Đây là cái gì?
Kiến Sầu hơi kinh ngạc.
Có lẽ đây là thứ duy nhất có thể có chút giá trị trong số toàn bộ những thứ con chồn nhỏ tha đến.
Đương nhiên có thể cũng chỉ là một thứ phế phẩm giống như những thứ khác.
Thiên tu trủng này mai táng toàn các tu sĩ Nhai Sơn, Kiến Sầu chỉ lo lắng về nguồn gốc của đống rác này.
“U u u“.
Con chồn nhỏ vẫy đuôi, nhìn nàng cực kì chờ mong, giơ một chân ra chỉ chỉ, ra hiệu cho Kiến Sầu đi xem.
Cuối cùng Kiến Sầu vẫn cúi xuống nhặt chiếc đĩa đá rộng một thước dính nước dãi của con chồn từ đống rác lên.
Tám đoạn thẳng tượng trưng cho tám phương hướng, chiếc lá cây trên trụ đá
nhô lên chính giữa chiếc đĩa dù vặn vẹo nhưng lại có một phong cốt kì
lạ, dường như rất không đơn giản.
Vừa rồi nhìn sơ qua không hề
cảm thấy có gì khác lạ, nhưng bây giờ nhìn kĩ, Kiến Sầu lại cảm thấy ánh mắt mình bị hút vào đó, không thu về được.
Lạ thật...
Thứ này dường như cũng bất phàm.
Trời đã sắp sáng, không lâu sau Nhai Sơn sẽ bắt đầu thu nhận đệ tử mới.
Đêm nay sợ là không có thời gian ngủ nữa.
Cũng tốt.
Kiến Sầu yên tâm, tiếp tục nhìn chiếc đĩa tròn này.
Ngoài hình chạm trổ lá cây thật sự không có chỗ nào đáng chú ý nữa.
Con chồn nhỏ giương mắt nhìn nàng, dường như rất là chờ mong.
Kiến Sầu nhìn nó một cái, ngán ngẩm lắc đầu.
Ngón tay vuốt quanh mép đĩa đá, Kiến Sầu phát hiện những hình vẽ khắc xung
quanh đều là những chiếc lá hình dáng khác nhau, tổng cộng có mười chín
chiếc.
Tám đoạn thẳng trên đĩa đá nằm yên không hề nhúc nhích, hết sức xù xì.
Ánh mắt Kiến Sầu cuối cùng vẫn quay về chiếc lá xanh. Nàng đưa tay sờ, lập tức ngẩn ra.
Tách.
Khi ngón tay nàng chạm vào hình trụ trên đỉnh có khắc chiếc lá, không ngờ
lại cảm thấy hơi lỏng, hình như không phải hình trụ này được gắn cố định vào đĩa.
Nàng lập tức kinh ngạc.
Nhìn thấy Kiến Sầu chạm vào chiếc lá, con chồn nhỏ lập tức kêu to, giơ chân chỉ chỉ chiếc đĩa rồi lại chỉ Kiến Sầu.
Kiến Sầu nghi hoặc: “Ý mày là tao nên ấn xuống hả?”
Con chồn nhỏ lập tức gật đầu không ngừng.
Ấn xuống?
Sẽ có bất ngờ gì đó sao?
Kiến Sầu suy nghĩ chốc lát rồi cười thành tiếng.
Con chồn nhỏ này rất hay, không giống như là yêu tinh lừa người như trong sách.
Nàng chậm rãi di ngón tay lên chiếc lá, không có phản ứng gì khác.
Ngón tay từ từ ấn xuống.
Gió trên bãi sông lập tức dừng lại như cảm ứng được gì đó.
Tách!
Hình trụ đó cuối cùng bị Kiến Sầu ấn tụt hẳn xuống, phát ra một tiếng như hai thứ gì đó ăn khớp vào nhau.
Chiếc lá trên đỉnh hình trụ vốn là màu trắng xám, bây giờ không ngờ lại phát
ra màu xanh lục thăm thẳm, như thể sống lại, trở nên tươi mới.
Một vòng.
Hai vòng.
Ba vòng.
Hình trụ xoay tròn, phiến lá trên đỉnh cũng xoay tròn theo.
Màu xanh lục trong suốt như hình một viên ngọc đẹp đẽ.
Sự thay đổi kì lạ này làm Kiến Sầu kinh ngạc.
Tuy nhiên nàng còn chưa kịp hiểu rõ biến cố này đã cảm thấy chiếc đĩa đá
trong tay rung lên điên cuồng. Nàng không giữ được nữa, một vệt sáng màu lục bắn ra hất văng tay nàng.
Kiến Sầu kinh hãi buông tay.
