Vầng mặt trời đỏ dần dần xé rách màn đêm, chậm rãi nhô lên cao từ chân trời Thập Cửu Châu.
Bóng những dãy núi nhấp nhô gần đó khiến bãi sông trước mặt vẫn còn nằm trong bóng tối.
Con chồn nhỏ đứng trên hai chân sau, hai chân trước co lại trước người,
dường như bị hành động bất ngờ của Kiến Sầu làm kinh ngạc.
“U u...”
Nãy chần chừ mãi không vào, sao giờ tự nhiên lại lao vào vội thế?
Thấy sau khi Kiến Sầu phi thân vào, dòng xoáy càng ngày càng nhỏ, nhanh
chóng chỉ còn khoảng một thước, con chồn nhỏ cuôgns quýt nhảy lên, miệng kêu mấy tiếng, không ngờ lại hóa thân thành một tia chớp màu xám lao
thẳng vào trong dòng xoáy.
Sau khi bóng dáng con chồn biến mất, dòng xoáy nhanh chóng thu nhỏ, chỉ thoáng cái đã hoàn toàn biến mất.
Đến lúc này, bóng dãy núi đã càng ngày càng ngắn, cuối cùng co về như một
vết mực, cả bãi sông ẩm ướt liền hoàn toàn hiện ra trong ánh sáng.
Cỏ dại trăm dặm, mồ mả ngàn nấm.
Sông chảy cuồn cuộn, cầu treo lơ lửng.
Sau khi mặt trời mọc, môn hạ Nhai Sơn chịu trách nhiệm đi tiếp đón đệ tử
mới nhập môn từ Nhai Sơn đạo đi ra, xếp thành hai nhóm chỉnh tề đi đến
đài cao bên bờ kia nhánh sông Cửu Đầu.
Sau khi đến đài cao, các đệ tử liền dừng lại, chờ đợi đại sư tỷ Kiến Sầu đến chủ trì công việc hôm nay.
Sau núi.
Thẩm Cữu vươn vai một cái, đứng trước gian phòng nhỏ treo tấm biển gỗ có hai chữ Kiến Sầu. Hắn hắng giọng một tiếng, bước tới gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
“Đại sư tỷ, xuất phát thôi“.
Thẩm Cữu gọi một tiếng
Tuy nhiên trong nhà rất lâu không có người trả lời.
“Đại sư tỷ?”
***
Lúc này Kiến Sầu đã không còn ở Nhai Sơn, đương nhiên cũng không nghe được Thẩm Cữu gọi.
Trước mắt là một vùng hư không tĩnh lặng, một chiếc cổng chạm đá cao đến mười trượng đứng lặng lẽ trong vùng hư không này, phải đề “Thiên Địa Nhất
Chỉ”, trái đề “Vạn Vật Nhất Mã“.
Kiến Sầu ngẩn ra.
Hai câu này quả là có chút ý cảnh.
Sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn tấm hoành phi trên cổng. Nhảm nhí.
“Hu hu hu!”
Bóng dáng con chồn nhỏ bắn ra từ dòng xoáy gần như đã không còn bóng dáng,
thoáng cái đã đáp xuống trên vai nàng, dường như vẫn còn chưa hết sợ.
Kiến Sầu thu ánh mắt đang nhìn bức hoành phi lại, quay sang nhìn nó, hơi bất ngờ: “Tại sao mày cũng theo vào đây?”
Con chồn nhỏ kêu hu hu giơ chân ra chỉ hai cánh cổng, lại chỉ bên cạnh Kiến Sầu.
Chỉ cổng là muốn Kiến Sầu đi vào. Chỉ bên cạnh nàng...
Kiến Sầu vô thức nhìn theo, lại thấy sau khi dòng xoáy sau lưng biến mất,
chiếc đĩa đá lại một lần nữa xuất hiện trong hư không đen kịt, phát ra
ánh sáng màu xanh biếc. Sau khi nàng nhìn thấy chiếc đĩa đá, nó như biết nàng muốn gì, lặng lẽ trôi về phía nàng, lơ lửng phía trước cách nàng
khoảng một thước.
Tám đoạn thẳng trên đĩa đá đã có bảy đoạn từ từ sáng lên, chỉ có đoạn nằm ở phía đông nam là không sáng.
Bảy vệt sáng, sáu vệt màu đỏ thẫm, một vệt màu xanh ngắt.
