trên mặt sông lành lạnh thổi qua má nàng.
Thân hình nàng nhanh chóng rơi xuống.
Kim quang trong suốt của Lý Ngoại Kính chậm rãi tỏa ra quanh người nàng như một đóa hoa nở ra trong đêm đen.
Dòng nước chảy xiết ở giữa sông bị Kiến Sầu đạp dưới chân.
Lý Ngoại Kính dán sát mặt sông, bị sóng nước tóe lên ướt một góc.
Kiến Sầu cũng không để ý.
Phù Đạo sơn nhân nói, thượng cổ có chim chín đầu, cứ đến mùng một lại từ
biển bay vào cửa sông Cửu Đầu, bay ngược dòng sông, đưa vong hồn của thế gian đến chỗ luân hồi.
Cũng bởi vậy mà có tên Sông Cửu Đầu.
Kiến Sầu chậm rãi cúi xuống, nhàn nhã thò tay xuống nước sông.
Hoàn mĩ như nước.
Nước sông chảy xiết mang theo sức mạnh của mình, len qua kẽ tay nàng, như đang quyết chí tiến lên.
Dù nàng đưa tay xuống cũng khó mà ngăn cản chúng chảy tiếp.
Lúc này đột nhiên có một câu hiện lên trong đầu nàng.
“Thời gian như nước chảy, mê mải suốt đêm ngày“.
Đó là một tiếng ngâm thật dài.
Tạ Bất Thần đứng trên đầu thuyền, nàng ngồi trong mui thuyền nhìn mặt sông phía trước vàng lấp lánh dưới tàn dương nhanh chóng lướt qua trước mắt
hai người.
Cửa nát nhà tan, Tạ Bất Thần đứng bắt tay sau lưng, Kiến Sầu chỉ có thể nhìn thấy lưng hắn.
Hắn nhìn sông lớn chảy xiết, liền ngâm lên một câu như vậy...
Thời gian như nước chảy, mê mải suốt đêm ngày.
Đó là lời của thánh nhân.
Đó cũng là câu Tạ Bất Thần từng ngâm.
Đột nhiên như bị thứ gì đó đâm vào người, Kiến Sầu cảm thấy nước dưới sông
nhất thời như băng, nhất thời như lửa, khiến nàng bị giày vò đau đớn.
Nàng vội vã thu tay về, đứng trên mặt sông, nhất thời thẫn thờ.
Gió đêm thổi tới, tay áo Kiến Sầu tung bay, mái tóc dài như thác nước.
Ánh trăng chiếu ngang sông, trời nước một màu, đẹp không sao tả xiết.
Một cơn gió giống như vậy cũng thổi qua Côn Ngô.
Ngọn đèn nhỏ như hạt đậu.
Gió thổi vào qua cửa sổ không đóng, ngọn đèn đột nhiên lay động.
Loạt soạt...
Một quyển sách đặt trên chiếc án dài cổ xưa bên cửa sổ cũng bị gió thổi, không ngừng lật trang.
Ngón tay trắng muốt như ngọc của Tạ Bất Thần đặt bên án, tinh thần phiêu đãng xa xăm bị tiếng lật sách này gọi về.
Buông mắt xuống nhìn, thì ra là gió thổi lộn xộn quyển sách hắn đang đọc.
Khẽ than một tiếng, Tạ Bất Thần tiện tay phất về phía cửa sổ: “Ngươi không biết chữ, cớ gì lật sách của ta?”
Gió thổi vào cửa sổ dường như nghe hiểu lời hắn nói, lại dường như bị hắn đưa tay xua đuổi, không ngờ lại thật sự lùi ra.
Ngọn đèn dầu cuối cùng không còn lay động.
Gió đã ngừng.
Tạ Bất Thần ngồi xếp bằng trước án, lật lại trang sáng trước đó, đọc một lát, lại không được tập trung lắm.
Đây là một ngôi nhà nhỏ cực kì đơn giản xây trên đỉnh núi không có gì nổi bật.
Đồ đạc trong nhà cũng rất ít, ngoài bàn ghế không còn thứ gì khác.
Một thanh bảo kiếm vỏ đen treo trên tường gỗ sau lưng hắn, sạch sẽ không có một hạt bụi.
“Tạ sư huynh?”
Một âm thanh nũng nịu đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa.
Bên ngoài dường như là một cô gái, âm thanh mang vài phần hưng phấn: “Tạ sư huynh có nhà không?”