Chiếc đĩa đá xoay tròn, chiếc lá ở chính giữa xoay tròn theo, không ngờ lại nhanh chóng lớn lên.
Một tấc, hai tấc...
Một thước, hai thước...
Một trượng, hai trượng...
Càng ngày càng lớn.
Đến lúc chiếc lá xanh này to đến ba trượng, chiếc đĩa đá cuối cùng dừng lại.
Kiến Sầu dưa mắt nhìn, chỉ nhìn thấy một phiến lá xanh biếc to lớn trôi nổi trong hư không.
Trước bình minh rất tối, nhưng phiến lá này lại tỏa sáng rực rỡ.
Những ngôi mộ trên bãi sông đều như ẩn như hiện trong ánh sáng của chiếc lá.
“Đây là cái gì...”
Kiến Sầu không nhịn được lẩm bẩm một tiếng.
“U u u“.
Khi nhìn thấy chiếc lá này xuất hiện, con chồn nhỏ hưng phấn nhảy mấy vòng trên đống rác.
Ánh mắt Kiến Sầu không hề rời khỏi chiếc lá.
Vừa rồi chiếc đĩa đá xoay tròn nhưng phiến lá lại không động.
Bây giờ đĩa đá dừng lại, chiếc lá to lớn giữa không trung lại đột nhiên xoay tròn.
Bởi vì to lớn nên tốc độ xoay của nó cực kì thong thả.
Một nhịp thở, hai nhịp thở...
Kiến Sầu thầm đếm, đủ mười chín nhịp thở, chiếc lá này mới xoay được một vòng.
Đột nhiên như có hai chiếc bánh răng ăn khớp vào nhau.
Rắc!
Trong hư không dường như vang lên một âm thanh khác thường.
Sau khi chiếc lá xoay được một vòng liền dừng lại.
Một màn sáng mênh mang hiện ra, sau đó tỏa sáng rực rỡ, chiếu thẳng lên trời cao!
Mặt trăng đã sắp lặn xuống chân trời lúc này cũng khó có thể tranh sáng với chiếc lá.
Chiếc đĩa tròn rộng một thước không ngờ lại từ từ biến mất trong ánh sáng chói mắt.
Lấy vị trí chiếc đĩa tròn biến mất làm trung tâm, một làn sóng lăn tăn lan rộng ra xung quanh.
Tất cả cỏ dại tiếp xúc với làn sóng này đều phủ phục xuống đất, không còn lay động.
Gió không còn.
Chỉ có tiếng nước sông chảy văng vẳng bên tai.
Kiến Sầu nín thở, tinh thần bị cảnh tượng này hút hết.
Một dòng xoáy màu lục phạm vi mười trượng đột nhiên xuất hiện, lấy vị trí đĩa tròn biến mất làm trung tâm.
Một khí tức cổ xưa còn huyền ảo từ dòng xoáy này phát ra, thoáng cái đã bao trùm Kiến Sầu ở gần đó.
Chiếc lá xanh biến mất.
Đĩa tròn cũng biến mất.
Trước mắt Kiến Sầu chỉ còn lại dòng xoáy màu xanh lục này.
Trời đất rông lớn, dòng sông chảy xiết, cuồn cuộn trôi đi.
Còn nàng thì đứng trước dòng xoáy cao cao này.
“U u u“.
Con chồn nhỏ nhảy đến dưới chân Kiến Sầu, dùng răng cắn góc áo Kiến Sầu,
không ngờ lại kéo nàng về phía dòng xoáy, dường như muốn nàng mau chóng
đi vào.
Đi vào?
Dòng xoáy?
Kiến Sầu chớp chớp mắt, hơi ngẩn ra.
Gió đêm thổi qua, nàng vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh được.
Nàng hoàn toàn không biết, khi ngón tay nàng ấn xuống chiếc lá xanh trên đĩa tròn...
Trên đại địa Thập Cửu Châu, trong núi sâu rừng già.
Một tiều phu đốn củi đang đi trên đường, bên hông hắn căng phồng như giấu thứ gì đó.
“Ôi... Bao giờ mới có thể kết thúc đợt rèn luyện này quay về sơn môn đây, mệt quá...”
Tiếng oán giận từ miệng hắn bật ra, sau đó hắn thở dài một tiếng.
Phía trước là một dòng suối nhỏ. Đúng lúc hắn định bước qua dòng suối, một luồng sáng xanh lục từ bên hông hắn tỏa ra.
Gã tiều phu kinh ngạc dừng bước, trợn tròn mắt.
Mười ba đảo tiên lộ, đảo Trảm Nghiệp.
Ào...
Sóng biển vỗ vào bờ biển, một người đàn ông tóc tai bù xù nằm trên mặt cát, môi khô nứt.
Hắn chớp chớp mắt, trước mắt chỉ có một vầng trăng sáng vàng rực.