Kiến Sầu còn chưa hiểu lắm, đang suy nghĩ phát hiện sáu vệt sáng màu đỏ thẫm còn lại đều đang chậm rãi di động trên đĩa đá.
Một giọng nam trầm hùng đột nhiên truyền ra từ trên đĩa đá: “Đây là nơi nào?”
Kiến Sầu giật mình, phát hiện lúc âm thanh này vang lên, vệt sáng ở phía chính nam lại lóe lên.
Ngay sau đó lại có âm thanh của những người khác truyền đến.
“Bà nội nó, thật là tà môn...” Hướng chính bắc.
“Côn Ngô?” Hướng tây bắc.
“Tội lỗi tội lỗi...” Hướng đông bắc.
...
Kiến Sầu lập tức nhớ tới âm thanh mình nghe thấy trước khi nhảy vào dòng xoáy.
Cố Thanh Mi Côn Ngô?
Lúc mới vào không nhìn thấy người, nàng còn hơi kinh ngạc. Bây giờ xem ra âm thanh này là truyền ra từ trong đĩa đá.
Rốt cuộc là chuyện gì?
“Các ngươi đi vào kiểu gì?”
Giọng nói nhõng nhẽo lúc trước lại vang lên, rõ ràng có vẻ tức giận.
Trên thực tế, lúc tiến vào vùng hư không này, Cố Thanh Mi đã lập tức xem xét đĩa đá. Khi thấy trên đĩa đá có những bảy đoạn thẳng sáng lên, quả thực ả suýt nữa ngất xỉu vì giận dữ.
Kế hoạch đang yên đang lành bị xáo trộn khiến ả chỉ hận không thể chém người cầm Sát Bàn thành ngàn mảnh.
Kiến Sầu ở bên này nghe, đây chẳng phải người tự xưng là Cố Thanh Mi môn hạ Côn Ngô hay sao?
Nghĩ đến thân phận môn hạ Nhai Sơn của mình, Kiến Sầu quyết định chỉ tiếp tục nghe.
Chiếc đĩa đá này chắc là chìa khóa đi vào đây.
Bây giờ âm thanh phát ra từ đĩa đá có lẽ là tiếng của những người đồng thời đi vào trong này.
Kiến Sầu tỉ mỉ quan sát đĩa đá, phát hiện lúc mỗi người nói chuyện lại có
một vệt sáng trên đĩa đá sáng lên, đến bây giờ chỉ có hướng chính tây là chưa từng nói câu nào.
Sau khi Cố Thanh Mi lên tiếng, đĩa đá yên lặng một hồi lâu.
Một lát sau, giọng nam hùng hồn hướng chính nam mới tiếp lời: “Theo một cái đĩa đá đi vào. Trước lúc đi vào ta nghe thấy tôn giá chính là môn hạ
Côn Ngô? Thất kính, thất kính!”
“Tôn giá khách khí quá“. Cố Thanh Mi nghe vậy đắc ý không thôi. Danh hiệu Côn Ngô quá vang dội trên toàn
bộ Thập Cửu Châu: “Sát Hồng Tiểu Giới này chính là một động phủ nhỏ do
Lục Diệp lão tổ để lại. Hôm nay ta đến để tìm cốt ngọc Đế Giang cho sư
huynh, những thứ khác ta đều không cần. Hi vọng các vị không được tranh
đoạt với ta, cốt ngọc Đế Giang này ta nhất định phải lấy được“.
A.
Thì ra mình không nghe nhầm.
Kiến Sầu nhíu mày. Nàng quan sát đĩa đá, đột nhiên phát hiện trong lúc mấy
người này nói chuyện với nhau, không ngờ lại có mấy vệt sáng màu đỏ trên đĩa đá di động vào phía trong.
Thử đi về phía trước hai bước, Kiến Sầu phát hiện vệt sáng màu lục lại di động theo bước chân mình.
Trên đĩa toàn là màu đỏ, chỉ có mình là màu xanh, Kiến Sầu không khỏi khó
hiểu, có điều lại biết rằng vệt sáng màu lục này chính là mình.
Lúc nàng đi tới trước cửa, cánh cửa lớn cao mười trượng trước mặt đột nhiên phát sáng rực rỡ.
Tiếng ngâm xa xăm dường như viễn cổ truyền đến, không rõ là nam hay nữ.
