Ta Là Chí Tôn

Chương 241: Chương 241: Cửa này, khó qua!




Ọe!

Quản sự kém chút phun cả lòng mề.

Rửa thêm hai lần?! Không có việc gì? Ta xxx cả nhà ngươi!

Đổi lại ngày thường, nếu có người dám nói với hắn như thế, hắn đã sớm vung tay qua chào hỏi, nhưng hiện tại... Lại thực sự không dám.

Coi như hắn có buồn nôn đến chết cũng không dám phát tác ở đây!

Tóm lại, sau khi tên quản sự này đi một vòng qua ba cái chợ, cũng không thể mua được một cọng rau xanh!

Tay trắng mà về, thế nhưng lúc về cũng không nhẹ nhõm như lúc đi, ba bước một tốp, năm bước một trạm, chưa đi được mấy bước thì lại bắt đầu soát người, toàn thân trên dưới, ngay cả chỗ nhạy cảm cũng không buông tha. Cửa này vừa xong, đi mấy bước lại gặp thêm đợt nữa, lại một vòng soát người, vẫn là không sót một chỗ...

Phải xem có mang theo tin tức gì không a... Vạn nhất điều tra không cẩn thận, bỏ lỡ thì sao?

Nhưng nơi nhạy cảm kia, chính là mục tiêu cần kiểm tra nghiêm ngặt, tuyệt đối không được bỏ qua!

Chờ đến khi vị quản sự này trở lại Dương phủ, lúc này đã là canh bốn rạng sáng.

Đoạn đường này, chỉ riêng kiểm tra đã đủ mài mất nửa cái mạng của hắn.

Ngay cả kẽ móng tay còn phải kiểm tra. Còn có chỗ nào là không tra đươc?

Còn có cái kia cái kia, cúc hoa tàn, đầy đất thương, không chút hư giả!

...

Nội viện Dương phủ.

Mặt ngoài Dương Ba Đào vẫn trấn định như hằng, kỳ thực trong lòng sớm đã bất ổn, không còn nửa điểm an ổn.

Mà vòng vây quanh người hắn, chính là người tứ quý lâu lợi dụng các loại thân phận mà trà trộn vào, khoảng chừng có hơn 20 người.

Chỉ là tuy nhiều người, nhưng lại là một mảnh bình yên, một mảnh yên tĩnh.

Đối với những người này mà nói, chuyện trước mắt của hắn chỉ là chuyện nhỏ, vô luận thành hay bại, đều không có gì đáng nói.

Song chuyện đó đối với Dương Ba Đào mà nói, ý nghĩ khác nhau rất lớn!

Dương Ba Đào là người Ngọc Đường, sinh ra tại Ngọc Đường, thành gia lập nghiệp kiến công cũng ở Ngọc Đường... Một đường đi đến hôm nay, có thể nói cam khổ tự biết, không hề dễ dàng.

Chỉ trong mấy ngày, Dương Ba Đào lại phát hiện, thứ mà hắn khổ tâm kinh doanh, cả đời phấn đấu, lại phải đối mặt với sự hủy diệt... Mà hết thảy, chính bởi chuyện lúc trước hắn tự cho là làm đến chu đáo chặt chẽ, tuyệt không người biết...

Tâm tình hắn lúc này, khó tô lại khó tả, không lời nào có thể diễn tả nổi.

Nhìn bộ dạng lạnh nhạt của đám cao thủ tứ quý lâu đứng xung quanh, Dương Ba Đào hận mà không có chỗ phát tiết: các ngươi đương nhiên không thèm để ý, cùng lắm là xong chuyện rời đi, trở về giang hồ, bốn biển là nhà... Dù sao những ngày tháng đó cũng là thói quen.

Nhưng còn ta?

Các ngươi có từng suy nghĩ cho ta không?

- Đại soái, phu nhân cho mời.

Một tiểu nha hoàn xinh đẹp rụt rè bước tới.

Dương Ba Đào ho khan một cái:

- Phu nhân có nói là chuyện gì không? Bản soái còn có việc chờ xử lý, nếu không có chuyện gì quan trọng thì để sau hay nói!