“Tiên lộ, tiên lộ...”
Âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng hắn, mang theo một sự đắng chát kì dị.
Con đường tầm tiên vấn đạo...
Sự mệt mỏi ngày càng tăng tràn đến, mí mắt hắn cũng càng ngày càng nặng.
Lúc này một luồng sáng xanh lục đột nhiên từ mặt cát bên cạnh hắn chiếu lên, một dòng xoáy chậm rãi xuất hiện...
Trên một tảng đá ngầm giữa Tây Hải mênh mông.
“Mười linh thạch, thiếu một cũng không được!”
Đưa tay cầm lấy linh thạch từ trong tay mấy tu sĩ Luyện Khí kì, người đàn
ông mập mạp cười hê hê, lắc lắc chiếc bàn tính vàng trong tay, giao một
tấm phù giấy cho mấy tu sĩ này.
“Tấm bùa này là do bản thân ta tự tay luyện chế, tuyệt đối có thể bảo vệ các ngươi ra biển an toàn. Đi đi!”
Mấy tên tu sĩ Luyện Khí kì bán tín bán nghi nhận lấy.
Người đàn ông mập mạp xua tay: “Kim Toán Bàn Tiền Khuyết ta danh tiếng lẫy
lừng, còn có thể lừa các ngươi hay sao? Mau cút đi cho ta!”
Nói xong hắn hung ác trừng mắt, mấy tu sĩ Luyện Khí kì lập tức bị dọa chạy mất.
Tiền Khuyết cầm bàn tính gạt gạt: “Hôm nay lại kiếm được không ít...”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cảm thấy gì đó, khẽ lật tay đã có một chiếc đĩa
đá rộng nửa thước từ túi càn khôn của hắn bay ra, ánh sáng chói mắt.
Cô đảo nhân gian.
Trong thiên lao của phủ nha, một người đàn ông mặc quan phục ngồi trước án
dài, trên án đặt một đĩa đá rộng nửa thước, đây là quà của một gã đạo sĩ bợ đỡ xu nịnh tặng hắn thời gian trước.
Hắn không hề có hứng thú gì với thứ này.
Đưa tay cầm chén trà trên án, thổi bọt trà trên mặt đi, người đàn ông khẽ nhấp một ngụm.
“A a a a...”
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ không xa trước mặt hắn.
Người đàn ông ngước mắt lên nhìn một cái, kẻ trước mặt đã bị chặt hết tay chân, ném vào đại lao bò đầy rắn rết.
“Cẩu tặc Trương Thang! Đao bút lại sao có thể định xã tắc! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! A a a a...”
Người đàn ông nghe thấy, da mặt không hề nhăn lại, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiếp theo!”
Lính coi ngục trong lao kẻ nào kẻ đó run rẩy không thôi, lại không ai dám cãi lại mệnh lệnh của hắn.
Cạch!
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đang định tiếp tục thẩm vấn. Tuy
nhiên lúc hắn vừa buông mắt nhìn xuống, chiếc đĩa đá bị hắn tiện tay đặt sang bên cạnh không ngờ lại tỏa ánh sáng rực rỡ màu lục.
Tuyết vực tây bắc.
Một tăng nhân trẻ tuổi khoác áo cà sa một tay cầm bát vàng, tay kia cầm
hàng ma xử, nhìn về vùng băng tuyết trên cao nguyên xa xa.
Trước mặt hắn là một hồ nước xanh ngắt rộng lớn lẳng lặng nằm trên cao nguyên cao nhất tuyết vực tây bắc.
Đây chính là thánh hồ sao?
Hai mắt hắn lộ vẻ kích động.
Trong lúc hắn vưa định bức tới, cách chân hắn không xa, một chiếc đĩa tròn
nằm dưới băng tuyết đột nhiên hóa thành một dòng xoáy...
Lúc này, trong ngôi nhà trên núi Côn Ngô.
Cố Thanh Mi nhìn chằm chằm chiếc đĩa đá hình tròn, không biết ả dùng cách
gì mà lại không ngừng kích thích được tám đoạn thẳng trên đĩa từ từ di
động.
Tách!
Một tiếng vang nhỏ.
Đĩa đá đột nhiên tách ra, một nút bấm hình trụ nhô lên, chính giữa điêu khắc một đóa hoa nhỏ đơn giản.
Cố Thanh Mi vui mừng kêu to lên: “Thành công rồi!”
Ả không nhịn được nhìn về phía Tạ Bất Thần vẫn ngồi yên lặng bên cạnh:
”Tạ sư huynh xem này! Bây giờ Hồng Bàn đã mở, chỉ cần ấn xuống là cửa
Sát Hồng Tiểu Giới sẽ lập tức mở ra. Có thể đi tìm cốt ngọc Đế Giang
rồi!”