“Thiên địa nhất chỉ, vạn vật nhất mã. Ta sinh như đạo sinh, ta diệt như đạo diệt. Phi hoa nở ra, Diệp ta giết hết...”
Âm thanh từ từ vang xa, cuối cùng không nghe thấy nữa.
Từng hàng chữ đột nhiên hiện ra trên đĩa đá.
Đông bắc.
Tăng nhân trẻ tuổi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn những văn tự hiện ra trên đĩa đá.
“Sát Hồng Tiểu Giới, giết hết loạn hồng phi hoa trong thiên hạ?”
Chính bắc.
Tiền Khuyết tay cầm bàn tính vàng không ngừng đảo mắt, vân vê hai chòm ria cá trê trên môi, cũng đang chăm chú đọc.
“Vừa đến hữu giới, tạo ra giới này, để lại một chỗ cơ duyên cho tu sĩ thiên
hạ. Vào cửa của ta, vượt ải của ta, đã vào không được lùi, đã lùi vạn
cốt khô, có đi không có về, có mạng không thể trốn. Thẳng tiến không
lùi, Sát Hồng Tiểu Giới. Người vào giới này đều có cơ duyên. Vượt qua
một ải đều có cơ duyên, hoặc lớn hoặc nhỏ“.
Tây bắc.
Người đàn ông đã cực kì mệt nhọc, tóc tai bù xù, thoạt nhìn như điên cuồng, nhưng lúc này đôi mắt lại trở nên cực kì sáng láng.
Tiên duyên, tiên duyên của hắn đến rồi!
“Cửa ải đầu tiên là loạn hồng phi hoa, nơi tận cùng có ba ngọn thanh liên
linh hỏa, linh bảo trung phẩm, luyện đan luyện khí hay phục dụng đều
được, nuốt vào có thể gạn đục khơi trong, cường gân kiện cốt, tạo nền
tảng tu hành“.
Chính tây.
Một người đàn ông mặc quan bào,
một tay giấu sau lưng, một tay đặt bên hông, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt
lạnh lẽo, không ngừng quan sát khắp nơi nhưng vẫn không biết rốt cuộc
mình đã đến nơi nào.
Yêu tà làm loạn?
Từng hàng chữ hiện ra, hắn đưa mắt nhìn.
“Cửa ải thứ hai là hoa thốn tàn hồng, nơi tận cùng có ba chén băng đằng ngọc thấm, linh bảo thượng phẩm, uống vào như khổ tu mười năm, còn có thể
làm cho linh đài trấn tĩnh, thân thể tinh khiết“.
Chính nam.
Bó củi trên vai đã biến mất, chỉ có chiếc đòn gánh dùng gánh củi là vẫn
còn, người đàn ông vóc người vạm vỡ chỉ lắc tay, chiếc đòn gánh đã biến
thành một cây trường côn chạm rồng màu đen bị hắn nắm trong tay.
Chữ viết xuất hiện trên đĩa đá hết sức rõ ràng.
“Cửa ải cuối là nhất bích khuynh thành, có đủ kiểu pháp bảo giấu trong đó, mỗi người tự xem duyên pháp“.
Đông nam.
Ánh mắt Cố Thanh Mi dính chặt vào vệt sáng màu xanh biếc, cuối cùng vẫn rời đi, đọc những hàng chữ hiện ra.
Tất cả những thông tin này đều giống hệt những gì ả biết.
Sát Hồng Tiểu Giới tổng cộng có ba quan ải, xông qua một quan ải sẽ nhận
được phần thưởng do Lục Diệp lão tổ để lại trong giới này. Mà trong cửa
ải cuối cùng còn có một thứ.
“Qua nhất bích khuynh thành, nơi tận cùng có cốt ngọc Đế Giang. Năm xưa đào đốt xương sống thứ ba của Đế
Giang dưới vách núi ngàn trượng mang xuống biển sâu luyện thành. Thứ đó
đối với ta như gân gà, để trong Sát Hồng Tiểu Giới đợi người hữu duyên“.
Cốt ngọc Đế Giang.
Thật sự ở đây!
Cố Thanh Mi nắm chặt bàn tay. Cốt ngọc Đế Giang này mình nhất định phải nắm trong tay.
Ả lật tay, một tấm lệnh bài truyền tin màu xám xuất hiện trong lòng bàn
tay. Giới này dường như không thông với ngoại giới, phong tín lôi tín
đều không thể sử dụng, cho nên Cố Thanh Mi muốn thông qua lệnh bài
truyền tin để nói với Tạ Bất Thần tin tốt này.