Trong nhà có bóng người, đương nhiên là có người ở nhà.
Tạ Bất Thần rất ít về nhà mình. Hắn nghe thấy tiếng gọi, khẽ nhíu mày, chỉ đáp: “Cố sư muội, đêm khuya có chuyện gì thế?”
Két!
Khi nghe thấy tiếng trả lời của Tạ Bất Thần, Cố sư muội liền mở cửa đi vào.
Đó là một cô nương thanh tú, có điều trên mặt có vẻ kiêu căng, ở tông phái danh môn như Côn Ngô vẫn là một viên ngọc được nâng niu trên tay.
Ả tên là Cố Thanh Mi, chính là con gái độc nhất của Cố Bình Sinh, trưởng
lão chấp sự Côn Ngô, từ nhỏ đã thông minh, cũng có chút danh tiếng ở Côn Ngô.
Thấy Tạ Bất Thần ngồi đọc sách bên cửa sổ, Cố Thanh Mi hơi kinh ngạc: “Muộn thế này, Tạ sư huynh vẫn còn đọc sách à?”
“Là thói quen của thư sinh từ thế gian phàm tục mang đến, vẫn khó từ bỏ“.
Tạ Bất Thần không giải thích thêm chậm rãi gập sách lại trước khi Cố
Thanh Mi đi tới, gạt quyển sách sang bên cạnh rồi hỏi: “Cố sư muội tìm
ta có chuyện gì?”
Lúc trước hắn đã hỏi một lần nhưng Cố Thanh Mi không trả lời, vì thế hắn lại hỏi một lần nữa.
Cố Thanh Mi lập tức tươi cười, đi đến bên cạnh Tạ Bất Thần, cực kì đắc ý:
”Thanh Mi nghe nói gần đây Tạ sư huynh đang tu hành một thuật pháp rất
lợi hại, nhưng cần có cốt ngọc Đế Giang thượng cổ đã không còn trên thế
gian“. (ND: Đế Giang là một loài yêu quái trong truyền thuyết Trung
Quốc, cũng được ghi lại trong Sơn Hải kinh, mình tròn như củ khoai tây,
không có đầu, sáu chân bốn cánh, thích ca múa)
Tạ Bất Thần gật đầu, lại nhìn Cố Thanh Mi, vẫn không hiểu ý ả là gì.
Trên mặt Cố Thanh Mi đột nhiên lộ vẻ thẹn thùng, ả đưa bàn tay giấu sau lưng ra, trong lòng bàn tay có một đĩa đá hình tròn cũ kĩ khoảng chừng nửa
thước: “Tạ sư huynh đoán xem đây là cái gì?”
Trên đĩa tròn có tám nét cắt ngang như tượng trưng cho tám phương vị, ngoài ra không có gì khác, nhìn rất tầm thường.
Thứ này...
Tạ Bất Thần hình như đã thấy ở đâu đó nhưng lại nói không rõ rốt cuộc là cái gì.
“Lúc nghe nói Tạ sư huynh cần cốt ngọc Đế Giang, ta đã đi lục khắp kinh thư
cổ tịch trong tàng thư lâu, không nghĩ tới lại tìm được thật. Ta xem
trong bút kí tổn hại của Lục Diệp lão tổ, thấy năm đó trước khi đắc đạo, Lục Diệp lão tổ từng có được một viên cốt ngọc Đế Giang, cất giữ trong
Sát Hồng Tiểu Giới“.
Sát Hồng Tiểu Giới, Tạ Bất Thần đã từng nghe.
Hắn nhìn chiếc đĩa tròn đó, lập tức biết đây là cái gì.
Quả nhiên, Cố Thanh Mi đắc ý nói: “Lục Diệp lão tổ du hí nhân gian, từng
làm sáu cửa và bảy chiếc chìa khóa cho Sát Hồng Tiểu Giới. Trong đó một
chiếc chìa khóa có thể đồng thời mở sáu cánh cửa, được gọi là Sát Bàn.
Sát Bàn mở ra, những người cầm sáu chiếc chìa khóa còn lại đều sẽ được
cánh cửa tương ứng dẫn dắt, tiến vào Sát Hồng Tiểu Giới. Có điều chiếc
chìa khóa đó đã thất truyền từ lâu, ta chỉ tìm được chiếc Hồng Bàn này.
