Ta Không Thành Tiên

Chương 344: Chương 344: Vừa đi vừa đánh




Dịch: sweetzarbie

Thương Lục?

Suối vàng?

Sắc mặt “Tông Đồ” đứng trước Kiến Sầu thoáng chút ngạc nhiên, tựa như bất ngờ, không nghĩ là Kiến Sầu sẽ trả lời như vậy.

Ánh mắt y biến đổi, hoàn toàn khác với tính tình đôn hậu cẩn trọng của Tông Đồ.

“Úi chà, cái gì mà Thương Lục với Thương Lam, suối vàng với chẳng suối đỏ chứ.”

Y bất giác lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên cười.

“Ta không quản đường xa vạn dặm lặn lội đến đây, những mong có thể hàn huyên với Kiến Sầu sư tỷ, nhưng nghe nàng nói mà ta đau --”

“Ầm!”

Y còn chưa kịp nói xong hai chữ “đau lòng” thì một đạo bạch quang huyền ảo từ Lục mạch phân thần kính đã chiếu tới!

Kiến Sầu làm gì có thời gian nghe y ba hoa chích chòe?

Nàng đã chắc chắn kẻ trước mặt mình không phải là Tông Đồ mà là Thương Lục. Y nhận hay không nhận cũng kệ. Cứ ai cản đường là giết thẳng!

Quyết định của nàng rất đơn giản và dứt khoát.

Nụ cười của Tông Đồ, hay đúng hơn là của Thương Lục, rốt cục tắt ngấm. Vẻ mặt anh tuấn vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị của y liền hơi ửng sắc giận.

“Người ta đang nói chuyện mà Kiến Sầu sư tỷ động thủ cắt ngang thật là bất lịch sự...”

Hai tay y vốn vẫn chắp lại trước ngực, che mất một đoạn chuỗi tràng hạt một trăm lẻ tám viên phật châu được quấn quanh lòng bàn tay.

Thấy Lục mạch phân thần kính chiếu tới, y liền vung tay trái ra đỡ.

“Keeeng keeeng!”

Dưới sức bật tay của Thương Lục, một trăm lẻ tám viên phật châu va vào nhau lanh canh. Chuỗi tràng hạt vậy mà lại kéo dài ra như một sợi dây xích, vụt thẳng về phía dải sáng do Kiến Sầu đánh ra!

Hào quang của Lục mạch phân thần kính phóng nhanh về phía trước, phá nát chuỗi tràng hạt kết bằng phật châu.

“Bốp!”

Một trăm lẻ tám viên châu liền bung ra. Hạt nào hạt nấy rơi xuống lộp bộp như mưa đổ, rồi thi nhau nổ tung!

Nhưng sau đó khói bụi và vụn châu lại tụ lại trước người Thương Lục, tạo thành chữ “Vạn - 卍” của nhà Phật!

So với phong cách hùng hậu và ôn hòa của Phật môn thì mảnh phật ấn này quả thực có chút hời hợt, chỉ được cái nước sơn mà thiếu đi cốt gỗ, thậm chí trong đó lại còn mang hơi hướm tà ma ngoại đạo.

Nên nhớ Thương Lục vốn là tu sĩ Cực Vực. Tuy tài năng siêu việt, có chút ít hiểu biết về thuật pháp Tuyết Vực Mật Tông nhưng dù sao y cũng không phải là Tông Đồ thật sự nên có xuất chiêu thế nào cũng lộ ra đôi chỗ bắt chước thô kệch.

Nhưng mặc dù vậy...

Đây cũng chưa phải đúng là thực lực của chính Thương Lục.

Sau khi đánh ra một đường Lục mạch phân thần kính, Kiến Sầu cũng không ở nguyên chỗ cũ mà cả người liền nhoáng lên, lách ngay sang một bên; kế đó cánh tay lại đưa lên trút hồn lực vào kính, chiếu tiếp một đường khác!

Ầm ầm ầm!

Trong nháy mắt, có ba đạo hào quang từ ba hướng khác nhau đánh tới!

Động tác của nàng vô cùng mau lẹ, cho nên sau khi hoàn thành xong cả ba thì đạo hào quang thứ nhất cũng vừa đâm mạnh vào phiến chữ “Vạn” trước người Thương Lục.

“Đùng!”

Một tiếng va chạm trầm đục vang lên.

Mỗi một viên phật châu tròn trịa đều được làm bằng trầm hương nên sau khi tất cả nổ tung thì hương thơm thoang thoảng liền trở nên rất nồng!