Không ngờ ả thử đưa tin nhưng lại thất bại.
Cố Thanh Mi hừ lạnh một tiếng, cau mày lật tay, lệnh bài biến mất. Ả lật tay lần nữa, một viên linh châu màu xanh xuất hiện.
Đây là vật truyền tin cấp linh bảo do trưởng lão trong môn phái luyện chế, có thể truyền tin vượt giới.
Ả không tin lần này cũng không liên lạc được.
“Tạ sư huynh, ta đã vào trong tiểu giới. Có sáu con quỷ đáng ghét cùng ta
vào đây, bây giờ còn không biết thân phận bọn chúng. Có điều cốt ngọc Đế Giang quả thật ở trong tiểu giới, sư huynh cứ yên tâm“.
Trong
ngôi nhà nhỏ trên núi Côn Ngô, Tạ Bất Thần đã ngồi về trước án, không
ngờ linh châu truyền tin hắn đặt trên án lại phát ra âm thanh của Cố
Thanh Mi.
Chần chừ một lát, hắn nói lạnh nhạt: “Sát Hồng Tiểu
Giới dưới kim đan có thể vào, sư muội là tu sĩ trúc cơ hậu kì, tất nhiên không lo“.
“Đó là đương nhiên!”
Câu này lại nói đúng tâm khảm Cố Thanh Mi.
Cố Thanh Mi chính là tu sĩ Côn Ngô, tự có một luồng ngạo khí, lại còn là
mức tu vi cao nhất có thể đi vào Sát Hồng Tiểu Giới này, theo lí thuyết
không ai có thể vượt qua ả.
Dù chuyện lần này có chút ngoài ý muốn nhưng Cố Thanh Mi tin rằng mình vẫn có thể giải quyết hoàn mỹ.
Còn người tay cầm Sát Bàn đó?
Cố Thanh Mi buông mắt nhìn vệt ánh sáng màu xanh, đáy mắt lộ ra sát cơ.
Nếu để ả biết được thân phận người này...
Hừ...
Hừ lạnh một tiếng trong lòng, Cố Thanh Mi nhìn những vệt sáng trên Hồng Bàn, không ngờ đã có người bắt đầu di động vào trong.
Cốt ngọc Đế Giang còn ở bên trong, tuyệt đối không thể bị những người này vượt lên trước.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Mi không do dự nữa, hóa thành một vệt sáng bay về phía cửa đá.
Không ngờ khi ả muốn mở cửa đá ra, cửa đá lại bắn ra một luồng sáng màu xanh chặn ả lại.
“Cái gì?”
Cố Thanh Mi hoảng hốt.
Tại sao lại không vào được?
Ả kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn đĩa đá, mấy vệt sáng đang di động trên đó
cũng không hẹn mà cùng dừng lại, dường như đều bị ngăn cản giống như ả.
Chuyện này là thế nào?
Cố Thanh Mi tỉ mỉ nhìn đĩa đá, cuối cùng phát hiện vệt sáng màu lục duy
nhất vẫn chưa từng nói một câu ở hướng chính đông không hề nhúc nhích.
Nếu ả đoán không sai thì vệt sáng này chính là vị trí của người giữ Sát Bàn.
Chẳng lẽ...
Còn có hạn chế gì mình không biết sao?
Đưa tay đẩy cửa thật mạnh, cửa đá không hề nhúc nhích.
Cố Thanh Mi tức giận suýt nữa đập vỡ đĩa đá.
Đáng chết!
Hướng chính đông.
Kiến Sầu còn không biết mình đã bị người ta ghi hận, nàng vẫn đang đọc văn tự, có chút hồi hộp.
Con chồn nhỏ ngồi trên vai nàng, thấy nàng đứng yên một hồi lâu không đi
tiếp, không ngờ lại giơ cái chân mềm mại lên che miệng, ngáp một cái cực kì nhân tính hóa!
Nó dùng đuôi cọ cọ vào cổ Kiến Sầu, dường như đang thúc giục nàng mau đi vào.
Có điều...
Trong lòng Kiến Sầu lúc này không hề bình tĩnh.
Nàng...
Nhìn thấy gì?
Cửa thứ nhất của Sát Hồng Tiểu Giới, loạn hồng phi hoa, cuối cùng có ba ngọn thanh liên linh hỏa.
