Ta Là Chí Tôn

Chương 983: Chương 983: Buổi tối luyện ngục




Ba người không còn cảm thấy khác thường, đều nghĩ rằng thời gian vừa rồi quá áp lực, nghi thần nghi quỷ thành ra phán đoán sai?

Nhưng không thể nào cả ba cùng có ảo giác được?

Đến nửa đêm, huấn luyện viên trưởng đại nhân của Cửu Tôn phủ bắt đầu hành sử chức quyền, ngoại trừ Vân Dương, tám người khác đều phải đến, tất cả phong bế lục thức, chỉ giữ lại huyền khí, triển khai đối chiến quyền cước cực đoan, quyền quyền đều đánh vào thịt.

- Tất cả đánh đến chết cho ta, không muốn đánh chết thì bị người khác đánh chết đi!

Đổng Tề Thiên thản nhiên nói:

- Đến sáng sớm mai ta nhất định phải thấy ít nhất bốn tên nửa chết nửa sống! Việc này liên quan tới xếp hạng sau này của các ngươi, nếu hạ thủ lưu tình cũng chẳng sao!

Nói xong câu đó Đổng Tề Thiên vẫy tay về tiểu viện ngủ.

Đã hơn bốn ngàn năm không được nằm xuống ngủ cho ngon lành, giờ vất vả lắm mới thoát khốn còn phải đi làm bảo mẫu cho đám tiểu tử này, đương nhiên có thể nằm tuyệt đối không ngồi rồi. Khi Đổng Tề Thiên nằm lên giường, lưng chạm vào lớp chiếu mềm mại, lập tức có cảm giác cực kỳ hạnh phúc thoả mãn.

- Cho dù tu vi thông thiên thì đã sao.

Đổng Tề Thiên thở dài nói:

- Cảm giác hạnh phúc vẫn là cảm giác chân thật nhất của con người.

- Tu vi càng cao đương nhiên có thể tích cốc, có thể xan phong ẩm lộ, nhưng ngược lại mất đi dục vọng với hạnh phúc trong việc ăn uống của người bình thường. Quanh năm suốt tháng không ngủ không nghỉ bế quan luyện công, ngược lại không còn cơ hội có giấc ngủ hạnh phúc như người bình thường. Một lòng hoành hành thiên hạ, đương nhiên thọ nguyên lâu dài, trường tồn cùng thế gian, nhưng làm sao có hạnh phúc gia đình con cháu quây quần bên gối như người bình thường.

- Cho dù là lão quái vật sống mấy vạn năm, cả đời gặp biết bao phồn hoa trong thiên hạ, nhìn thấu bao gió sương hòng trần, chứng kiến hưng vong trên thế gian, có mấy người chân chính hiểu được hạnh phúc trong hỉ nộ ái ố của người bình thường…

Cho dù sống vài vạn năm, con cháu lên tới vài ngàn? Con cháu nhiều vậy, có mấy người để trong lòng đây? Mất đi lo lắng suy nghĩ về thân nhân, tất cả đều thờ ơ như người xa lạ, cho dù con cháu nhiều đếu đâu cũng làm gì còn những ấm áp của gia viên?

Đổng Tề Thiên nằm trên giường, rõ ràng giường cao chiếu ấm nhưng vẫn không ngủ được.

Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tâm tư trong lòng lại quay cuồng, nhấp nhô trập trùng, nhất thười lại ngây dại.

- Nhớ tới không biết bao năm trước kia, có một câu lưu truyền… muốn lên trời trước phải làm người. Nhưng giờ người tu hành đầy rẫy, có ai… lại nghiêm túc làm người?

...

Bụp bụp bụp...

Suốt cả đêm bên tai ba người Phong Quá Hải chỉ vang lên tiếng đánh đập trên da thịt, nối liền không dứt, liên miên bất tận!

Thêm vào đó là tiếng kêu la thảm thiết, càng lúc càng liên tục, càng ngày càng thê lương, khiến cả ba không cách nào nghỉ ngơi, dứt khoát khoác áo ra ngoài quan sát.

Thế nhưng vừa xem, cả ba cùng lắc đầu, chẳng buồn ngó tới nữa.

Chỉ thấy trên bãi tập, tám người tấn công lẫn nhau như điên như dại. Quyền quyền đánh vào thịt thì cũng thôi, thế nhưng biểu hiện mỗi người chẳng khác gì con ruồi không đầu bay loạn, thấy ai đánh nấy, hoàn toàn không mục tiêu chương pháp gì, rối tinh rối mù, cực kỳ thê thảm.