Thoáng chốc cả mặt sông đều ướt đẫm hương thơm!

Nghe mùi mà tưởng như đang hòa mình trong tiếng chuông chùa khi gần khi xa, Phật hương này hình như cũng có thể thanh tẩy tâm linh của địch nhân.

Đây chính là người đã từng xuất hiện và giao thủ với Chung Lan Lăng trên đỉnh núi ở ngục Hàn Băng; đồng thời cũng chính là người đã cùng đánh với Tư Mã Lam Quan ở cạnh hố trời!

Dáng người đỏ thắm kiều mỵ yêu tà, mặt mũi trang điểm sắc sảo trông càng gợi tình quyến rũ thần hồn.

Da dẻ trắng nõn như tuyết, mềm mịn tựa mỡ dê; cổ tay cổ chân mảnh khảnh nhỏ nhắn nhìn đến phát yêu; đó là còn chưa nói đến tà váy xẻ cao, thấp thoáng lộ ra bắp chân thon dài theo làn gió nhẹ, dáng ngọc uyển chuyển mềm mại đến mê người.

“Ha ha ha...”

Vừa xuất hiện ngay ở chỗ màn nước xẻ, “nàng” ta đã nhõng nhẽo cười với Kiến Sầu.

Giọng nói của Tông Đồ đã biến mất tăm, thay vào đó là giọng nữ trong trẻo dịu dàng, nghe mà nhớ tới cảnh sắc mê người trong hồng trần ba ngàn trượng.

“Kiến Sầu tiểu muội muội hà tất phải đi gấp như thế? Tỷ tỷ nhìn muội sao mà thân thiết....”

Từ giọng nam chuyển thành giọng nữ nghe thật quyến rũ.

Nhất cử nhất động, thần thái cử chỉ cũng đều y như vậy.

Ngay cả Kiến Sầu bất giác cũng phải khen thầm: quả là một thứ vưu vật xiêu hồn lạc phách. Chỉ có điều giọng nói của nàng ta không biết tại sao lại khiến nàng muốn nổi da gà...

Kiến Sầu tiểu muội muội...

Kiến Sầu nhớ kỹ những chữ này, kế đó lại thấy màn nước ở sau lưng “nữ tu” đã không còn chống đỡ nổi nữa, hồn lực bên trong cũng biến mất, chẳng còn lại chút gì.

Trong khi đó, phù văn lam đậm cuộn vòng trên tay nàng ta lại ngưng tụ thành một lớp tím nhạt.

Ở phía xa, phiến chữ “Vạn” trong nháy mắt chợt biến lớn, rộng gần đến ba trượng.

Vì vậy, ba đường chiếu Lục mạch phân thần kính của Kiến Sầu lúc trước liền bị phiến chữ “Vạn” này bao lại.

“Ầm ầm ầm!”

Ba tiếng nổ lần lượt vang lên, chữ “Vạn” và mọi thứ bên trong liền biến mất vô ảnh vô tung trên mặt sông.

Sóng nước tung bọt trắng xóa dưới sức chấn động khủng khiếp của vụ nổ.

Hơi nước mù mịt, không gian tựa như đổ mưa, thấm ướt tay áo của hai địch thủ.

Bên thì sắc sảo, bên thì mộc mạc.

Kẻ thì phong tình quyến rũ, người thì thanh tú lạnh lùng.

Cả hai đứng đối diện nhau trên sông rộng, rồi cùng bật cười!

Nữ tu váy đỏ uốn éo vòng eo thon nhỏ như mình rắn nước, cánh tay ngọc giơ lên lắc lắc xoay xoay cái vòng được phù văn ngưng tụ thành.

“Sắp tới tầng mười tám rồi, ai nấy đều xúm vào một chỗ chém chém giết giết. Nhưng Kiến Sầu muội muội và nô gia lại khác người, phải chăng nàng cũng chẳng muốn gây chiến, muốn xuống ngay tầng kế ư?”

“Nàng” kia thích thú nhìn thẳng vào mắt Kiến Sầu mà hỏi, đầu lưỡi nhọn hồng hồng liếm liếm viền môi trông thật câu hồn nhiếp phách.

“Sao bây giờ muội muội không chạy nữa?”

Trong ánh trăng bàng bạc hơi nước, thân hình Kiến Sầu cũng mờ mờ thoáng ẩn thoáng hiện trong sương.