Cửa thứ hai Sát Hồng Tiểu Giới, hoa thốn tàn hồng, cuối cùng có ba chén băng đằng ngọc thấm.
Phương pháp luyện thể Nhân Khí có chín tầng.
Tầng thứ nhất chú trọng da thịt, lấy linh khí tôi luyện da thịt khiến da
thịt có linh, có thể chống được vũ khí sắt thép bình thường.
Tầng thứ hai chú trọng bộ xương, dùng ngọn lửa phẩm chất cao tôi luyện bộ
xương, làm xương nóng chảy rồi nặn lại, trở nên cứng rắn mạnh mẽ, loại
bỏ hết tạp chất, biến thành như ngọc, gọi là xương cốt kiên ngọc.
Tầng thứ ba chú trọng tạng phủ. Tạng phủ trong cơ thể chính là phần yếu ớt
nhất của cơ thể người, không thể tôi luyện cho nên phải dùng phương pháp nuôi dưỡng, cần tìm tinh hoa của trời đất nuôi dưỡng tạng phủ, gọi là
thiên tạng địa phủ.
Tầng thứ tư chú trọng khớp xương, chỗ gân cốt tiếp nối với nhau dễ bị thương, cần dùng linh châu khảm nạm, bảo đảm
khớp xương khó bị tổn thương trong chiến đấu...
Kiến Sầu bây giờ
đã hoàn thành tầng thứ nhất phương pháp luyện thể Nhân Khí, dùng đỉnh
lớn nấu chính mình một lần, da thịt trở nên dẻo dai, vấn đề khiến nàng
đau đầu là đi đâu tìm ngọn lửa chất lượng thượng thừa để luyện thể tầng
thứ hai.
Ngọn lửa quá yếu không thể đốt được tạp chất trong
xương, không thể đạt được hiệu quả rèn luyện. Nhưng ngọn lửa thượng thừa lại thật sự khó tìm, dù ở thế giới tu sĩ cũng khó có thể tìm được một
ngọn.
Tuy nhiên...
Nàng tuyệt đối không ngờ, đúng là cơ duyên đã đến.
Tiến vào Sát Hồng Tiểu Giới chỉ vì giận dữ, vì muốn cướp đoạt cốt ngọc Đế
Giang mà Tạ Bất Thần cần, lại không nghĩ rằng phần thưởng ở hai cửa ải
đầu tiên trong này đều có tác dụng lớn với mình.
Thanh liên linh
hỏa, cấp bậc linh bảo trung phẩm, tương đương với Xuất Khiếu kì, cấp bậc thứ năm của tu sĩ, có thể thấy nó quý giá thế nào. Băng đằng ngọc thấm, cấp bậc linh bảo thượng phẩm, tương ứng với Nhập Thế kì, cấp bậc thứ
sáu của tu sĩ, cực kì hiếm thấy.
Một loại có thể giúp Kiến Sầu tôi luyện xương cốt, một loại có thể giúp nàng nuôi dưỡng tạng phủ.
Đại cơ duyên đến rồi!
Vẻ kì dị trong mắt trở nên rõ ràng hơn, Kiến Sầu không nhịn được quay sang nhìn con chồn nhỏ đang ngồi trên vai mình, nhất thời lại cảm thấy con
vật nhỏ này càng nhìn càng đáng yêu.
Nàng đưa tay lên xoa đầu con chồn nhỏ.
Con chồn nhỏ ngẩn ra, ngồi cứng đờ, dường như không ngờ Kiến Sầu lại chủ động chạm vào người nó.
Nhưng nó cũng chỉ ngẩn ra một lát, ngay sau đó lại hưng phấn đứng lên trên vai Kiến Sầu, ngẩng đầu lên trời hú dài “U u u u“.
Lại bắt chước sói rồi.
Kiến Sầu thầm nghi hoặc về loài giống của con chồn này, khóe miệng giật giật, bỏ tay khỏi người nó.
Sát Hồng Tiểu Giới xem ra là cơ duyên của mình.
Có điều tu vi của nàng chỉ có trúc cơ trung kì, không biết những người khác ở đây có tu vi thế nào.
Nói chung, tốc độ vượt cửa ải càng nhanh, tỉ lệ giành được phần thưởng cũng càng lớn.
Thanh liên linh hỏa và băng đằng ngọc thấm đều chỉ có ba phần, hiển nhiên là người tới trước được trước.