Nó là một trong sáu chiếc chìa khóa, chỉ cần biết phương pháp mở là có
thể một mình mở một cánh cửa của Sát Hồng Tiểu Giới!”
Chiếc đĩa tròn này là Hồng Bàn, chính là chìa khóa mở Sát Hồng Tiểu Giới.
Nói xong, Cố Thanh Mi lặng lẽ đánh giá sắc mặt Tạ Bất Thần, mong chờ vị Tạ
sư huynh thiên tài này cho mình một nụ cười. Thấy Tạ Bất Thần lộ vẻ hứng thú, ả vui như mở cờ trong bụng.
Quả nhiên sự cố gắng của ả không uổng phí!
Dường như nhận được sự khuyến khích rất lớn, Cố Thanh Mi mặt mày hớn hở ghé sát đến bên cạnh Tạ Bất Thần.
“Tạ sư huynh, ta đã biết phương pháp mở Sát Hồng Tiểu Giới!”
Tạ Bất Thần vẫn không nói.
Cố Thanh Mi cười hì hì nói: “Có điều tiểu giới chỉ cho tu sĩ Trúc Cơ kì
tiến vào, sư huynh sợ là không thể đi vào được... Nhưng sư huynh không
cần lo lắng, cảnh giới của ta vẫn thích hợp, bây giờ ta sẽ bí mật mở
tiểu giới, nhất định lấy được cốt ngọc cho sư huynh để sư huynh tu thành đạo ấn lợi hại đó!”
Cốt ngọc Đế Giang.
Đích xác rất quan trọng đối với Tạ Bất Thần.
Nhìn chiếc “Chìa khóa” trong tay Cố Thanh Mi, hắn mỉm cười gật đầu xem như đồng ý.
Cố Thanh Mi thấy vậy, hai má lập tức đỏ rực, quả thực như trái cây chín nục.
Nếu người ngoài nhìn thấy Cố tiểu sư muội kiêu căng thành tính lại ngoan
ngoãn trước mặt Tạ Bất Thần như vậy, chỉ sợ sẽ lập tức kinh hãi rớt cằm.
Ánh trăng chiếu lên mặt án.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm xanh lam như mực.
Ở một nhánh của sông Cửu Đầu, Kiến Sầu vẫn đứng giữa sông.
Tất cả mọi chuyện trước kia giống như nước sông trước mắt, chảy xiết ra biển, không còn quay trở lại.
Quý công tử Tạ Bất Thần, tài tử Tạ Bất Thần, phu quân Tạ Bất Thần của nàng...
Đều không còn nữa.
Đó là kẻ tiếng tăm vang dội nhất Côn Ngô bây giờ.
Đó là kẻ thù không đội trời chung của nàng, là tử địch của nàng, là kẻ nàng nhất định phải vượt qua.
Ánh mắt Kiến Sầu đột nhiên trở nên phức tạp.
Có lẽ những thay đổi như bãi bề nương dâu trên thế gian đều được tạo thành từ rất nhiều chuyện trôi qua không thể nào quay lại như vậy.
Còn chuyện của nàng chỉ là một trong số đó.
Kiến Sầu vô cớ cười một tiếng, lắc đầu chuẩn bị ngự Lý Ngoại Kính bay lên.
Đúng lúc nàng sắp bay lên lại nhìn thấy một cái bóng màu xám từ bên một ngôi mộ gần bờ sông đột nhiên lao ra nhanh như tia chớp rồi chui vào sâu
trong bụi cỏ.
Cái gì thế?
Kiến Sầu cau mày, tổ khiếu mi tâm tỏa sáng, tay nhấc lên, Quỷ Phủ to lớn liền bay về phía bóng xám đó.
Vù!
Bóng xám rất nhanh, phủ ảnh còn nhanh hơn!
Trong đám cỏ dại lập tức có một tiếng kêu sợ hãi vang lên: Chít!
Bóng xám nho nhỏ ngẩng đầu lên nhìn, kinh hãi dựng hết cả lông, bốn chân
đang chạy gấp vào sâu trong bụi cỏ níu chặt hòn đá dưới chân, vội vàng
dừng lại.
Ầm!
Quỷ Phủ to lớn từ trên trời chém xuống, mạnh mẽ sinh gió!
Một trận cuồng phong đi cùng phủ ảnh mà đến, chém thẳng vào một tảng đá lớn trên bãi mộ.
Tia lửa văng khắp nơi.
Sau đó tất cả đều tĩnh lặng.
