Dịch: sweetzarbie
***
Mỗi tu sĩ tham dự đỉnh tranh chưa bao giờ nhìn thấy tầng địa ngục thứ mười tám thì ít nhiều gì cũng đều có chút tưởng tượng về cảnh tượng ở đó, nhất là sau khi đã kinh qua mười bảy tầng trước.
Tư Mã Lam Quan cũng không ngoại lệ.
Nhưng y lại không ngờ sẽ thấy được một quang cảnh như trước mắt.
Sau khi chìm xuống làn nước tựa như thủy ngân sóng sánh ánh bạc, chịu đựng sức chấn động không gian vừa kỳ bí vừa quen thuộc, thân hình của Tư Mã Lam Quan vừa biến mất khỏi miệng giếng thì liền gặp phải một cơn chấn động khác.
Sơn thủy như thơ như họa của tầng mười bảy đã biến mất vô ảnh vô tung.
Nào đâu núi non chập trùng xanh ngắt, sông nước biêng biếc lững lờ hay khói sương bồng bềnh trắng xóa, thậm chí ngay cả bầu trời xanh trong cũng chẳng còn.
Trước mắt Tư Mã Lam Quan thật ra lại là một vùng hoang vu rậm rạp nguyên sơ!
Nơi đây là một tòa tế đàn cổ xưa.
Xa xa trước tế đàn là một dải bình nguyên xam xám um tùm hoang dại.
Cổ thụ hằng hà sa số cao vút chân mây, khuất mình trong nền trời âm u. Cây cao không thể thấy được ngọn, thân to cả trăm người ôm không xuể. Nhưng dù gì thì gì, cây nào cây nấy đều mục ruỗng hết cả, dọc theo lớp vỏ trên thân còn rũ rượi vài nhánh dây leo khô quắt đang cố sức vươn lên.
Đây là mùi máu thú.
Dường như...
Vào thời đó có ai giết thú rồi lấy máu để vẽ những hình này làm trận pháp.
Trên mặt đất còn có một số đồ vật lặt vặt trông giống như công cụ, nhưng tất cả đều mục nát đến nỗi trông chẳng còn ra hình thù gì, chỉ cần đụng nhẹ một cái là đã rã thành một đống xam xám, bụi đen tản bay theo gió.
Tư Mã Lam Quan liền nhíu mày.
Đứng trên cái đài tế tròn này, y cảm thấy có cái gì đó rất bất bình thường --
Trong suy nghĩ của mọi người, mười tám tầng địa ngục của Cực Vực là nơi quỷ hồn chịu khổ ải.
Nhưng tầng thứ mười tám này lại hoàn toàn không giống như thuộc về Cực Vực.
Trừ tế đàn, thành trì và một số thứ tiêu biểu khác, Tư Mã Lam Quan không thể không để ý đến mùi máu ở rìa tế đàn. Đây không phải là mùi máu hồn lực trắng mà là mùi máu đỏ...
Rõ ràng là máu sinh vật sống.
Thật khó mà tưởng tượng nổi. Nơi đây vậy mà đã từng có sự sống ư?
Nhưng Cực Vực vốn là một vùng đất không sinh linh cơ mà?
Chỗ này là thượng cổ hay viễn cổ đây?
Tư Mã Lam Quan mê mải phóng thích thần niệm.
Y hy vọng thu thập được càng nhiều tin tức càng tốt, nhưng ngoài những thứ đã nhìn thấy thì chẳng còn chút khí tức gì khác nữa.
“Người đâu rồi...”
Y vốn truy sát Kiến Sầu nên mới tới tầng địa ngục thứ mười tám này, nhưng hiện giờ chỉ có một mình y đứng ở đây trong khi người bị truy đuổi thì lại vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu.
Dõi mắt tứ bề cũng chỉ thấy xa xa ở phía dưới toàn là hoang nguyên rậm rạp, trông tựa như một vùng đầm lầy tịch mịch, tịnh không tiếng động. Bầu trời nơi nơi đều toàn một màu xám xịt, mọi màu sắc tinh khiết tươi sáng đều chẳng thể lọt qua, khiến cho con người đứng ở dưới cảm thấy tù hãm ngột ngạt.