Vậy thì mình phải tranh thủ thời gian thôi.
Mục tiêu có hai, nhận được thanh liên linh hỏa và băng đằng ngọc thấm cần dùng để tu luyện, sau đó...
Cướp lấy cốt ngọc Đế Giang!
Đã xác định mục tiêu xong, nàng không do dự nữa, gọi Quỷ Phủ ra bay thẳng vào cửa trong tiếng xé gió chói tai.
Trên đĩa đá, vệt sáng màu xanh lục cuối cùng cũng bắt đầu di động.
Cánh cửa phát ra ánh sáng lóa mắt, mở ra một dòng xoáy hút bóng dáng Kiến Sầu vào.
Khi dòng xoáy ở đây xuất hiện, những cánh cửa ở sáu phương hướng còn lại mới biến thành dòng xoáy.
Cố Thanh Mi đứng trước dòng xoáy, ngẩn ra nhìn Hồng Bàn, phát hiện quả
nhiên vệt sáng xanh lục đi trước thì những vệt đỏ mới có thể tiến lên
được.
Trong lòng lập tức cực kì căm hận.
Người cầm Sát Bàn này sớm không mở, muộn không mở, lại mở ra gnay trước khi ả định mở,
không những đưa tới rất nhiều người tranh đoạt mà những người này lại
không rõ thân phận. Ả tin rằng danh tiếng Côn Ngô nhất định có thể dọa
được rất nhiều người, lại không nhất định dọa được tất cả mọi người.
Cốt ngọc Đế Giang vẫn phải cướp đoạt.
Hơn nữa bây giờ vừa xuất phát đã bị quản chế bởi Sát Bàn, ai biết sau này còn có những giứoi hạn gì nữa?
Một sự không cân bằng cực độ đột nhiên xuất hiện trong lòng Cố Thanh Mi.
Từ nhỏ ở Côn Ngô, ả vẫn là hòn ngọc quý trên tay phụ thân mình, hôm nay là lần đầu tiên bị người khác đè lên đầu.
Hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh, một thanh kiếm băng tinh xảo đột nhiên xuất hiện dưới chân đưa ả bay vào dòng xoáy.
Tuyệt đối không cho phép có người nhanh hơn mình.
Vệt đỏ ở hướng đông nam di động trên đĩa đá với một tốc độ đáng sợ.
Vừa rồi nghe những người khác nói chuyện, Kiến Sầu đã xác định hướng đông
nam là Cố Thanh Mi. Bây giờ thấy Cố Thanh Mi không đợi được nữa, nàng
lập tức cười lạnh một tiếng.
Côn Ngô?
Côn Ngô thì sao?
Ánh sáng của dòng xoáy dần dần lui lại, trước mắt Kiến Sầu xuất hiện một thế giới hoàn toàn mới.
Ngước mắt nhìn lên, không ngờ lại là một cánh đồng hoa mênh mông bát ngát.
Những đóa hoa màu đỏ máu trải rộng đến chân trời, phủ kín hết tầm nhìn.
Xa xa phía trước dường như có một ngọn núi cao đâm lên tận tầng mây bên trên.
Lúc này Kiến Sầu đang lơ lửng trên con đường mòn duy nhất trong cánh đồng hoa.
Con chồn nhỏ ngồi vững vàng trên vai nàng, đôi mắt đen láy long lanh, giơ chân chỉ về phía cuối đường mòn, kêu lên u u.
“Ta biết“.
Đường ở trước mặt.
Có điều thoạt nhìn quá đơn giản, quá bình tĩnh.
Kiến Sầu thoáng nhìn đĩa đá, lúc này không có ai đi về phía trước nữa, thậm chí...
Nàng còn nhìn thấy vệt sáng ở hướng chính tây vẫn dừng ở ngoài cửa, còn
không đi vào. Hướng chính tây này là người thần bí từ đầu đến giờ vẫn
không nói gì.
Mọi người đều không động nhưng đều dỏng tai nghe, dường như đang chờ đợi ai đó đi trước trên đĩa đá.
Con chồn nhỏ lại kêu u u mấy tiếng, tỏ ý muốn Kiến Sầu đi tới.
Kiến Sầu không khỏi hồ nghi: con chồn nhỏ hình như cái gì cũng biết, rốt cuộc nó có lai lịch thế nào?
“U u u!”
