Ta Là Chí Tôn

Chương 370: Chương 370: Cử chỉ điên rồ Của Lão Nguyên soái




Thu Kiếm Hàn cười khổ một tiếng:

- Ngươi yên tâm, nhưng đối với ta mà nói, đây cũng là một nan đề không nhỏ. Nếu hắn đã mười tuổi, hiểu được thiện ác tối thiểu, mặc dù vẫn còn nhiều vấn đề nhưng cũng không khó ứng đối. Có điều hiện hắn mới được hai tuổi rưỡi...

- Nhưng nữ nhân trong cung, còn có đám hoàng tộc, đám người này đối với chinh chiến sa trường chẳng khác nào bao cỏ, còn không bằng thường dân, nhưng đối với tranh quyền đoạt lợi, âm mưu quỷ kế, tranh thủ tình cảm, những kẻ này đều là hạng nhất đẳng. Đàm tiếu giết người, khẩu phật tâm xà, thất tín bội ước, trở mặt vô tình, chính là chuyện bình thường không thể bình thường hơn...

Thu Kiếm Hàn cười khổ:

- Mặc dù lão phu không muốn nói, nhưng hiện tại, ngươi đưa đứa nhỏ kia cho ta, lão phu cũng không thể không nói.

Vân Dương chậm rãi gật đầu.

- Tồn tại của đứa bé này, trực tiếp uy hiếp tới tất cả hoàng tử, nhất là Thái tử điện hạ, đương kim Thái tử! Chuyện này chẳng khác nào chọc tới toàn bộ hậu cung!

Thu Kiếm Hàn ngẩng đầu, nhìn Vân Dương:

- Hậu quả trực tiếp, chính là tất cả các phe phái sẽ ưu tiên đối phó nó, nhằm vào nó! Không chút dư lực nhằm vào nó!

Vân Dương trầm ngâm mỉm cười:

- Cái này không phải vấn đề, trực tiếp diệt sạch các phe phái, không phải là xong rồi sao?!

“...”

Thu Kiếm Hàn trực tiếp ngây người, lấy mấy chục năm kinh nghiệm của lão, chí ít cũng đã nghĩ tới mười mấy câu trả lời hữu hiệu, đồng thời có tính kiến thiết, nhưng duy chỉ không nghĩ tới tuyệt hậu kế này!

Diệt sạch các phe phái?!

Cực đoan như thế?!

Phải biết những phe phái đó, đều có thể lực quân đội, cho dù bỏ qua không tính, nhưng chỉ riêng đầu người đã không phải là con số nhỏ!

Mấy chữ này, thậm chí đã đủ để khiến Ngọc Đường nguyên khí đại thương, sao có thể xem thường mà diệt sạch?!

Vân Dương nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Biện pháp ta đã nói, tin tức trọng yếu nhất cũng đã truyền lại.

Vân Dương đứng lên:

- Chuyện sau đó, liền do Lão Nguyên soái ngài toàn quyền cân nhắc, hai ba ngày nữa ta sẽ lại đến.

Lão Nguyên soái giống như gắn lò xo vào mông, nhảy dựng lên giận dữ:

- Ngươi ném chuyện lớn như vậy cho lão phu rồi xoay người rời đi? Ngươi con mẹ nó đùa lưu manh với lão phu phỏng?

Vân Dương quay người:

- Múa rìu qua mắt thợ, nghịch lưu manh với lưu manh đệ nhất Ngọc Đường, chính là chuyện vui hiếm có trong đời, cớ sao không làm? Chuyện này ta cũng thấy khó quyết đoán, có điều, vui một mình không vằng vui chung a.

Thu Kiếm Hàn không còn gì để nói, ta xxx em gái ngươi có sao không làm! Vui vui cái cọng lông! Rõ ràng là ném khoai nóng vào tay ta mà?!

- Đứa bé kia hiện đang ở đâu?

Thu Kiếm Hàn hỏi.

- Đương nhiên ở một nơi rất an toàn.

Vân Dương nói.

“...”

Thu Kiếm Hàn im lặng:

- Ta nói là vị trí cụ thể.

- Đây không phải là chuyện hiện tại ngài nên biết, thứ cho không thể trả lời.

Vân Dương nói.

Tiếng thở phì phò trùng trùng điệp điệp truyền đến, hiển nhiên lão đầu nhi tức muốn nổ tung.

- Hiện tại ngài nên chỉnh lý suy nghĩ, cân nhắc quyết định mới là đúng đắn, không cần nghĩ tới những chuyện quá xa xôi, ta còn có việc, đi trước.

Vân Dương trực tiếp lóe lên, hóa gió ngay trước mắt Lão Nguyên soái, bay qua cửa sổ bịt kín.

- Chuyện này có nên bẩm báo với Hoàng đế Bệ hạ không a?

Thu Kiếm Hàn thầm hỏi một mình, kỳ thực đây mới là điều khiến Lão Nguyên soái xoắn xuýt nhất, hy vọng có thể thu được ủng hộ từ Vân Dương.