Nàng nhìn “nữ tu” mà sắc mặt chợt trở nên lạ lùng, đoạn cổ quái đáp: “Tại hạ chỉ thấy dáng vẻ của Thương Lục đạo hữu trên họa quyển tinh vân vẫn ưa nhìn hơn.”

Đường đường là nam nhân anh tuấn mà bây giờ giả làm nữ nhân cũng tuyệt mỹ chẳng kém.

Tuy không cảm thấy có gì là phản cảm nhưng một khi nhớ tới thân phận thật sự của người này, nàng vẫn không khỏi cảm thấy rùng mình sờ sợ.

Kiến Sầu vừa dứt lời, “nữ tu váy đỏ” liền đổi thái độ.

“Nàng” ta nheo mắt chăm chú nhìn người trước mặt một lúc lâu, rồi sau đó lại rung rung cái vòng phù văn lam một lần nữa, khóe miệng hé ra một nụ cười vừa mờ ám vừa thâm trầm.

Đáp lời Kiến Sầu lại là một giọng nam vừa dịu dàng vừa ưu nhã.

“Xem ra Kiến Sầu đạo hữu vô cùng mãn ý với bề ngoài thật sự của Thương mỗ chăng?”

“Ầm!”

Đám đông ngoài mười tám tầng địa ngục liền gần như nổ một cái rầm!

Chẳng những trêu ghẹo mà rốt cục còn thừa nhận nữa!

Thật ra vì là người trong cuộc nên những ai tham gia đỉnh tranh đều khó mà phát hiện ra bí mật của Thương Lục. Còn chúng quỷ quan sát ở bên ngoài vì có cái nhìn toàn diện hơn nên tất cả đều biết “trò lỡm” của y.

Thương Lục từ khi vào đỉnh tranh cho đến bây giờ đều chưa bao giờ lộ ra mặt thật của mình.

Từ đầu chí cuối lúc nào y cũng đều là một nữ tu áo đỏ hoàn toàn không có tên trên họa quyển tinh vân.

Sau khi giao thủ với Chung Lan Lăng, Thương Lục liền giả trang thành Phan Hạc Tầm - người từng nói chuyện đôi câu với Lệ Hàn tộc Quỷ vương trước vách đá “Luật luân hồi“. Và cũng chính vào lúc này chúng quỷ mới thấy trong đỉnh tranh có đến hai Phan Hạc Tầm, nhờ đó mới biết được bí mật của y.

Sau đó y cứ thay đổi hình dạng liên tục, đến khi đến hố trời mới biến lại thành nữ tu, hơn nữa lại còn đấu với Tư Mã Lam Quan một trận.

Từ đó trở đi, y lại đội lốt một phật tu Tuyết Vực, trà trộn vào trong nhóm tăng nhân.

Đến lúc tình cờ gặp được bọn hòa thượng Tây Hải Thiền Tông, Thương Lục liền thừa loạn đánh lén Tông Đồ, nhưng lại không giết chết mà nhốt vào trong một cái bẫy.

Từ đó về sau, y lợi dụng mặt mũi của Tông Đồ.

Vì người của Tuyết Vực Mật Tông có hiểu biết khá sâu về mười tám tầng địa ngục nên Tông Đồ giả đến được tầng mười bảy rất mau, đã vậy y lại còn hùa với đám người chống đối Tông Đồ thật mà đề nghị giăng bẫy nhóm Kiến Sầu, lấy cớ để rửa mối hận xảy ra lúc trước.

Cách xưng hô “Kiến Sầu sư tỷ” mà Thương Lục biết được đương nhiên cũng là nhờ nhóm tăng nhân này mà ra.

Tất cả chúng quỷ ở Cực Vực đều biết rõ sự cổ quái của y nhưng chẳng ai nghĩ Kiến Sầu lại có thể dễ dàng nhận ra thân phận thật của “Tông Đồ”, hơn nữa họ lại còn bất ngờ hơn khi y rốt cục cũng thừa nhận mình là Thương Lục!

Khi nghe thấy hai tiếng “Thương mỗ”, đông đảo chúng quỷ trên bảy mươi hai thành trì liền ngoác miệng cười ha hả!

Thậm chí ở tầng địa ngục thứ mười bảy, Phó Triêu Sinh và mấy người Trương Thang đang đánh nhau giữa sông cách đó khá xa cũng nghe thấy rõ ràng. Nhưng đại trận của Tuyết Vực Mật Tông coi vậy mà lại không đơn giản, bọn họ không tài nào thoát thân được ngay.