Con vật nhỏ đó sợ đến mất hồn mất vía, bốn cái chân nếu không phản ứng
nhanh, chỉ sợ cả người nó dã bị nhát búa chém thành hai nửa.
Nó ngơ ngác dừng lại phía trước Quỷ Phủ, như thể đã chết vì sợ.
Kiến Sầu ngự Lý Ngoại Kính bay tới, nhíu mày nhìn kĩ. Dưới ánh trăng, con
vật nhỏ màu xám phía trước Quỷ Phủ có bộ lông sáng bóng, một cái đuôi
lông xù, không ngờ lại là một con chồn nhỏ.
Thì ra là một con chồn, thế mà cứ tưởng là thứ quỷ quái gì.
Nàng cười thầm chính mình quá mức cảnh giác, đi tới định cầm Quỷ Phủ rút ra.
Tuy nhiên lúc này con chồn nhỏ dường như đã chết đứng đột nhiên cử động.
Hai con mắt nhỏ đen láy nhìn Quỷ Phủ rất lâu, sau đó như nhìn thấy cái gì,
lập tức nhe răng trợn mắt với Quỷ Phủ như gặp phải một sự đe dọa khủng
khiếp nào đó.
Cảnh này khiến Kiến Sầu nhíu mày.
Con chồn nhỏ xuất hiện trên bãi mộ, bốn cái chân đứng trên mặt đất, tư thế như gặp đại địch, như chó săn gặp phải kẻ thù.
Tuy nhiên...
Quỷ Phủ vẫn chỉ đứng trước mặt nó, không nhúc nhích chút nào.
Con chồn lông xám như quên mất phía sau mình còn có người, bỡ ngỡ đi vòng
quanh Quỷ Phủ, thậm chí còn giơ một cái chân ra chạm vào Quỷ Phủ, nhưng
những ác quỷ khắc họa trên đó không hề chui ra.
Sau khi thử lại
mấy lần nữa, con chồn nhỏ xác định đám ác quỷ này đã chết, lập tức hưng
phấn, vô cùng vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng hú dài.
“Hú hú hú...”
Khóe miệng Kiến Sầu lập tức giật giật.
Nó cho rằng nó là sói sao?
Con chồn hú xong lại đi hai vòng quanh Quỷ Phủ, lần này động tác của nó bạo dạn hơn nhiều.
Sau khi đẩy Quỷ Phủ mấy cái mà không thấy có phản ứng gì, con chồn liền tiến sát đến, thè lưỡi liếm hình vẽ trên Quỷ Phủ.
Cái lưỡi ướt rượt lướt qua hình vẽ trên Quỷ Phủ để lại vệt nước miếng dính nhớp.
Kiến Sầu vốn muốn xem con vật nhỏ này muốn làm gì, lại không nghĩ rằng sẽ
xảy ra một cảnh tượng như vậy, thì ra chỉ là một con chồn nhỏ tinh
nghịch.
Nàng thở dài một hơi, thầm nghĩ may mà không làm hại tính mạng con vật nhỏ này, về sau tốt nhất không được nghi thần nghi quỷ
nữa.
Cầm cán búa kéo mạnh, cuối cùng Kiến Sầu rút Quỷ Phủ về.
Con chồn giật bắn mình, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, xoay người lại mới nhìn thấy Kiến Sầu.
Kiến Sầu cũng nhìn nó, lại nhìn nước dãi dính trên Quỷ Phủ, xoay người định đi.
Không ngờ con chồn chần chừ một lát rồi lại chạy theo, cắn góc áo Kiến Sầu
kêu ư ử mấy tiếng, hai mắt đen láy long lanh nước, dường như không muốn
nàng đi.
Kiến Sầu quay lại, trợn mắt nhìn nó.
Ở lại chờ ngươi liếm Quỷ Phủ của ta sao?
Nằm mơ à?
Nàng không buồn để ý, quay người định đi.
Như phát hiện ý đồ của nàng, con chồn lại kêu một tiếng nức nở, sau đó một cảnh tượng làm da đầu Kiến Sầu tê dại xảy ra...
Con chồn thè lưỡi, không ngờ lại liếm thẳng lên giầy của Kiến Sầu.
Những dãi dính nhớp trên giầy.
Chết sững!
Kiến Sầu nhìn dưới chân, cảm thấy một sợi dây trong đầu không ngừng căng lên, căng lên, sắp sửa đứt tung.