Thấy Kiến Sầu nhìn mình bằng ánh mắt làm chồn nổi da gà, con chồn nhỏ cực kì tức giận, lông trên người dựng đứng, phát ra âm thanh chói tai.
“Đó là đạo hữu hướng chính đông à?”
Âm thanh của Cố Thanh Mi đột nhiên từ đĩa đá truyền ra.
Kiến Sầu sững sờ, tiếng kêu của con chồn cũng có thể bị bọn họ nghe thấy?
“Âm thanh dường như hơi kì lạ, tại sao lại giống như loài vật nhỏ nào đó?”
Lách cách...
Một giọng nói nghi hoặc khác vang lên xen lẫn tiếng tràng hạt va vào nhau.
“Chẳng lẽ là yêu quái?”
“Hu hu hu!”
Con chồn nhỏ nghe hiểu tiếng người lập tức giận dữ bắt chước sói điên cuồng hú vào đĩa đá...
Đĩa đá đột nhiên yên lặng.
Có năm người lên tiếng, bây giờ vệt sáng màu lục cực kì đặc biệt ở hướng
chính đông không ngờ lại phát ra tiếng kêu của động vật...
Ơ...
Chẳng lẽ thật sự không phải người?
“A Di Đà Phật, chúng sinh bình đẳng“. Một tiếng phật hiệu đột nhiên vang
lên, tiếp theo là một giọng nói hơi lúng túng: “Các vị thí chủ, cửa ải
trước mặt này vượt qua kiểu gì?”
“Vượt qua?” Giọng nam ồm ồm ở
hướng chính nam vang lên: “Ha ha, trước lúc tiến vào tiểu giới từng nghe đạo hữu Côn Ngô nói cần cốt ngọc Đế Giang, mỗ không cần gì vật ấy, cho
nên đạo hữu Côn Ngô cứ yên tâm“.
“Đa tạ đạo hữu“. Âm thanh của Cố Thanh Mi mang ý cười.
Lúc này giọng nói của người như tăng nhân ở phía đông bắc cũng vang lên:
”Tiểu tăng dù ở tận tây bắc nhưng cũng từng nghe đại danh hai môn phái
Côn Ngô Nhai Sơn của Trung Vực. Nữ thí chủ Côn Ngô đã cần lấy được cốt
ngọc Đế Giang, tiểu tăng cũng không tranh đoạt, nguyện tạo điều kiện cho nữ thí chủ“.
“Tây bắc?” Kiến thức của Cố Thanh Mi rất rộng, sau
khi nghe thấy đối phương giới thiệu lại đoán được thân phận của đối
phương: “Chẳng lẽ là cao tăng của mật tông tuyết vực tây bắc?”
“Tội lỗi tội lỗi, tiểu tăng tu hành chưa lâu, chỉ là một tăng nhân thông thường, xin thí chủ chớ nói vậy...”
Tăng nhân này nghe Cố Thanh Mi nói vậy tỏ ra rất sợ hãi, vội vàng nhắc nhở.
Bên kia, Cố Thanh Mi nghe rồi hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Không phải mật tông tuyết vực thì chính là một tiểu hòa thượng thông thường, loại này cũng dám đến tranh với mình?
Có điều ả cũng khá là hài lòng.
Đã có hai người chấp nhận không tranh đoạt cốt ngọc Đế Giang, xem ra danh
tiếng Côn Ngô đích xác hữu dụng. Nếu có thể ép nốt mấy người còn lại thì chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Mi lập tức nhìn về phía những vệt sáng còn lại trên Hồng Bàn.
“Bây giờ đã có hai vị bằng hữu nể mặt, sẵn sàng không tranh đoạt cốt ngọc Đế Giang, không các vị đạo hữu còn lại có thể xem thể diện Côn Ngô mà
nhường nhịn một chút hay không?”
Cố Thanh Mi không hề úp mở, thẳng thừng lên tiếng.
“Tại hạ chỉ tình cờ tiến vào Sát Hồng Tiểu Giới ngoài ý muốn, cốt ngọc Đế
Giang vô dụng với người bình thường, càng huống chi... Nghe tôn giá nói
thì cũng không phải chính mình dùng. Tại hạ không có suy nghĩ không an
phận gì với cốt ngọc Đế Giang, cũng không dám đối nghịch với môn hạ Côn
Ngô. Có điều tại hạ rất tò mò, sư huynh Tạ Bất Thần mà Cố đạo hữu nhắc
tới chẳng lẽ chính là Tạ Bất Thần, đệ nhất nhân trong thế hệ đệ tử mới
của Côn Ngô?”