Tuy nhiên Phó Triêu Sinh cũng ước lượng sơ qua khả năng và trữ lượng pháp bảo của Kiến Sầu. Hắn thấy vẫn chưa cần dùng tới thực lực của “Lệ Hàn” để đi phá cục, trợ giúp cho nàng.

Lúc này Kiến Sầu chắc vẫn còn có thể đối phó nổi.

Thần tình thâm sâu khó lường, tay phải Phó Triêu Sinh vung lên, ngắt xoẹt đầu của một gã tu sĩ Mật Tông rồi quăng xuống sông.

Máu hồn lực trắng đục liền đổ loang trên mặt sông.

Sóng nước ấy rồi cũng cuồn cuộn xô nhau trôi dạt xuống chỗ Kiến Sầu và Thương Lục.

Mùi máu tanh nồng bốc lên.

Nhưng Kiến Sầu vẫn kiên định nhìn thẳng vào mắt Thương Lục. Nàng nhớ đến câu “vô cùng mãn ý với bề ngoài thực” mà cũng bật cười theo: “Nghe nói trên Cực Vực có rất nhiều cách tu luyện pháp thân. Ngoài “Bất Động Minh Vương” của tộc Quỷ vương thì còn có “Cưu ma la thập pháp phân” lưu lạc đâu đó ở ngoài thập đại quỷ tộc...”

Vẻ mặt của “nữ tu váy đỏ”, hay đúng hơn là Thương Lục, vốn luôn ung dung rốt cục cũng phải đổi sắc.

Y thực không ngờ có người lại có thể nhận ra công pháp tu luyện của mình, thậm chí lại còn nói toạc ra huyền cơ ở trong đó....

Điều quan trọng hơn nữa là trước đó chẳng có ai biết y nắm giữ công pháp “Cưu ma la thập pháp phân“. Bây giờ nữ tu này lại nói trắng ra...

Cực Vực vốn là đất của mưa máu gió tanh.

Đó là chưa nói đến “Bất Động Minh Vương pháp thân” không thể so sánh nổi được với công pháp này.

Kiến Sầu nói vậy rõ ràng là cố ý.

Trong khoảnh khắc, sát ý trong người càng lúc càng lớn mạnh.

Khi Thương Lục đáp lại Kiến Sầu thì tiếng nói lại là giọng nữ quyến rũ yêu kiều: “Xem ra ta không thể để cho nàng sống được nữa rồi.”

Y vừa dứt lời thì cả mặt sông liền ào ào nổi gió!

Lúc Kiến Sầu nói chuyện với Thương Lục thì đã tập trung tinh thần, đề phòng từ trước, nhân lúc đó tâm thần cũng dung nhập vào trong gió, không bỏ sót bất cứ động tĩnh nào ở xung quanh.

Vì vậy, một cảnh tượng kỳ lạ liền diễn ra trước mắt nàng.

“Nữ tu” kia lắc mình một cái, lập tức có hai bóng người liền tách ra khỏi thân hình kiều diễm đỏ rực của “nàng“.

Một người mặc tăng y màu đỏ - tức Tông Đồ do Thương Lục đã biến ra lúc trước; còn người kia thì mặc hắc bào - đây cũng chính là Phan Hạc Tầm đã từng bị Kiến Sầu giết chết chứ chẳng phải ai đâu xa lạ!

“Cưu ma la thập” trong tiếng Phạn có nghĩa là “Quan thế âm” hoặc “Quán tự tại“.

Thương Lục tu hành loại pháp thân này thì mọi tu vi và bổn sự của y đều có thể đoán được nhờ đối chiếu với thần thông của Bồ tát.

Bồ tát Quán tự tại ở phàm thế có ba mươi hai hóa thân để giáo hóa chúng sinh. Mỗi hóa thân của ngài là thể theo lợi ích và nguyện vọng của chúng sinh trên phàm trần cho nên nên hình dạng mỗi cái mỗi khác.

Sở dĩ Kiến Sầu có thể nói ra công pháp tu tập của Thương Lục là bởi vì nàng đã từng đọc qua nội dung trong căn nhà cũ nên hiểu được một chút ảo diệu của nó.

Hiện giờ nữ tu váy đỏ, Phan Hạc Tầm và Tông Đồ, cả ba người này thật ra cũng chỉ là hóa thân của Thương Lục luyện ra mà thôi.