Con chồn liếm giầy Kiến Sầu một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn nàng, lộ ra một bộ mặt tội nghiệp.
Cơn giận vốn sắp bùng nổ, lúc này không hiểu sao lại lắng xuống.
Kiến Sầu thở dài một hơi, cảm thấy con chồn này rất có trí tuệ. Nàng ngồi
xuống nhìn con vật nhỏ to bằng bàn tay này, chán nản nói: “Được rồi, ta
không cẩn thận chém ngươi là không đúng, không được đi theo ta, được
không?”
“Hu hu hu“.
Con chồn lại lắc đầu như có thể nghe hiểu những gì Kiến Sầu nói.
Sau khi Kiến Sầu ngồi xuống, góc áo liền buông xuống đất. Con chồn vội vàng chạy đến cắn lấy không nhả ra.
Nó lắc lắc cái đầu, lại nhìn Quỷ Phủ được Kiến Sầu đặt bên cạnh, dường như càng trở nên ngỡ ngàng.
Kiến Sầu không hiểu ý nó, chỉ phát hiện con chồn nhỏ này dường như rất hứng thú với Quỷ Phủ.
“Hu hu hu hu...”
Con chồn không ngừng kêu với Kiến Sầu, sau đó không ngờ lại đứng trên hai
chân sau như người, hai chân trước giơ lên vái Kiến Sầu.
Kiến Sầu kinh hãi.
Con chồn nhỏ lại giơ một chân chỉ chỉ Kiến Sầu rồi chỉ chính mình.
Kiến Sầu thấy thế vô cùng kinh ngạc.
Thập Cửu Châu có yêu quái, đá núi hay động vật đều có thể tu luyện. Nàng đã nghe nói nhưng lại chưa bao giờ thấy.
Bây giờ nhìn con chồn nhỏ này, lẽ nào chính là một trong số đó?
Kiến Sầu chần chừ nói: “Ngươi... Muốn đi theo ta à?”
“U u u...”
Con chồn nhỏ lập tức mừng rỡ, liên tục gật đầu.
Nó nịnh bợ đi tới, hai chân sau đạp mạnh xuống đất, không ngờ lại bật nhảy lên, nằm sấp trên cánh tay Kiến Sầu, thè ;ưỡi liếm mu bàn tay nàng, hai con mắt long lanh.
Kiến Sầu nhìn thấy nó thè lưỡi ra, trên mu bàn tay mình đã ướt một mảng.
Nàng như muốn sụp đổ, đưa tay xách con chồn nhỏ lên: “Không được liếm ta“.
Con chồn nhỏ lập tức ủ rũ, lại nhìn về phía Quỷ Phủ của Kiến Sầu.
Kiến Sầu lập tức nói: “Quỷ Phủ cũng không được!”
Con chồn nhỏ bị xách lơ lửng giữa không trung, muốn cử động cũng không
được, ấm ức nhìn nàng, vẻ mặt cực kì nhân cách hóa, không ngờ lại như
sắp khóc.
Nó chỉ Kiến Sầu, lại chỉ chính mình.
Trên mu bàn tay Kiến Sầu dính nhớp, hết sức buồn nôn...
“Vì sao mày muốn đi theo tao?”
“U u u...”
Thôi, vấn đề này hình như hơi khó, con chồn nhỏ không đáp được.
“Thế mày là yêu tinh đã mở linh trí rồi à?”
“U u u...”
Con chồn nhỏ gật đầu, lại lắc đầu, sau đó ngẩng đầu lên hướng lên trời gào thét, lẽ ra phải cực kì hung ác, có điều...
Nhìn thân thể nhỏ bé và cái đầu xù lông của nó lại chỉ thấy khờ khạo hiền lành chứ không có bất cứ sức uy hiếp nào.
Kiến Sầu không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: “Xem ra là một con tiểu yêu quái chỉ biết liếm chứ không có tác dụng gì“.
“Hu hu hu!”
Con chồn nhỏ vẫy hai cái tai, như nghe thấy câu này của Kiến Sầu, lập tức
giận dữ kêu lên, không ngừng giãy giụa trong tay Kiến Sầu.
Kiến Sầu nhất thời không chú ý, bị con chồn trơn trượt này giãy thoát rơi xuống.
Bóng xám lóe lên, con chồn biến mất trong bụi cỏ.
Có tiếng loạt soạt từ trong bụi cỏ truyền ra.
