- Nghe cái ngươi nói chuyện xem ra trung khí vẫn sung túc lắm, có vẻ đêm qua còn chưa thật sự dùng sức, còn xa mới tới cực hạn rồi. Nếu không sao giờ còn sức mà mắng chửi người khác, không hổ người trẻ tuổi, sức khôi phục thật tốt, xem ra ta phải tăng thêm chút áp lực. Huấn luyện ấy mà, phải tới cực hạn mới có hiệu quả…
Đổng Tề Thiên hừ hừ nói.
- Nào đâu phải chưa tới cực hạn… Tối qua rõ ràng chúng ta đều liều mạng mà, chỉ chút nữa là không hoạt động nổi nữa.
- Huấn luyện viên trưởng minh giám, tối hôm qua quả thật chúng ta đã dốc hết sức từ khi bú sữa mẹ ra rồi, giờ tay chân bủn rủn, thân thể như bị móc sạch…
- Vậy ta hỏi các ngươi, trong quá trình đối chiến các ngươi có cảm ngộ gì? Hay có… lĩnh ngộ gì?
- Cái này...
- Cái này... Có vẻ như...
- Hình như ta không có cảm giác gì… chỉ thấy đau…
- Ngoại trừ đau đến muốn chết ra… còn… còn có cảm giác gì được?
- Không có...
Đổng Tề Thiên gật đầu:
- Rất tốt, rất tốt. Không có lĩnh ngộ thì tốt rồi. Các ngươi đã không lĩnh ngộ được bất cứ thứ gì, vậy đêm nay tiếp tục nhé! Đến lúc nào các ngươi lĩnh ngộ thì thôi!
Lời này vừa dứt hắn đã quay người bước đi, chỉ có một lời xa xa truyền lại...
- Sáng sớm ngày mai, ta muốn thấy mấy kẻ bị đánh gãy xương.
Trong phòng kêu rên ầm ĩ.
- Đừng mà....
- Hôm nay đã đủ thảm rồi, sao lại còn tiếp tục…
- Trời ơi… Đây là luyện công à… Đây rõ ràng là mưu sát mà…
- Nơi này là Cửu Tôn phủ hay là địa ngục…
- Tha mạng….
- Cứu mạng…
Chỉ tiếc Đổng Tề Thiên đã sớm đi xa, mà cho dù nghe được cũng chẳng coi thành chuyện, không rảnh để ý.
...
- Vị huấn luyện viên trưởng này tu vi rất không tệ.
Cố Cửu Tiêu chép miệng một cái nói:
- Không ngờ có tu vi Thánh Giả cấp bốn, tương đương thực lực đứng đầu một môn phái bình thường… Thật không biết tiểu tử này mời từ đâu tới.
- Quả thật không tệ, nhưng có vẻ lạ mặt, chắc là tu giả mới tấn thăng lên cấp cao.
Tiêu Ngọc Thụ thận trọng vuốt râu.
- Thánh Giả cấp bốn, quả thật được coi là cao thủ, nhất là với Cửu Tôn phủ hiện tại, đáng quý.
Phong Quá Hải cậy già lên mặt, gật đầu, ánh mắt vui mừng.
...
Đổng Tề Thiên đi xa, trong lòng đã sớm cười lạnh.
Đám ngu ngốc này, chỉ nhận được tới Thánh Giả cấp bốn.
Đương nhiên, lấy tu vi của ông đây, muốn các ngươi thấy thế nào, các ngươi chỉ thấy được thế đó!
Về phần mặt khác… Hừ hừ hừ.
...
Không thể không nói động tác của Thiên Hạ Thương Minh quả thật rất nhanh.
Chỉ tới nửa đem ngày thứ ba, âm thanh xé gió đặc biệt đã vang lên như long ngâm hổ gầm giữa trời cao.
Một âm thanh chấn động thương khung nói:
- Người Thương Minh tới, Phong Quá Hải đâu?
Lời còn chưa dứt, một luồng khí thế khổng lồ lăng không ép tới.
Cửu Tôn phủ có đại trận phòng hộ, đối mặt với áp lực này ảnh hưởng cũng không lớn, không chút vấn đề. Nhưng phương viên trăm dặm bên ngoài đại trận hộ sơn đều bị luồng uy áp này đè xuống, như thần tử thăm viếng quân vương.
Đổng Tề Thiên nằm trong phòng chỉ thản nhiên nhướn mày, trợn mắt một cái rồi lại xoay người ngủ thiếp đi, không buồn để ý.
Vân Dương lại không lạnh nhạt, mở đại trận hộ sơn, chỉ thấy năm bóng người hạ xuống nhẹ nhàng linh hoạt như chim.
Kẻ cầm đầu trong bốn người dáng dấp cường tráng, lưng hùm vai gấu, không phải Lăng Phiên Thiên thì là ai?
Ngược lại bốn lão già sau lưng hắn, Vân Dương không biết một ai, đều là người lạ.