Cho mãi đến bây giờ Thương Lục cũng vẫn chưa hề lộ ra chân thân của y!

Kiến Sầu chợt cảm thấy nan giải, nhưng lúc giao chiến hoàn toàn không được chùn tay.

Dù là “Phan Hạc Tầm”, nữ tu váy đỏ, hay “Tông Đồ”, người nào cũng đều có thực lực từ năm đến bảy phần so với chính chủ.

Thoạt nhìn thì không có gì đáng ngại.

Nhưng nếu cả ba người đều cùng vây công Kiến Sầu thì cực kỳ kinh khủng.

Nữ tu áo đỏ vung chân lên đá, vòng kết bằng phù văn xoay tít, uy thế khiếp người; “Phan Hạc Tầm” quỷ trảo loang loáng, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, cứ nhằm vào cổ Kiến Sầu mà quét tới không ngừng; còn “Tông Đồ” thì song chưởng hợp lại, chưởng lực đánh ra nặng nề hung hiểm, sen hồng rợp trời, lớp lớp lả tả rơi xuống mặt sông!

May mà lúc này Kiến Sầu tu vi đã cao lên, không cần phải ăn miếng trả miếng từng nhát một với Phan Hạc Tầm mà dựa vào pháp bảo có lợi hơn nhiều.

Lúc này nàng đã là tu sĩ ngọc niết thật sự, hơn nữa vì trong hồn châu có sắc tím kỳ bí nên việc điều động hồn lực càng thêm thoải mái dễ dàng.

Uy thế mạnh mẽ phát xuất trong mỗi một phần hồn lực càng giúp cho thuật pháp thi triển ra tăng thêm hai phần nữa.

“Đùng!”

Một đạo hào quang của Lục mạch phân thần kính đánh ra!

“Vút!”

Là tiếng sợi dây xích trắng như tuyết từ trong tay áo xé gió bay đi!

“Ầm!”

Phù Lục từ ngón giữa búng tới mau như chớp lóe!

Thoáng chốc trên dưới trái phải Kiến Sầu loang loáng ba bóng người không ngừng vây công. Còn nàng thì có bao nhiêu pháp bảo đều lôi ra, quăng hết món này đến món khác không tiếc tay. Tuy chỉ một chống ba mà cũng phải khiến cho người xem hoa hết cả mắt.

Mọi người biết nàng có rất nhiều pháp bảo, món đầu tiên đã là dù hư ma thôn thiên phệ địa, kế nữa là Lục mạch phân thần kính, đã vậy lại còn có Tứ tượng bạch ngọc miện nhưng chưa ai thấy nàng sử dụng bao giờ...

Bây giờ lại còn được tận mắt thấy nàng giắt pháp bảo đầy người, quăng hết món này đến món khác mà không tiếc tay như vậy!

Không ít người nhìn nàng mà xót hết cả ruột, trong bụng cứ thắc mắc không biết nàng ta ô dù đến đâu, sao một tu sĩ cò con của Uổng Tử Thành lại có thể ném ra được nhiều thứ tốt đến thế này?

Nàng ta không hề tiếc của chút nào!

Cứ mỗi một pháp bảo hay một tấm phù lục bay ra là có người muốn khóc thét lên “Ôi huyền ngọc”!

Trận chiến này đã hoàn toàn chinh phục mọi ánh mắt khán giả trên toàn cõi Cực Vực. Có người nhiều chuyện còn bắt đầu ghi lại xem Kiến Sầu quăng hết bao nhiêu phù lục, đốt hết bao nhiêu huyền ngọc...

Nhưng chỉ một lát sau, có người tinh ý đã nhận ra cuộc chiến này có điểm gì đó lạ lùng: “Đánh nhau tuy rất hoành tráng nhưng không biết sao ta lại cảm thấy hình như nàng ta đang lui về phía sau vậy?”

Kiến Sầu đúng là đang lùi dần!

Nàng dĩ nhiên không dại đến nỗi phải mắm môi mắm lợi đánh nhau quá lâu.

Trong tình hình hiện giờ, nhờ vào hóa thân nên có thể nói Thương Lục đang “người đông thế mạnh”, nàng vừa đánh lui được một người trước mặt thì hai bên trái phải lại xông lên, vì vậy hoàn toàn không có chút thời gian nào để thở.

Cứ tiếp tục như thế này thì ngay cả thần tiên cũng chết.

Đó là còn chưa kể đến việc Thương Lục mãi đến giờ vẫn tiếp tục ẩn giấu chân thân.