Kiến Sầu đang nghi hoặc lại nhìn thấy bụi cỏ trước mặt rung động, con chồn
nhỏ từ bên trong đi ra, miệng ngậm một thứ mang tới nhả xuống dưới chân
Kiến Sầu.
“U u u u!”
Nó đắc ý ngẩng đầu vẫy đuôi nhìn Kiến Sầu.
Kiến Sầu rất muốn nhắc nhở nó, mày là chồn, không phải chó.
Có điều nghĩ là nó cũng không hiểu nên nàng liền cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Một chiếc giầy rơm rách, ướt sũng, dính đầy bùn đất.
Khóe miệng Kiến Sầu giật giật, mặt không biểu cảm: “Cái này tao không đi được“.
Con chồn nhỏ ngơ ngác nghiêng đầu, lại xoay người chạy vào trong bụi cỏ rồi nhanh chóng chạy ra.
Lần này là một chiếc bát gốm mẻ.
Kiến Sầu suýt nữa ngất xỉu.
Chẳng lẽ muốn đi theo mình nên con chồn nhỏ đang cố gắng chứng minh mình rất hữu dụng?
Chỉ có điều...
“Bát tao cũng không cần...”
Xung quanh toàn là mộ, có trời mới biết cái bát này ở đâu ra.
Dù ta là người đã chết một lần, nhưng cũng không hứng thú với thứ này!
Nàng vừa dứt lời, con chồn nhỏ lại tức giận xoay người chạy đi.
Rất nhanh, Kiến Sầu nhìn thấy dưới chân mình ngày càng có nhiều thứ.
Con chồn nhỏ càm đến vô số đồ đạc.
Ngoài giầy rơm rách và bát mẻ, không ngờ còn có một đống đồng nát, gương vỡ, gậy lưu li gãy, bút lông trụi hết lông...
Đủ loại rác xuất hiện, chất đống dưới chân Kiến Sầu.
Cuối cùng có vẻ đã mệt, con chồn nhỏ lè lưỡi ngồi bên cạnh, nhìn Kiến Sầu đầy chờ mong.
Kiến Sầu cúi đầu nhìn đống rác, không biết nên nói thế nào.
“U u u“.
Con chồn nhỏ chỉ đống đồ bên cạnh, như đang nói: Nhiều bảo bối như vậy, kiểu gì cũng phải có thứ nàng thích chứ?
Không ngờ Kiến Sầu chỉ nhìn nó bằng ánh mắt làm nó sợ hãi.
Nói thật...
Con chồn này tuy nhỏ một chút, nhưng bắt về cho Phù Đạo sơn nhân hầm một bát cũng được.
Con chồn nhỏ hoàn toàn không biết mình đã trở thành một bát canh trong mắt
Kiến Sầu, thấy Kiến Sầu chần chừ không động, chỉ cho rằng nàng không
thấy hứng thú với những thứ này. Nhất thời con chồn nhỏ muốn đi theo
Kiến Sầu này lại bắt đầu băn khoăn nghiêng đầu suy nghĩ.
Sau đó đột nhiên nó kêu một tiếng, hưng phấn xoay người lao vào bụi cỏ.
Lần này nó chạy rất xa.
Kiến Sầu đưa mắt nhìn, thấy một vệt rung động kéo dài trên bãi cỏ.
Vô số ngôi mộ yên lặng nằm thấp thoáng giữa bãi cỏ này.
Con chồn nhỏ chạy rất xa, dến tận đầu bên kia bãi cỏ.
Rất lâu sau, Kiến Sầu mới nhìn thấy một vệt sóng từ đầu kên kia chạy về.
Con chồn nhỏ đã quay lại.
Bóng xám dừng lại dưới chân Kiến Sầu, con chồn nhỏ trèo lên đỉnh đống rác,
trong miệng ngậm thứ gì đó. Nó cúi đầu xuống, há miệng ra, thứ đó liền
rơi xuống đỉnh đống rác.
“Lại mang rác về nữa à?”
Kiến Sầu vốn không để ý, chỉ tùy ý đưa mắt nhìn, cuối cùng lại ngớ ra.
Thứ này hình tròn như một chiếc đĩa bằng đá, to khoảng một thước, trên đĩa
có tám nét cắt ngang, chính giữa có một hình trụ to bằng đầu ngón tay
nhô lên, trên đó chạm trổ một phiến lá cuộn lại.