Vân Dương liếc mắt, chỉ thấy hai người trong số đó tóc đã trắng phơ, lưng còng mình gầy trơ xương, gương mặt đầy những nếp nhăn. Thân thể trải rộng những đốm tuổi tác, thậm chí đôi mắt đã đục ngầu, không thấy chút ánh sáng nào, khí tức càng lụi bại, gần như phải một lát mới thấy hô hấp một lần, lộ rõ vẻ già yếu.
Ừm, tình huống hai người còn kém hơn so với những gì chứng kiến, bởi vì bọn hắn vốn do hai người khác đỡ lấy bay tới.
Đại khái nếu hai người này tự bay, chỉ riêng tiêu hao trong hành trình này đủ rút ngắn thêm thọ nguyên vốn không còn nhiều của họ, động một chút là dầu hết đèn tắt, một mạng đi tong.
Hai lão già khác đỡ lấy bọn họ mặc dù tình huống tốt hơn hai người trước những rõ ràng cũng đã tuổi già sức yếu, tuổi tác đã cao.
Vân Dương bay tới, tự thân nghênh đón.
- Vân huynh đệ! Ha ha ha ha… Vân huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt!
Lãng Phiên Thiên cực kỳ nhiệt tình, tiến tới nghênh đón, xiết chặt tay Vân Dương lay liên tục:
- Huynh đệ, huynh đệ vất vả rồi, vất vả rồi.
Nhìn điệu bộ này chẳng khác nào huynh đệ ruột thịt xa nhau lâu ngày, đột nhiên trùng phùng nơi đầu đường đầy chiến hỏa, vui mừng quá dỗi.
Loại kinh hỉ đó, loại phấn khích đó...
Trực tiếp khiến người trong cuộc là Vân Dương vốn hoàn toàn không đề phòng giật nảy cả mình:
- Khụ khụ… Lãng phó minh… không cần khách khí như vậy…
- Hẳn rồi hẳn rồi! Ha ha ha ha...
Lại cười ha hả một hồi, Lãng Phiên Thiên mới nhỏ giọng nói:
- Thật không ngờ lần này huynh đệ xuất hàng lại là thứ thần tiên khó cầu như vậy… Quả thật…. Quá tốt rồi.
Vân Dương ho khan:
- Bình thường hôi, bình thường thôi, ngài thả tay ta ra trước được không?
Trong lòng lại thầm nghĩ: Sợi sinh linh chi khí này… chẳng qua chỉ là thứ cấp thấp nhất trên tay Lục Lục… Trên nó còn linh hồn chi lực, đại đạo chi khí, tiên thiên tử khí, sinh tức linh năng… đều chưa động đến.
Cái này đã mừng rỡ đến vậy rồi… Vậy không khéo ta phải điều chỉnh lại phương pháp rồi, hàng hóa hiếm thấy trên tay, sao lại không lợi dụng thêm.
- Tới đây tới đây, ta giới thiệu cho huynh đệ một chút. Đây là hai trưởng lão cung phụng của Thiên Hạ Thương Minh chúng ta, Thiên Kiếm Địa Đao. Hai vị cung phụng từ hai vạn năm trước khi Thiên Hạ Thương Minh thăng cấp lên Thiên Vận Kỳ trung phẩm đã là nguyên lão bản thương, trong những năm đó luôn xuất sinh nhập tử vì Thương Minh, công lao vô số, có thể nói là đại công thần của bổn minh.
Lãng Phiên Thiên chỉ thẳng hai ông lão da bọc xương, lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma.
Hai ông lão cố gắng ngồi thẳng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Vân Dương.
- Lão phu Thiên Kiếm Tống Trường Cung.
- Lão phu Địa Đao Lý Nhất Tâm.
Hai ông lão cùng thở dài:
- Giờ đã sớm thành hữu danh vô thực rồi… Thật sự muốn động đao động kiếm cũng chẳng thể… Cái danh Thiên Kiếm Địa Đao này nói ra chỉ khiến người ta cười chê mà thôi.
Hai người khác vẻ mặt cung kính nói:
- Hai vị tiền bối uy danh cái thế, Thiên Hạ Thương Minh có thể có ngày hôm nay chủ yếu là nhờ công lao của hai vị tiền bối, không ai sánh nổi!
- Hai vị này cũng là hộ pháp của Thương Minh chúng ta, Vạn Thanh Lưu, Bạch Ngọc Tỷ.
Lãng Phiên Thiên tiếp tục giới thiệu.
- Kính ngưỡng đã lâu.
Vân Dương thở dài liên tục:
- Kính ngưỡng đại danh các vị đã lâu, vẫn luôn như sấm bên tai. Vân mỗ hôm nay hân hạnh diện kiến các vị, quả thật là tam sinh hữu hạnh!
Lãng Phiên Thiên trợn mắt khinh bỉ.
Câu nói này của ngươi thật là lưu loát tới quá mức, rõ ràng là nói bậy, tin được mới là lạ…