Cả thế giới này đều tối tăm mù mịt như vậy.
Ngay cả Tư Mã Lam Quan đã quen với sắc trời âm trầm lạnh lẽo của của Cực Vực mà cũng không biết tại sao lại cảm thấy khá khó chịu trước cảnh tượng này.
Dường như trong tầng này ẩn chứa nguy hiểm rất lớn.
Tư Mã Lam Quan vẫn nhíu chặt mày, lồng đèn trong tay nhẹ nhàng đung đưa.
Da người hay màng linh hồn sau khi được lột xuống rồi xử lý bằng thủ pháp đặc biệt thì trở nên tuyết bạch đến động lòng người, khiến cho ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn bên trong biến thành u u lạnh lẽo.
Ở thập đại quỷ tộc hay thậm chí trên toàn cõi Cực Vực, công pháp tu hành của Tư Mã Lam Quan là loại đặc biệt nhất và cũng đồng thời khó lường nhất. Tỷ như qua việc y ẩn mình trong ánh sáng để đánh lén mà Kiến Sầu đã không đoán ra được. Ngay cả những người quan sát cũng bất ngờ.
Ai nói quỷ tu không thể ẩn thân trong ánh sáng được chứ?
Một đường mãn nhãn rành rành đó thôi.
Kiến Sầu mới vừa trải qua một trận kịch chiến với Thương Lục, vào được trong Chưởng ngục ty có thể nói là tương đối an toàn, cộng thêm trận pháp phòng hộ nữa nên lẽ ra đã hẳn không đề phòng đến tình huống bị đánh lén.
Nhưng phản xạ của nàng...
Thực sự quá nhanh.
Rõ ràng trước khi tham gia đỉnh tranh, nữ tu này mới chỉ tới cảnh giới hồn châu, hẳn không làm sao có nổi kinh nghiệm và trực giác giao chiến linh hoạt mới đúng. Nhưng dù nàng ta không hề thấy chút dấu hiệu nguy hiểm nào mà vẫn chặn ngay được đòn tấn công của y.
Nhưng trong đó lại có vài vết máu trắng đục nhiễu rớt trên lá.
Chậc.
Bị thương rồi.
Tư Mã Lam Quan liền cười lạnh: “Thân bị trọng thương sắp chết đến nơi, tấm da mỹ nhân này thôi để dành cho ta đi là vừa!”
Y vừa dứt lời thì ánh sáng u u lạnh lẽo trong chiếc lồng đèn da người chợt rực lên!
Một làn khói xanh đậm bỗng thoát ra từ phía trên chiến đèn rồi tụ lại thành một khuôn mặt mỹ nhân sắc diện đau đớn khổ sở. Nó dường như đang muốn bay ra hòng thoát khỏi cảnh tù hãm bên trong.
Nhưng khuôn mặt đó thủy chung vẫn bị giữ lại ở phía trên.
Tư Mã Lam Quan đưa năm ngón tay thuôn dài chụp lấy ngọn lửa âm u lạnh lẽo, ánh sáng xốc lên trên tay, khói mù cuồn cuộn bay như sao sa theo hướng tay vung về phía có dấu máu!
“Sàn sạt sàn sạt!”
Khói lửa mịt mờ như mưa!
Những đốm lửa khi rơi xuống mặt đất liền nổ tách tách như pháo hoa!
Trảng cỏ thiên thời từ chỗ có vết máu trở về sau liền bị khói lửa lia thành một đường như hình cánh quạt. Mọi thứ trong phạm vi rộng khoảng ba mươi trượng đều hóa thành tro bụi chỉ trong một nháy mắt.
Mặt đất liền trở nên quang đãng.
Bóng người mặc trường bào màu lam nhạt rốt cục không còn chỗ để ẩn thân nữa.
“Kiến Sầu!”
Tư Mã Lam Quan hoàn toàn không cần nhìn cũng nhận ra là ai. Y bật cười ha hả, lập tức đưa tay rút ngay từ chiếc lồng đèn da người ra một thanh trường kiếm màu lam nhạt, hào quang toát ra âm u rợn người.
“Kiếm của ta thật xứng hợp với ngươi!”
