Ta Là Chí Tôn

Chương 371: Chương 371: Đến cùng có chuyện gì!




Về phần Thái úy Phương Kình Thiên, mấy ngày nay tuyết lớn, thân thể lão Thái úy lại khó chịu, đại triều hôm nay cũng phải ở nhà dưỡng sức, Hoàng đế Bệ hạ cũng không tính mời lão đến.

Thời gian của lão Thái úy cũng không nhiều nữa, nếu để chuyện này xúc động tâm cảnh, chưa hẳn lão đã có chịu được kích thích này.

Độc môn tâm pháp Thiên Tâm Linh Lung của lão gia tử chính là một một công pháp thần dị chiếu rõ lòng người, nhưng môn công pháp này tối kỵ chính là tâm tình bất ổn, vì sự kiện Dương Ba Đào lần trước, lão đã sử dụng Thiên Tâm Linh Lung, nhìn thì như không có điều gì bất ổn, nhưng phụ tại lại thực sự không nhẹ, thọ nguyên tổn hại, nếu lúc này lại chịu kích thích chỉ sợ thực sự sẽ không tốt!

Dù sao, Phó Báo Quốc chính là đệ tử đắc ý duy nhất của lão, cũng chính là người được lão coi như truyền nhân y bát.

Các đệ tử khác của lão Thái úy đều đã chiến tử sa trường, da ngựa bọc thây, nếu lại nghe tin Phó Báo Quốc đối mặt Đông Huyền xuất tẫn quốc lực, nhất thế Quân Thần Hàn Sơn Hà lại toàn lực tấn công, nguy cơ chồng chất, Ngọc Đường lại càng thêm rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

- Trận chiến này thế nào?

Hoàng đế Bệ hạ hỏi, sau khi rời đại điện quần thần, chỉ còn lại hai ba người, Hoàng đế Bệ hạ mới có thể bỏ xuống bộ dạng thỏa thuê mãn nguyện, nắm chắc tất cả trong lòng bàn tay.

Cảm giác sầu lo, lập tức lại hiện lên mặt.

- Trận chiến này không thể lạc quan.

Lãnh Đao Ngâm hít một hơi thật sâu, phun ra một đạo trường bạch long.

Trời rất là lạnh, cho dù là trong hoàng cung, nhưng đại thư phòng của Hoàng đế Bệ hạ thực sự quá trống trải.

- Đúng vậy, Trẫm cũng biết trận này không thể lạc quan, thế nhưng tại sao Đông Huyền lại chọn xâm phạm vào lúc này? Bên đó cũng không có lợi ích gì đáng nói a?!

Hoàng đế Bệ hạ cũng chau mày.

- Cũng chỉ bởi tập thể công kích Hàn Sơn Hà, kích thích lão già kia phát điên, dẫn đến tình huống trước mắt?!

Hoàng đế Bệ hạ có chút phàn nàn:

- Trẫm thực sự không hiểu mấy tên Đông Huyền suy nghĩ cái gì, nếu quả thực không vừa lòng Hàn Sơn Hà, trực tiếp khám nhà diệt tộc là được, còn muốn để lão già này dẫn binh... Hiện tại mùa đông khắc nghiệt, khắp nơi là băng thiên tuyết địa, nào phải là lúc xuất binh?

- Bệ hạ nói phải, hiện tại chúng ta chiến được thiên thời. Mùa đông lạnh lẽo, dễ thủ khó công, đây chính là ưu thế bên ta.

Lãnh Đao Ngâm cau mày suy ngẫm:

- Nhưng ưu thế này cũng không quá rõ ràng, phòng tuyến Đông Huyền cũng mới thành lập lại, chưa hẳn đã có thể nhận trùng kích ngày đêm liên tục. Cái này cũng là điểm quyết định đến thành bại cuối cùng của cả chiến dịch.

- Còn một vấn đề nữa, hiện tại Đông phòng cũng chỉ còn 20 vạn binh mã.

Hoàng đế Bệ hạ cau mày:

- Phó Báo Quốc mới đi một tháng, rèn luyện chưa đủ, đặt chân chưa ổn, đây cũng là một vấn đề lớn.

- Ngược lại, lương thảo trong nước thì không thành vấn đề, quân lương cũng không thành vấn đề.

Lãnh Đao Ngâm thở dài nặng nề:

- Nói cho cùng chiến dịch này bên ta chiếm thiên thời, chỉ cần chủ tướng có thể ổn định bình tĩnh, trận này nhiều lắm cũng chỉ không lạc quan mà thôi... Ngược lại...

Nói, đột nhiên quay đầu nhìn Thu Kiếm Hàn:

- Lão Thu, ngươi nói gì đi?

Thu Kiếm Hàn cau mày, tựa như đang tư duy sâu, Lãnh Đao Ngâm mới gọi một, lão nghĩ nhập thần đến mức không cả nghe thấy.

Lãnh Đao Ngâm trực tiếp đập tay qua:

- Lão già, một du hả??