Dù sao so với bất cứ kẻ nào, Hoàng đế Bệ hạ đều ngóng trông tin tức di thế của đại hoàng tử, nếu Hoàng đế Bệ hạ biết tin này, đoán chừng cũng phải vui mừng khôn xiết, thất thố khoa tay múa chân cũng không phải ngoài ý muốn.

Nhưng trả lời lão cũng chỉ có tiếng gió rít gào ngoài cửa, hiển nhiên Phong Tôn đã biến mất vô ảnh vô tung.

Cái này cũng chính là có ý, ta mặc kệ ngươi!

Tin tức đã nói cho ngươi, ngươi muốn báo cho Hoàng đế Bệ hạ thì ngươi cứ báo. Ngươi nghĩ không thông thì không báo. Hết thảy, đều do ngươi định đoạt.

- Hỗn trướng!

Thu Kiếm Hàn một cước đạp bay cái ghế Phong Tôn vừa ngồi, phẫn nộ:

- Như vậy không phải là chủ tâm đến dày vò lão phu sao? Tên Ngọc Phái Tranh kia mà biết lão phu không báo lại cho hắn, khẳng định sẽ cho lão phu ăn đau khổ...

Tâm tình Lão Nguyên soái khuấy động không nhẹ, trực tiếp gọi thẳng tên Hoàng đế Bệ hạ.

Trong nhất thời, đi tới đi lui như ruồi không đầu, càng đi tâm tình càng bực bội.

Cảm xúc ban đầu của lão đã không tốt, chiến sự đông phương đã sớm khiến lão lo lắng như giẫm băng mỏng, hiện tại lại có thêm một tức lôi đình như vậy. Mà kẻ cáo tri lão biết, cứ thế mà quay lưng chạy!

Đổ tất cả mọi chuyện lên cái đầu già của lão.

Bất kể hậu quả trực tiếp nói cho Hoàng đế Bệ hạ sao?!

Không nói Phong Tôn có thể truy cứu lão chuyên quyền hay không, chỉ riêng cái cảm giác thâm trầm hối hận áy náy của Hoàng đế Bệ hạ, coi như thực sự biết chuyện này, sẽ không chỉ đơn giản như mừng rỡ đến khoa tay múa chân đâu...

Thu Lão Nguyên soái bất thình lình rùng mình một cái, hiển nhiên bị một số cảnh tượng trong suy nghĩ hù dọa.

Nhưng nếu không nói cho Hoàng đế Bệ hạ? Tạm thời giấu diếm?

Về sau nếu Hoàng đế Bệ hạ biết, chỉ sợ lão sẽ là kẻ xui xẻo đầu tiên, mấu chốt hơn nữa, việc này nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới bố cục cuối cùng của Hoàng đế Bệ hạ!

Một người kế thừa phù hợp và không phù hợp, căn cứ người kế thừa khác biệt mà sắp đặt kế hoạch cùng kế sách khác nhau, thậm chí hoàn toàn có thể tương phản ngược lại!

Thế nhưng việc này, nên quyết sớm không muộn, vẫn là sớm quyết đoán, sớm chấm dứt, vậy...

- Ai!

Dù Lão Nguyên soái không muốn thở dài, nhưng vẫn không nhịn được lại thở dài một hơi, khoác lấy huyền y, vừa định ra ngoài, mới phát hiện lúc này đã nửa đêm về sáng.

Lúc này tiến cùng, coi như lão gia tử có quyền hạn này, nhưng cũng phải chú ý ảnh hưởng, nhất là không nên để người hữu tâm chú ý...

- Vẫn là chờ sớm mai lại đi đi!

- Ta phải suy nghĩ cẩn thận một chút, nói thế nào cũng phải đem ảnh hưởng cùng kích thích giảm xuống mức thấp nhất...

Thu Kiếm Hàn ngồi trong thư phòng, thở dài phiền muộn một đêm.

Mãi cho đến lúc tảo triều, cũng chưa nghĩ đến. Dẫn đến lúc tảo triều lại gật tới gật lui.

...

Sáng sớm, đại triều hội bắt đầu.

Hoàng đế Bệ hạ hào hùng xuất hiện, tinh thần quắc thước, tinh lực thịnh vượng.

Đông Huyền không ngừng gây hấn, chiêu mộ khắp nơi, điều này chứng tỏ một trận chiến là không thể tránh.

Hơn nữa, lần này Hàn Sơn Hà bị bức bách đến vách núi, nhu cầu cấp bách một trận chiến lấy lại danh vọng, tất sẽ toàn lực xuất thủ, không thắng không thôi!

Đối với Ngọc Đường đế quốc mà nói, không thể nghi ngờ sẽ là một khảo nghiệm cực lớn!

Báo cáo chiến sự của Phó Báo Quốc, đã tới trong triều.

Hiện tại, cả triều văn võ bá quan, đều lẳng lặng nghi chiến báo.

- ... Đông Huyền động viên toàn quốc, một trận ác chiến không thể tránh được. Lần này Đông Huyền xuất binh, quy mô long trọng chưa từng có. Hàn Sơn Hà áp lực cự đại, toàn lực ứng phó. Thần chỉ có nghênh chiến.

- Nhưng lần này chiến cuộc hung ác, thần không dám nói chắc thắng, chỉ có thể liều chết mới dừng.