Không biết vì sao, giờ phút này Dương Ba Đào đối mặt với người má ấp tay kề mấy chục năm bỗng sinh ra một cảm giác hoảng hốt cùng không dám đối mặt, rõ ràng là công vụ tạm dừng, buồn bực ngán ngẩm, cũng không dám nói rõ, càng không dám đối mặt.

- Dường như phu nhân có chuyện quan trọng muốn thương lượng với đại soái, mời đại soái nhanh chóng bước qua.

Tiểu nha hoàn nói.

- Nói lại cho phu nhân, chút nữa ta qua.

Dương Ba Đào thong thả bước chân, trầm ngâm nửa ngày, rốt cục thở dài nói:

- Mời chư vị nghỉ tạm trong này một lát, ta đi một chút liền về.

Một vị lão giả áo xanh dẫn đầu nói:

- Đại soái cứ tự nhiên.

Dương Ba Đào gật gật đầu, sải bước rời đi.

...

- Phu nhân tìm ta?

Dương Ba Đào nhắm mắt theo đuôi bước vào phòng ngủ. Nơi này là không gian tư mật nhất Dương phủ, bình thường có thể vào trong này, chỉ có hai vợ chồng cùng với thiếp thân nha hoàn đến quét dọn mà thôi.

Nhưng hiện tại, trong không gian nhỏ tư mật này, trên giường, nhiều thêm một cái bàn nhỏ, trên bàn bày bốn đĩa thức ăn, một bầu rượu, hai chén rượu, hai bộ bát đũa.

- Ừm, chẳng biết tại sao, tối nay đột nhiên có cảm giác hào hứng, muốn cùng phu quân uống một chén.

Dương phu nhân cũng là hậu nhân quan lại, là tiểu thư khuê các, năm nay dù đã hơn bốn mươi, những vẫn giữ được tư thái yểu điệu, xinh đẹp như hoa.

- Ừm, bất ngờ phu nhận lại có nhã hứng như vậy. Bản soái liền cùng phu nhân uống một chén!

Dương Ba Đào cởi mở cười cười, tựa hồ vô cùng cao hứng, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, ngửi mùi thức ăn, một bộ say mê:

- Đồ nhắm phu nhân chuẩn bị, thực là càng ngày càng ngon...

- Cảm thấy ngon thì ăn nhiều một chút.

Dương phu nhân ngồi đối diện, bưng chén rượu, đưa làn như thủy nhìn Dương Ba Đào:

- Phu quân, xin mời.

- Phu nhân, xin mời.

Dương Ba Đào cười ha ha một tiếng, bưng chén, một hơi cạn sạch.

Bộ dáng của hắn như rất vui mừng, so với bộ dạng uy nghiêm trang trọng ngày thường lại nhiều hơn mấy phần nhẹ nhõm, đưa toàn bộ tâm tình tiêu cực đều ẩn sau đầu.

Dương phu nhân dương ống tay áo che miệng, từ từ uống chén rượu trong tay, trong quá trình uống rượu, vẫn không nháy mắt nhìn chằm chằm Dương Ba Đào.

- Sao phu nhân lại nhìn ta như vậy?

Dương Ba Đào cười nói:

- Thấy ta già đi phỏng?

Dương phu nhân ôn nhu cười một tiếng:

- Phu quân đương lúc tráng niên, sao lại nói là già. Ngược lại là thiếp thân... Đêm qua ngắm trăng, trong thoáng chốc lại nhớ, từ khi thiếp thân gả vào dương gia, đến nay đã được 27 năm rồi...

Dương Ba Đào thở dài nhẹ nhàng.

27 năm a...

Hóa ra đã lâu như vậy...

Từ xưa mỹ nhân như danh tướng, đều không muốn thấy bạc đầu

Vô luận là mỹ nhân hay danh tướng, tuế nguyệt vô tình là địch nhân lớn nhất của bọn hắn, không thể chống lại!

- Chuyện lần này...

Dương phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:

- Dường như... Không dễ vượt qua?

Thân thể Dương Ba Đào run rẩy một cái:

- Phu nhân yên tâm, biến cố lần này chỉ là một chuyện hiểu lầm, chỉ cần mọi chuyện rõ ràng, tự nhiên trần ai lạc địa, phục hồi như cũ, thanh giả thì tự thanh, không cần lo lắng.

Dương phu nhân chậm rãi quay đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Dương Ba Đào, bắt lấy ánh mắt của hắn.