Thu Kiếm Hàn chợt tỉnh táo, há miệng nói:

- Không tệ không tệ, đây đúng là một vấn đề, trong nước không thể có nội loạn.

Hoàng đế Bệ hạ cùng Lãnh Đao Ngâm đồng thời ngơ ngẩn.

Không thể có nội loạn?

Tại sao lại nói vậy?

Nói vậy là thế nào?!

Hiện tại chúng ta đang thảo luận ngoại nạn có được không?

Tại sao ngươi tự nhiên lại bật thốt một câu như vậy?

Rốt cục là có ý gì?!

Lão già này đang suy nghĩ cái gì? Tại sao lại như người mất hồn thế?

- Ngươi nói gì thế? Hôm qua nằm mơ đến giờ chưa tỉnh hả? Lảm nhảm cái gì không biết?

Lãnh Đao Ngâm khó chịu nhíu mày.

Thu Kiếm Hàn mờ mịt mở to mắt:

- Cái gì?

Hoàng đế Bệ hạ nâng tay vỗ trán, đau đầu nhức óc

Lãnh Đao Ngâm nghẹn họng trân trối, tuyệt không thể ngờ vừa rồi lão già này đúng thực là mất hồn mất vía!

Ngươi muốn làm gì? Trong nội điện đối luận trọng yếu như vậy lại thất thần?

- Chúng ta đang nói đến chiến sự phương đông!

Lãnh Đao Ngâm vô lực nói:

- Lão già nhà ngươi mau thả rắm xem nào.

Bản sắc lưu manh, âm thanh đánh đồng với cái rắm, cho dù ai cũng biết hắn đang chơi lưu manh với Thu Lão Nguyên soái.

Y theo tình huống bình thường, hai tên lưu manh đối nghịch, cũng có tác dụng hoàn hoãn bầu không khí, nhưng...

- Ta thả rắm cái gì?

Thu Kiếm Hàn lúc này vẫn còn chút mơ hồ, nhưng thân thể lập tức chấn động, luôn miệng nói:

- Không sai, không sai, nên thả! Nên thả a!

“Phốc!”

Hoàng đế Bệ hạ nghe lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhịn không được mà lập tức phục nước mới uống, liên thanh ho khan.

- Ta phục ngươi.

Lãnh Đao Ngâm bị Hoàng đế Bệ hạ phun trà đầy mặt, tức giận đến câm lặng.

- Nha... Ngươi nói là trận chiến với Đông Huyền sao.

Thu Kiếm Hàn thở dốc một hơi:

- Ta hiểu, cái này cũng không tính là đại sự, có Phó Báo Quốc ở đó, lại có vạn dặm thiết quan, dù có chút thất bại, cũng không thể dao động nền tảng lập quốc. Chúng ta chỉ cần làm tốt công tác hậu cầu, tùy thời chuẩn bị tiếp viện, như vậy là được, rất lạc quan, không ảnh hưởng toàn cục!

“...”

Hoàng đế Bệ hạ cùng Lãnh Đao Ngâm hai mặt nhìn nhau.

Lạc quan? Rất lạc quan?

Cái này còn chưa tính là đại sự?

Vậy cái gì mới được tính là đại sự?

Thế này mà còn không ảnh hưởng toàn cục? Cái này động một tí là dao động nền tảng lập quốc được chứ?

Chẳng lẽ vừa rồi lão già này suy nghĩ, còn có đại sự nghiêm trọng hơn như vậy?

Còn lớn hơn chuyện dao động nền tảng lập quốc?

Chẳng lẽ là... Cấp độ vong quốc?

Ngoài mặt hai người vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng dấy lên sóng gió ngập trời.

- Vừa rồi ngươi nghĩ cái gì vậy? Mau mau nói ra, để chúng ta tăng chút kiến thức!

Lãnh Đao Ngâm gãi đầu thẳng thắn hỏi.

- Coi như muốn tăng kiến thức, cũng không có quan hệ với ngươi, ngươi? Mau tranh thủ lui ra đi!

Thu Lão Nguyên soái trợn mắt một cái, trực tiếp dùng thái độ không nhịn nổi mà thay Hoàng đế Bệ hạ hạ lệnh trục khách.

Lãnh Đao Ngâm kém chút phát nổ.

Con mẹ nó!

Ngươi lui ra đi!

Lão già nhà ngươi thực đúng gan to bằng trời mà! Lại dám ngay trước mặt Bệ hạ quát ta lui ra?

Ngươi cho rằng ta là con ngươi hả?

- Ngươi!

Lãnh Đao Ngâm thở hổn hển.

- Sao ngươi còn không lui?

Thu Kiếm Hàn trợn tròn mắt, có chút mê hoặc:

- Không thấy lão phu muốn thương lượng quốc quân đại sự với Bệ hạ sao... A, ngươi là lão Lãnh...

Thế mà bây giờ mới nhìn ra là lão Lãnh, áy náy nói:

- Chớ trách chớ trách, vừa rồi ra không nhìn rõ là ngươi.