Dù tài năng không tệ, nhưng nếu y không xuất hết lực thì nàng cũng không chắc có thể giải quyết rốt ráo đối phương được.

Tình hình đã như vậy thì dĩ nhiên phải tìm cách khác.

Kiến Sầu khẽ liếc mắt nhìn. Xa xa thấp thoáng bóng mấy người Phó Triêu Sinh Trương Thang đang đánh nhau với đám tăng nhân. Những người đồng bạn của nàng đã dần dần chiếm được thế áp đảo, sắp sửa kéo trận chiến đến hồi kết thúc. Tu sĩ Tuyết Vực Mật Tông đã chết thảm quá nửa, trận pháp vây khốn ban đầu bây giờ cũng bị tổn hại không ít.

Nhưng có lẽ cũng phải chờ thêm một lát nữa trận chiến mới chấm dứt hẳn...

Kiến Sầu trong bụng cũng đã tính trước.

Nàng quạt tay ra sau lưng chiếu kính đánh “Tông Đồ”, đồng thời cũng cảm thấy được nữ tu áo đỏ đang tấn công ở bên trái nên xoạc ngay chỏ tay phải đập thẳng về phía bả vai của đối phương!

Nhờ ở Thập Cửu Châu đã từng luyện qua “Nhân khí”, và mặc dù hiện tại nàng không có thân thể thật sự nhưng vì hồn phách được lớp ngọc tím thần bí bao bọc nên tuy tàn khuyết mà vẫn bền chắc vô cùng.

“Bốp!”

Tiếng đập trầm đục nghe cái bốp. Nữ tu kia đau đến nỗi phải hự lên một tiếng, ánh mắt nhìn Kiến Sầu cũng càng trở nên kiêng kỵ hơn.

Nhưng ngay lúc ấy, Kiến Sầu cũng tranh thủ mượn liền phản lực từ cú đánh này mà rùng mình độn lùi ra phía sau thật xa, tránh thoát một trảo của Phan Hạc Tầm đang chực quét tới ngay ở phía bên phải.

Hướng lùi chính là hạ lưu của sông, chỗ có Chưởng ngục ty Sắc Giới tầng thứ mười bảy!

Vừa đánh vừa lui!

Ba hóa thân gần như ngẩn người kinh ngạc cùng một lúc.

Bọn họ, hay nói cho đúng hơn Thương Lục, vẫn không thể hiểu ra tại sao Kiến Sầu cứ chăm chăm nhằm hướng tầng thứ mười tám mà chạy -- nếu chưa giải quyết xong đối thủ ở tầng mười bảy thì có tới đó cũng chưa chắc thắng được mà.

Chắc là mưu ma chước quỷ gì đây!

Điều này gần như là trực giác của y!

Thương Lục chỉ hơi giật mình nhưng ngay lập tức liền đuổi theo.

Hai người, hay đúng hơn là bốn người cứ tiếp tục như vậy mà đánh từ giữa sông sang đến bờ sông, rồi từ trung lưu dạt dần xuống hạ lưu của con sông.

Tuy Thương Lục luôn cố cản trở nhưng Kiến Sầu vẫn luôn tìm được sơ hở trong vòng vây ngõ hầu tưởng như không lối thoát, hoặc nếu không thì nàng cũng tìm được cách khiến y phải sơ xuất, rồi cứ trong từng đường tơ kẽ tóc như thế mà tiếp tục lui về phía sau.

Tuy Thương Lục tài năng kinh người nhưng lại không có cách gì ngăn cản được Kiến Sầu, đã vậy dù có vừa tiến tiến lùi lùi đi nữa thì cũng không làm thương tổn nổi đến một sợi tóc của nàng!

Cứ mỗi lần y muốn động thủ hoặc xuất ra sát chiêu là nàng lại quét tới một đường Lục mạch phân thần kính.

Thành thử chiến cục giữa hai người lâm vào thế dây dưa kéo dài.

Nhưng khoảng cách giữa Kiến Sầu với Chưởng ngục ty Sắc Giới ở phía sau lại càng lúc càng gần.

Biên giới của giới này so với các giới trước cũng không có gì khác biệt.

Trời đất ở đây bị đứt gẫy, nước sông đổ về đến gần vùng phụ cận Chưởng ngục ty thì liền bốc thành lớp lớp sương xám mờ mờ, quyện lẫn vào không gian hắc ám trên cao.