Câu cực kỳ thê thảm này bao hàm hai ý tứ, đầu tiên là đánh giá chiến lược chiến thuật của tám người khi hỗn chiến, cực kỳ thê thảm khó nhìn!

Thứ tiếp theo là nghĩa đen, cực kỳ thê thảm không nỡ nhìn, vì mỗi thời mỗi khắc mỗi người đều như phải đối phó với bảy kẻ địch, vừa phải công kích người khác, cũng đồng thời bị bảy người khác công kích!

Ai nấy nhe răng há miệng, mặt mũi bầm dập, gương mặt đầm đìa máu me.

Ai nấy không ngừng bị đánh ngã, lại không ngừng đứng lên.

Mỗi người đều tấn công hết toàn lực, đủ thấy tu vi huyền khí bất phàm, nhưng hình thức công kích lại chẳng có mục tiêu gì.

Tựa như mỗi người đều là kẻ điếc, đều là mù loà, hoàn toàn không có cảm giác gì. Còn kém hơn so với đám hán tử mới học võ công vài ba ngày.

- Phương thức huấn luyện này thật đúng là khác người.

Phong Quá Hải cau mày:

- Đây là lần đầu lão phu chứng kiến.

- Lão phu cũng lần đầu thấy đấy, gần như không tồn tại.

Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu cũng lắc đầu.

- Huấn luyện như vậy rõ là phung phí của trời, lãng phí thiên tư, làm gì có chút hiệu suất nào?

Bọn họ vừa nhìn vừa lắc đầu, nhưng đám người Sử Vô Trần thân trong trận chiến lại có cảm giác hoàn toàn khác.

Mới bắt đầu, trạng thái đối địch này quả thật rất khó chịu, không thể nhìn, không thể nghe, không thể cảm giác… Chỉ có thể công kích mù quáng, chỉ dùng bản năng võ giả tinh thuần triển khai công kích, nhưng càng về sau càng tìm được điểm then chốt ap dụng dần.

Đó chính là...

Giác quan thứ bảy!

Nương theo bản năng cảm ứng nguy hiểm của tu giả mình, tám người dần dần biết cách né tránh, ra chiêu cũng dần có chương pháp nhất định, không còn đánh bậy đánh bạ, dựa hết vào vận khí như lúc ban đầu… Nhưng cũng vì vậy mức độ thụ thương cũng càng ngày càng nặng.

Trạng thái này có thể nói đám người đều như mộng du, ra chiêu yếu ớt, lượn vòng xung quanh chờ đến lúc thật sự tiếp xúc với đối phương mới phát lực tấn công. Theo cách công kích này, mười lần có tới tám đánh trúng, hoàn toàn không chút khoa trương giả bộ.

May mà tu vi đám người này không chênh lệch bao nhiêu, không cần lo ai đánh chết ai...

Đêm huấn luyên đầu tiên này được gọi là… đêm luyện ngục!

Một đêm qua đi, tám người không ai ngoại lệ, tất cả đều nằm dưới đất hôn mê sâu, bất tỉnh nhân sự!

Tới tờ mờ sáng, Vân Dương kéo tám người vào gian phòng, cho mỗi người một viên thuốc, tiếp đó đóng cửa quay người bỏ đi, không để ý thêm nữa.

Tới trưa, tám người lần lượt tỉnh lại, riêng mình luyện công khôi phục, chữa trị nhục thân.

Tám người này vừa vận công, vừa chửi ầm lên.

- Thằng cháu trai nào đánh ông mày thành thế này!

- Thật chẳng còn tình cảm huynh đệ gì!

- Mẹ nó, ra tay không nhẹ chút được à?

- Ngươi ra tay nhẹ à?

- Đâu có giống nhau… A… Đau chết mất!

- Luận bàn dùng sức một chút cũng không sao, nhưng… ta muốn hỏi một câu, ai đạp vào háng ta?

Một giọng tức tối rên rỉ:

- Mẹ nó, lão tử là xử nam… Lũ khốn kiếp các ngươi… A… không biết còn dùng được không…

- Ngươi tưởng chỉ mình ngươi chắc…

Một giọng khác rõ ràng vừa hồi khí, run run theo cơn đau:

- Cái trong đũng quần ta… sắp vỡ rồi…

- Có vẻ như không ai bị nữa…

Một người khác cười trên nỗi đau:

- Hạ bộ bị đạp tự mình còn không biết tránh à? Dùng bắp đùi thay vào chứ, đồ ngu!

“...”

Tiếp đó một tiếng “rầm” vang lên, Đổng Tề Thiên bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.