Lãnh Đao Ngâm trực tiếp ngã ngửa, mặt mũi như gặp quỷ nhìn Thu Kiếm Hàn.

Ngươi con mẹ nó nói cái gì? Vừa rồi không nhìn rõ ta?

- Nhưng chuyện này rất quan trọng, coi như là ngươi cũng phải lui xuống.

Lão Nguyên soái xin lỗi vỗ vỗ bả vai Lãnh Đao Ngâm:

- Ngươi vẫn là lui xuống đi, nghiêm túc!

“...”

Lãnh Đao Ngâm trừng mắt nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi:

- Ta muốn hỏi ngươi một câu, lão thất phu đáng chết nhà ngươi có biết hiện tại đang nói gì không?

Cái gì mà cả ta cũng phải lui ra?

Ta xxx!

Ngươi phách lỗi như vậy người trong nhà ngươi có biết không? Người trong nhà ngươi không sợ ngươi phách lối như vậy ra ngoài sẽ bị đánh chết sao?

Lãnh Đao Ngâm cảm thấy bản thân sắp choáng.

Quá mất mặt a!

Thu Kiếm Hàn cùng Hoàng đế Bệ hạ đưa mắt ra ý.

Hoàng đế Bệ hạ thấy Thu Lão Nguyên soái đã hoàn hồn, thái độ càng thêm cứng rắng, há có thể không biết chuyện cần nói rất nghiêm trọng!

Có thể khiến Thu Kiếm Hàn bừa bãi, mất hồn mất vía như vậy, tuyệt đối không thể coi thường, hoặc thực sự liên quan đến... Vong quốc?!

Hoàng đế Bệ hạ thầm run lên.

Rốt cục cũng lo cũng không có tác dụng, trầm giọng nói:

- Lãnh soái ra ngoài điện chờ một lát, nếu chuyện này không trọng yếu đến thế, lúc đó Trẫm sẽ lại gọi ngươi vào, hai chúng ta liên thủ đánh hắn, Ngự Thư phòng của Trẫm cũng không phải là chỗ để tùy tiện đùa nghịch lưu manh!

Hoàng đế Bệ hạ nói như vậy, thực sự là xưa nay chưa từng thấy.

Lãnh Đao Ngâm bất đắc dĩ:

- Được được, ta xuống dưới chờ là được!

Hung hăng liếc Thu Kiếm Hàn một cái, hung tợn nói:

- Con rùa già! Ngươi chờ lão tử!

Lúc này mới bất đắc dĩ rời đi.

Các ngài có thương lượng thì thương lượng, thế nhưng đừng đỏ đừng tím a...

Hoàn toàn không để ý đến, câu nói vừa rồi có vẻ như mắng chửi cả bản thân lão!

Lão tử của Con rùa già là gì? Không phải vẫn là con rùa già còn già hơn già sao?

Lãnh Đao Ngâm không thoải mái bước ra, lộ rõ trên mặt, không chút che giấu.

Nhưng theo Lãnh soái rời đi, Hoàng đế Bệ hạ lập tức lộ vẻ ngưng trọng:

- Có chuyện gì vậy? Lão già ngươi hôm nay sao lại như thế?!

Ngay cả Lãnh Đao Ngâm cũng bị Thu Kiếm Hàn đuổi ra ngoài, có thể thấy được chuyện cần nói vô cùng quan trọng, hết sức quan trọng! Thậm chí, trong lòng Thu Kiếm Hàn, chuyện này còn quan trọng hơn chiến sự đông phương!

Vậy sẽ là chuyện gì đây?!

Nghĩ đến đây, coi như Hoàng đế Bệ hạ cũng phải sinh ra cảm giác khẩn trương.

Hắn ẩn ẩn cảm giác được, chuyện mà Thu Kiếm Hàn lo lắng có liên quan tới hắn, liên quan tới hoàng thất, nhưng cụ thể là chuyện gì mới được a?

- Chuyện này...

Thu Lão Nguyên soái còn đang suy nghĩ, có nên nói luôn hay không a? Vừa rồi nóng lòng đuổi Lãnh Đao Ngâm ra ngoài có phải chính xác hay không, hơn nữa, điểm quan trong nhất... Nếu thực nói ra thì sẽ có hậu quả gì?

Người nào đó còn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ, Thu Kiếm Hàn Thu Lão Nguyên soái đột nhiên sinh ra cảm giác minh ngộ, nếu lão lâm môn thu chân ngay lúc này, hậu quả thực sự... Rất nghiêm trọng!

Vị trước mắt mà Ngọc Đường chí tôn a, là tồn tại tuyệt không thể đùa giỡn...

Vừa rồi lão giở trò lưu manh, việc nhỏ còn được, nếu ngay cả lúc này cũng tiếp tục đùa giỡn, vậy lão mới thực là gặp xui xẻo!

- Chuyện là như thế này.

Thu Kiếm Hàn hạ quyết tâm:

- Tối qua Phong Tôn tới nhà tìm ta, nói cho ta một chuyện đại sự! Chuyện này khiến ta trắng đêm mất ngủ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.