Duy chỉ có Chưởng ngục ty được xây dựng như lầu các tiên gia thì vẫn sừng sững ở phía cuối.

Ngay vào lúc này Thương Lục chợt cảm thấy bọn “Lệ Hàn” Trương Thang ở khúc sông đằng sau đã chấm dứt trận chiến và đang phóng về phía mình, trong khi đó Kiến Sầu ở phía trước mặt thì lại đang dựa lưng vào cửa chính của Chưởng ngục ty!

Chết rồi!

“Hóa ra là ngươi đang chờ cho đến lúc này!”

Ba hóa thân của Thương Lục đồng thanh nói.

Ánh mắt của Kiến Sầu trong khoảnh khắc cũng liếc nhìn về phía xa, nhưng đối diện với ba người đang hầm hầm sắc mặt, nàng vẫn thong dong trấn định, cười nói: “Làm mất công Thương Lục đạo hữu phải dây dưa đấu với ta từ nãy đến giờ. Các vị bằng hữu của ta sắp sửa tới rồi, thiết tưởng để họ tiễn ngươi xuống suối vàng thì tốt hơn là ta!”

Nàng vừa dứt lời, Lục mạch phân thần kính vẫn luôn xiết chặt trong tay liền bắn ra một làn hào quang lạnh lẽo sắc bén!

“Ô...ô...n...g! Ô...ô...n...g.”

Lúc nàng lật tay, sắc trắng xám trên cả thân kính bằng đá bỗng như rùng rùng nứt rạn, khiến bụi bặm rơi xuống lả tả, để lộ ra một mặt kính bằng ngọc trong suốt sáng ngời!

Hàn quang long lanh đột nhiên lóe sáng!

Cả một mặt kính tròn vậy mà lại như biến thành một mảnh ngọc sáng trắng như tuyết, trông thanh tịnh mà uy nghiêm đến đáng sợ.

Giọng nói mềm mại êm tai kia lại một lần nữa vang lên trong không gian của giới này.

Trong lúc khẩn cấp, Thương Lục không chút do dự, ba hóa thân sáu cánh tay đồng loạt bấm quyết, cao giọng thét dài!

Vì vậy ba bóng người liền lượn vòng, bay thẳng về phía nữ tu áo đỏ ở chính giữa.

Lúc này mọi phù phiếm che đậy bề ngoài đều biến mất.

Đầu đội ngọc quan, mặt mũi như trăng rằm mùa thu, khí sắc như hoa xuân buổi sớm, đôi mắt như mắt phượng long lanh ánh trăng trắng ngà ngoài vạn dặm, trông lẫm liệt khoáng đạt.

Y phục cả người trắng toát như tuyết, trên cổ tay áo và ống tay áo đều lấp lánh ánh bạc.

Nam tử xuất hiện trước mặt Kiến Sầu này đúng là người có chân dung trên họa quyển tinh vân -- Thương Lục!

Hai bên giao chiến suốt cho mãi đến tận bây giờ mới chịu thật sự nhe nanh múa vuốt với nhau!

Kiến Sầu càng đánh càng phấn khởi.

Nhất là vào lúc này, nàng đang dựa lưng vào Chưởng ngục ty của tầng địa ngục thứ mười bảy. Tầng thứ tám gần như chỉ còn cách một tấc mà thôi.

Thập Cửu Châu ngày đêm mong ngóng của nàng cũng dường như có thể chạm tới được rồi!

Vậy thì làm sao không phấn khởi cho được cơ chứ?

Dưới đáy mắt Thương Lục, khuôn mặt Kiến Sầu chợt hiện lên một nụ cười khó hiểu.

Gần như ngay khi y vừa lộ ra chân thân, trong Lục mạch phân thần kính, vụ xoáy do các vòng tia sáng đỏ quấn nên đã hóa thành thực thể. Tựa như một yêu vật, nó rít lên một tiếng chói tai rồi phóng vụt ra khỏi kính!

Vụ xoáy này là một chùm huyễn ảnh đỏ rực!

Mỗi một sợi sáng đỏ quấn bện bên trong đều đầy sức uy hiếp ác liệt, khiến cho ai thấy cũng phải kinh hồn táng đởm.

Đường nào đường nấy đều dùng để trói buộc và phân cắt linh hồn!

Thương Lục liền như gặp phải đại địch. Tay trái y với vào hư không, rồi không biết lấy từ đâu ra một cành liễu xanh biếc trong suốt như ngọc, bên trên vẫn còn ba phiến lá liễu mảnh dài. Phù văn bạc thiếp trên mỗi chiếc lá lấp lánh ánh sáng mờ mờ trông rất vui mắt.