Tạ Bất Thần gật đầu, đang định nói gì đó.
Không ngờ một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên tỏa ra từ Hồng Bàn đang nằm trên mặt đất.
Tạ Bất Thần đứng phắt dậy, cau mày nhìn, áo bào phần phật đón gió căng phồng.
Cố Thanh Mi quay lại, trợn tròn mắt, há to miệng...
Không...
Không đúng!
Ả hoàn toàn chưa hề mở Hồng Bàn.
“Sao có thể như vậy được?”
Tiếng rên rỉ không thể tin được phát ra từ trong miệng ả.
Đầu óc Cố Thanh Mi hoàn toàn hỗn loạn.
Không đúng, không đúng...
Ả tuyệt đối chưa hề mở Hồng Bàn, như vậy các giải thích duy nhất chỉ có thể là...
Có người đã mở Sát Bàn!
Một khi Sát Bàn mở ra có nghĩa nếu chìa khóa được bảo tồn hoàn hảo thì trên thế giới sẽ mở ra bảy cánh cửa cho bảy người tiến vào.
Nói vậy sẽ có sáu người khác xuất hiện, cùng mình tranh đoạt cốt ngọc Đế Giang?
Vẻ mặt Cố Thanh Mi nhất thời lạnh đi, trở nên vô cùng âm trầm.
Ả đứng cứng đờ, ngón tay nắm chặt, răng cũng nghiến chặt.
Một dòng xoáy nhanh chóng hình thành trước mặt ả.
“Là ai... Rốt cuộc là ai...”
Rốt cuộc là ai đã phá hoại kế hoạch của ả?
Một ngọn lửa giận hừng hực bùng cháy trong lòng Cố Thanh Mi. Ả nhìn chằm
chằm dòng xoáy trước mặt, chỉ nói một tiếng: “Ta phải xem xem rốt cuộc
là ai!”
Nói xong, Cố Thanh Mi tung người nhảy thẳng vào trong dòng xoáy, bóng dáng lập tức biến mất.
Tạ Bất Thần vốn định đuổi theo nhưng dòng xoáy đó đã lập tức biến mất, không còn lại dấu vết nào.
Đĩa đá biến mất, ánh sáng tản đi, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
***
Trước dòng xoáy rộng mười trượng.
Kiến Sầu đã đứng một lát, nhìn dòng xoáy bằng ánh mắt đầy khó tin.
Con chồn nhỏ kêu hu hu, chỉ mong sao Kiến Sầu lập tức đi vào. Nó dùng răng
kéo Kiến Sầu nhưng vì quá yếu nên kéo không nhúc nhích.
Trời đã
sắp sáng rõ, Kiến Sầu còn phải chủ trì việc thu nhận đệ tử mới, mặc dù
có thể lờ mờ cảm thấy sự bất phàm của dòng xoáy này, thấy con chồn nhỏ
cuống quýt như vậy có lẽ đi cũng khá tốt, nhưng...
Nàng đâu có thể rời khỏi đây?
Vạn nhất chuyến đi này rất lâu, há không phải sẽ lỡ việc lớn của Nhai Sơn?
Vì thế, Kiến Sầu vẫn đứng yên, cau mày do dự.
Hay là đến hỏi sư tôn rồi đi sau?
Nghĩ đến đây, Kiến Sầu đã quyết định.
Không ngờ đúng lúc nàng định xoay người đi thì từ trong dòng xoáy lại có tiếng quát vọng ra.
“Tất cả mọi người đều nghe rõ cho ta, ta là Cố Thanh Mi môn hạ Côn Ngô. Sư
huynh Tạ Bất Thần trong môn phái ta tu luyện thiếu một viên cốt ngọc Đế
Giang, ta mặc kệ các ngươi là ai, nếu dám cả gan cướp đoạt với ta, ra
khỏi giới này sẽ giết không tha!”
“...”
Bước chân đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt Kiến Sầu rơi vào trong dòng xoáy, không rời đi được nữa.
Nàng quả thực hoài nghi mình vừa nghe nhầm.
Một hồi lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.
“U u u...”
Thấy dòng xoáy đã bắt đầu thu nhỏ, con chồn sốt ruột cực kì, không ngừng đi vòng vòng xung quanh Kiến Sầu.
Giết không tha?
Côn Ngô, Tạ Bất Thần?
Ha ha.
Đại địa Thập Cửu Châu này đúng là nhỏ thật.
Kiến Sầu đột nhiên nheo mắt cười, không hề do dự phi thân mà lên, lao thẳng vào trong dòng xoáy.
Cốt ngọc Đế Giang?
Ngươi thiếu?
Vậy ta phải cướp!