Đây là giọng nói của người ở hướng chính bắc, nghe rất láu cá kiểu con buôn.
Cố Thanh Mi cảm thấy đây là một kẻ tinh quái, trong đầu không ngừng tìm kiếm thân phận thích hợp, đã có một vài ấn tượng.
Ả cười trả lời: “Các hạ đúng là liệu sự như thần, chính là sư huynh Tạ
Bất Thần của Côn Ngô ta. Vật ấy cực kì quan trọng với Tạ sư huynh, chắc
là mọi người cùng ở Thập Cửu Châu, cũng đều từng gnhe đến danh hiệu của
Tạ sư huynh. Cho ta thể diện cũng coi như là cho Côn Ngô, cho Tạ sư
huynh ta thể diện. Không biết các vị còn lại thế nào?”
“...”
Hoàn toàn yên lặng.
Phía chính tây không có âm thanh, phía tây bắc cũng không có tiếng động.
Cố Thanh Mi nhìn, căm hận cau mày. Hướng chính đông mà ả kiêng dè nhất cũng không có âm thanh gì.
Suy nghĩ một lát, Cố Thanh Mi vẫn quyết định lên tiếng.
“Hôm nay chúng ta vào trong này, có sáu người cầm Hồng Bàn, không biết vị
đạo hữu cầm Sát Bàn ở hướng chính đông có thể cho ta thể diện hay không? Sau này ra khỏi tiểu giới, Côn Ngô sẽ không quên ân tình này“.
Hướng chính đông?
Đang nói nàng đấy à?
Kiến Sầu nhìn hướng chính tây và hướng tây bắc, cảm thấy hai người này coi
như có chút khí phách, không giống những người còn lại vừa nghe thấy Côn Ngô liền lập tức tuyên bố từ bỏ tranh đoạt.
Cốt ngọc Đế Giang vô ích đối với nàng, nhưng...
Nhường cho Tạ Bất Thần?
Cứ nằm đấy mà mơ!
Cười lạnh một cái, Kiến Sầu nhìn về phía cánh đồng hoa phía trước.
Gió thổi đến, không ngờ lại có rất nhiều cánh hoa bay lên, quả thật là “loạn hồng phi hoa”, cực kì rực rỡ.
Càng bình yên lại càng nguy hiểm.
Nhìn xuống đĩa đá, không thấy ai đi về phía trước, có lẽ đều đợi người khác
đi trước, không biết chừng có thể nhìn ra manh mối gì đó.
Bất quá nàng không cần trông chờ.
Không buồn để ý tới Cố Thanh Mi, Kiến Sầu hoàn toàn không định nói gì.
Chỉ cần không nói, những người kia gần như không thể biết mình là ai.
Nàng ngự Quỷ Phủ bay lên, tiến vào thế giới loạn hồng phi hoa...
Trên đĩa đá, trong lúc tất cả các vệt đỏ đứng yên không động, đột nhiên vệt xanh lục lại di động một chút về phía trước.
Một chút nhưng vẫn rất chướng mắt.
Sắc mặt Cố Thanh Mi lập tức biến đổi.
Đối phương không trả lời câu hỏi của ả, ngược lại còn trực tiếp tiến lên phía trước, rõ ràng là không thèm để ý đến mình.
Ả đã giơ cờ hiệu Côn Ngô ra, cả Thập Cửu Châu có mấy môn phái không kiêng kị Côn Ngô? Vậy mà đối phương lại dám kiêu ngạo như thế, dám khinh
thường Côn Ngô như thế.
Hành vi của đối phương quả thực như một cái tát giáng thẳng vào mặt ả.
Rõ ràng tất cả mọi chuyện này chỉ có thể hiểu theo một ý duy nhất.
Nhường ư?
Nằm mơ à?
Sau khi nhìn thấy tình hình trên đĩa đá, những người khác trong Sát Hồng Tiểu Giới cũng không khỏi sửng sốt.
Đúng là...
Tuyệt đối không ngờ!
Tiền Khuyết đang lắc bàn tính vàng, hai mắt không khỏi sáng lấp lánh.
Thú vị, xem ra vị ở hướng chính đông này rất cá tính, ngay cả Côn Ngô cũng không coi ra gì.
Cũng không biết là thần thánh phương nào?