Pháp khí này nhìn chẳng có gì là giống với Cực Vực!

Chỉ mỗi khí tức thôi cũng đã rất giống với đồ nhà Phật rồi.

Trong chớp mắt, vụ xoáy chằng chịt tơ sáng đỏ gặp gió liền biến lớn, cao đến gần hai trượng. Thương Lục nhất thời bị đám tơ sáng này quấn quanh tứ phía.

Mũi chân y điểm xuống đất, bật lùi ra ngoài một quãng xa!

Bàn tay thì ngắt liền một chiếc lá liễu, ném sát về phía vụ xoáy!

Hồn lực quỷ dị nhưng tinh thuần từ cổ tay y đổ xuống các đầu ngón tay, quỹ tích của dòng chảy hồn lực trông tựa như một thứ đồ văn thần bí. Ngay khi vừa rót xuống khỏi tay, chú nhập vào phiến lá thì màu của hồn lực liền trở nên sáng bóng như màu thủy ngân.

Chiếc lá liễu thuôn dài xanh biếc vừa gặp phải hồn lực thì phù văn bàng bạc ánh ngân quang trên lá cũng lập tức phóng lớn.

Mỗi một đạo ngân quang tựa như một thanh trường kiếm dựng đứng!

Phốc phốc phốc!

Ngàn vạn đạo ngân quang này liền như thiên đao vạn kiếm phóng vào trong vụ xoáy đỏ.

“Ầm” một tiếng vang dội.

Toàn bộ các sợi tơ sáng đỏ dầy đặc đều tung ra, còn những đường kiếm sáng mà bạc thì lại quoay tít như một cái bánh xe chém nát tất cả các đường tơ đỏ kia, không để sót chút gì!

Sức ép của đợt công kích này đã làm chấn động cả tòa Chưởng ngục ty mười bảy tầng, bụi bặm gỗ vụn từ các thanh rui kèo chạm trổ tinh mỹ rơi rớt lả tả. Chiếc chuông đỏ treo ở giữa sảnh cũng rung lắc liên hồi, âm thanh vang lên như một chuỗi tiên nhạc.

Thương Lục ngời ngời trong bộ hoa phục lúc này còn cách Chưởng ngục ty mười ba trượng. Y ngước mắt nhìn lên thì vừa khéo thấy Kiến Sầu đang đứng trước cửa chính mà nhìn mình cười cười.

“Thương Lục đạo hữu, đa tạ!”

Dứt lời, Kiến Sầu liền búng mạnh người về phía sau!

Cửa đại môn đang khép hờ bật tung trong nháy mắt.

Bên trong Chưởng ngục ty tường vách vẽ đầy cảnh tiên, ánh sáng lấp lánh đủ màu đủ sắc, trông tựa như một nơi thế ngoại bảo địa rực rỡ chói sáng đến nỗi khiến cho ai nấy nhìn mà không mở nổi mắt.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Thương Lục hoàn toàn không kịp trở tay. Y vừa mới định xông lên thì lại nghe thấy một tiếng “đùng” giòn vang, tựa như có thứ gì đó ở bên trong đột nhiên bùng nổ. Tiếp ngay sau đó là tiếng vù vù khiếp người!

Thì ra từ ngay chính giữa Chưởng ngục ty, ngàn vạn tia ám quang đang phóng ra khắp bốn phương tám hướng!

Trận pháp!

Chính là Kiến Sầu ở bên trong đã có chuẩn bị sẵn mà ném trận bàn xuống!

Nàng đã thủ trước nhiều như vậy, bây giờ không dùng thì còn chờ lúc nào?

Chỉ cần phong bế Chưởng ngục ty tầng thứ mười bảy lại bằng trận pháp thì chắc chắn có thể cản trở được không ít người muốn tiến lên. Nhờ vậy, khi vào được tầng thứ mười tám nàng sẽ có nhiều thời gian hơn, không phải lo vừa đặt chân tới nơi là phải đương đầu với một đống địch thủ lợi hại.

Bốp!

Này là trận bàn phòng thủ!

Đùng!

Thêm một cái tấn công chuyên dụng!

Trận bàn vừa phóng ra liền sẽ tự động khuếch tán ra bên ngoài. Thân trong trận pháp nên mọi sự xảy ra nàng đều biết rõ như lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.