Kiến Sầu không đáp lại tiếng nào.
Vì bị Tư Mã Lam Quan đánh lén lúc vượt qua Chưởng ngục ty tầng thứ mười bảy và dù Lục mạch phân thần kính đã chịu phần lớn lực công kích, nhưng nàng cũng không tránh khỏi ảnh hưởng nên đã bị trọng thương.
Tuy sắc mặt hiện giờ tái nhợt nhưng khóe mắt đầu mày thì càng thêm đanh lại, tựa như bị phủ một làn sương tuyết.
Thấy Tư Mã Lam Quan đánh tới, Kiến Sầu vẫn ngồi yên mặt không đổi sắc, tay vỗ xuống mặt đất, rồi đột ngột kéo lên.
Hành động trong khoảnh khắc ấy cũng êm ru không một tiếng động.
Một làn ánh sáng trắng mờ óng ánh liền dựng lên quanh người Kiến Sầu.
Nhưng Tư Mã Lam Quan há có phải tay vừa?
Nếu Kiến Sầu thối lui cực mau thì y đuổi theo cũng cực nhanh!
Trong nháy mắt, một ánh kiếm lam nhạt âm u đã phóng đến trước mi tâm của nàng ba tấc.
Nhưng cũng chính trong một chớp mắt đó, khuôn mặt thản nhiên của Kiến Sầu lại chợt lóe lên một nụ cười tựa hồ như rất thân thiện với y...
Dường như có cái gì đó không bình thường thì phải?
Trực giác của Tư Mã Lam Quan từ trước đến giờ vẫn luôn chính xác, ngay tích tắc trong đầu y liền thoáng điểm lại mọi sự việc xảy ra kể từ lúc mới bắt đầu đặt chân xuống tầng thứ mười tám --
Cách y đoán ra hướng đi của Kiến Sầu, kế đó sau khi xuống tế đàn thì phát hiện ra dấu máu trắng, nhờ vậy nên mới phát hiện ra tung tích của nàng ta...
Có lý nào dễ dàng như vậy?
Một nữ tu đi được đến tận tầng thứ mười bảy mà vẫn bình yên vô sự, thậm chí còn rất có thể đoạt được đỉnh nguyên lại là người đơn giản đến thế này sao?
Coi chừng bị gạt!
Ngay trong một sát na, ý niệm này liền chợt lóe lên trong đầu Tư Mã Lam Quan!
“K....e....e....e...e...n...g!”
Kiếm thu về còn nhanh hơn lúc tới!
Nhưng y mới lùi chưa được sáu trượng thì Kiến Sầu ở phía trước đã bấm chỉ quyết!
“Bung trận!”
Tiếng quát vừa khẽ vang lên thì ở phía sau lưng Tư Mã Lam Quan, tức cũng chính là chỗ mà Kiến Sầu mới náu mình lúc nãy, liền nổ vang một tiếng, đất đá bắn tung tứ phía! Trên mặt đất liền có đến bốn năm chục đạo ám quang đột nhiên phóng lên!
Sát khí toát ra rợn người gần như chỉ trong một chớp mắt.
Trúng phải sát trận rồi!
Tư Mã Lam Quan đáy lòng lạnh toát, sát ý bừng bừng. Khi trận pháp khởi động, y đã lấy hết sức kiềm lại đà lui, hơn nữa lại còn bất ngờ bật người về phía trước!
Cú đổi hướng ngoạn mục này khiến cho hầu hết mọi quỷ tu ngoài mười tám tầng địa ngục phải toát mồ hôi lạnh.
Nhưng tại đương trường nó lại chẳng khiến Kiến Sầu lo sợ hoảng hốt chút nào, ngược lại khóe môi nàng còn chợt mỉm cười vui vẻ, ánh mắt lại càng thêm băng lãnh cực độ!
Tiếng quát vẫn đanh gọn như lúc nãy --
“Bung trận!”
Lần này Tư Mã Lam Quan chỉ mới tiến tới được ba xích!
“Ầm!”
Chỉ quyết hoàn thành, trận bàn được Kiến Sầu chôn trước dưới đất liền ầm ầm bùng nổ, ánh lam âm u phóng lên cả trăm trượng!