- Trận này thần thắng, thần có lẽ có thể còn tại. Nếu không thắng, ngày phá quá, cũng là lúc thần bỏ mình!

- Đông Huyền thế lớn, thần cố không dám nói trước toàn quân, nhưng vẫn báo lại trong nước, sớm có chuẩn bị...

Chiến báo ngắn ngủi, không có bất cứ lời nào đề cập tới chuyện cầu viện, chỉ có nói rõ trung tâm, nhiệt huyết rõ ràng.

Chỉ cần nhìn phong thư này, liền có thể nghĩ tới Phó Báo Quốc lần này đã quyết nhất quyết tử chiến!

Nghe xong chiến báo, văn võ cả triều đồng thời im lặng, im lặng thật lâu.

Dù cho là một số quan văn bình thường chả thèm ngó tới võ tướng, lúc này cũng im lặng nghiêm nghị!

Bởi trong lúc này, tất cả đều thấy một bầu không khí oanh liệt!

Bất luận là kẻ nào, bất luận là đoàn thể nào, bất luận là thế lực nào đều không thể chỉ trích, không cách nào chỉ trích!

- Chỉnh đốn quân đội, tùy thời xuất chinh!

Hoàng đế Bệ hạ rất nhanh đã có kết luận, lớn tiếng nói:

- Ngọc Đường ức vạn nam nhi, thà rằng toàn viên chiến tử, cũng tuyệt không ngồi nhìn đông phòng chiến bại, chiến tuyến sụp đổ!

Mấy vị tướng quân cùng nhau đứng ra:

- Thần xin chiến!

- Thần xin chiến!

- Thần xin chiến!

- Quân đội Ngọc Đường, quân nhân đến chết mới thôi tuyệt không chỉ có mình Phó Báo Quốc!

- Thần, xin chiến, cảm tử!

...

Trên kim điện, quân tình huyên náo, nhiệt huyết sôi trào chưa từng có!

Phong chiến báo này, bên trong chứa đựng khẳng khái kích tình, khí phách cầu chết lập tức kích động nhiệt huyết toàn bộ quân nhân trong triều.

Trong lúc nhất thời, nhưng lão tướng thân kinh bách chiến, từng tên tựa như bắt đầu điên cuồng!

- Ngọc Đường không chỉ có mình Phó Báo Quốc mới là nam nhi tốt!

- Ngọc Đường đế quốc, nam nhi vô số! Chúng ta cũng không thể mất mặt trước hậu nhân!

- Vì nước vì dân, chiến tử ngại gì!

- Nguyện dùng thân này, thủ quốc hộ gia, đến chết mới thôi!

Thu Kiếm Hàn dùng ánh mắt mê mang nhìn đám người kích động, có chút buồn bực: mấy người các ngươi kích động cái gì? Làm sao ai nấy đều cuồng nhiệt như thế? Ai, đến cùng nên nói với Hoàng đế Bệ hạ thế nào cho phải... Thực sự buồn bực chết ta mất.

Lão Nguyên soái như muốn phát điên.

Hoàng đế Bệ hạ nâng hai tay, nhẹ nhàng ép xuống, nhất thời cả điện lặng ngắt như tờ.

- Đông Huyền động viên toàn quốc, quy một xâm phạm, Hàn Sơn Hà tự mình lĩnh quân, toàn lực ứng phó, nhưng như vậy thì sao?

Hoàng đế Bệ hạ ngạo nghễ:

- Ngọc Đường ta có ức vạn nam nhi nhiệt huyết! Đến chết đều không sợ, lại sợ gì mấy thứ khiêu chiến?!

- Cả nước động viên, quyết tử với Đông Huyền Hàn Sơn Hà!

- Quyết tử với Đông Huyền Hàn Sơn Hà!

Đám người cùng hô một tiếng, chỉ thấy nhiệt huyết toàn thân như muốn sôi trào, không kiềm chế được, thật lâu không thôi.

Chỉ có một người, tinh thần hoảng hốt, mất hồn mất vía, hai mắt lờ đờ nhìn lên trần nhà, khi thì cúi đầu xuống, tựa như đang trách trời thương dân...

Có điều không ít người đều thấy quái dị.

Sao hôm nay không nghe thấy Lão Nguyên soái gào thét?

Chẳng lẽ không đến?

Sau khi tan triều.

Hoàng đế Bệ hạ gọi hai người Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm ở lại. Hoàng đế tâm sự nặng nề, thậm chí còn không chú ý tới Thu Kiếm Hàn như một bộ hành thi tẩu nhục bước theo hắn, thần thái tuyệt không bình thường.

Mà Lãnh Đao Ngâm lại đang nghĩ chiến cuộc, cũng không phát hiện.

Chỉ có đám hộ vệ thái giám nhìn thấy.

Thu Kiếm Hàn tự như đang bước trên mây, mẩn mê bước vào, tựa nhu một con rối, không tự chủ mơ mơ màng màng bị mang vào Ngự Thư phòng.

Đám thị vệ đánh cược: Thu Lão Nguyên soái tuyệt đối không biết bản thân đang ở đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.