Nhưng Dương Ba Đào chỉ vừa đối mắt với nàng, lập tức né tránh, rủ hai hàng mi, lần thứ hai bưng chén rượu lên.

- Ta biết chuyện này là thực.

Dương phu nhân nói:

- Ngươi ta là vợ chồng chung chăn chung gối nhiều năm như vậy, ta biết thói quen của ngươi, một khi chột dạ sẽ không dám nhìn thẳng đối phương.

- Nhất là lúc đối mặt với ta!

Dương Ba Đào im lặng, thật lâu cũng không đáp lại.

- Từ năm trước, tính tình ngươi đã trở nên rất cổ quái, tính khí cũng càng lúc càng nóng nảy, nửa đêm thường xuyên khoác áo ra ngoài tản bộ...

Dương phu nhân nói:

- Từ khi đó, ta đã biết ngươi có chuyện.

- Năm ngoái, khi chuyện Cửu Tôn đại nhân xảy ra, ngươi càng trở nên bất thường. Sơ sơ ta còn tưởng ngươi vì chuyện Cửu Tôn đại nhân bất hạnh vẫn lạc, quốc vận Ngọc Đường hao tổn, ngươi thân là chủ soái vì vậy mà sầu lo, song sau khi ta thấy ngươi tự tay giết con chó già ngươi nuôi mấy chục năm, ta ẩn ẩn cảm giác được, chuyện này không đơn thuần như vậy...

- Càng về sau, ngươi thường xuyên tỉnh giấc nửa đêm, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, càng cho ta thấy sự bất thường của ngươi.

Dương phu nhân lẳng lặng nói:

- Ta biết ngươi có chuyện, nhưng ngươi không nói, ta cũng không hỏi. Nam nhân a, cũng nên có không gian riêng của mình. Điều có thể nói với ta, ta tin rằng ngươi sẽ không dấu diếm.

- Trước đó ta còn ngây thơ huyễn tưởng, ngươi nhất định có thể tự vượt qua, rất nhanh có thể điều chỉnh cảm xúc lại bình thường...

Dương phu nhân cười buồn bã:

- Cho nên ta vẫn luôn chờ đợi, chờ ngươi tự mình vượt qua, sau đó cùng ta kể lại lịch trình mưu trí này.

- Nhưng không nghĩ tới, ta vừa chờ liền chờ tới ngày hôm nay, mà cuối cùng lại đợi được một tin tức kinh khủng như vậy. Ông trời của ta muốn sụp đổ a?!

Dương phu nhân lắc đầu thở dài:

- Phu quân, vì cái gì? Ngươi nói cho ta biết, ta muốn biết!

Dương Ba Đào ngồi yên như một pho tượng, thực lâu không nhúc nhích, không nói một lời.

Từ khi Dương phu nhân bắt đầu nói chuyện, hắn đã ngồi im như thế. Chỉ có điều, sắc mặt ngày càng khó coi, trắng bệch như tờ giấy.

Cho đến khi nghe được câu hỏi vì sao. Thân thể Dương Ba Đào không tự chủ được mà run rẩy một cái.

- Phu quân là người sinh ra ở đất Ngọc Đường. Trong thân thể chảy dòng máu Ngọc Đường. Từ lúc tòng quân đến nay, lịch luyện sa trường, thân kinh bách chiến, một đường dốc sức cống hiến đến giờ, đã đến địa vị dưới một người mà trên cả vạn người. Có thể nói là đến đỉnh phong đời người. Trên chiến trường, càng là nguyên soái cả một quân đoàn, hiệu lệnh một tiếng, có thể khiến trăm vạn binh mã thong dong chịu chết mà không hối hận...

Thanh âm của Dương phu nhân rất bình tĩnh:

- Ta biết phu quân vì Ngọc Đường mà từng bị thương bao lần. Ngậm bao nhiêu đắng cay. Vết sẹo trên người tổng cộng 135 chỗ! Nhiều năm đến nay, tận sức ác chiến sa trường bảo vệ gia quốc, từ trước đến nay không chút nề hà, phu quân ta là một hảo hản tử, là một quân nhân tốt, là trung thần Ngọc Đường! Điểm này, ta vô cùng vững tin!

- Nhưng cũng chính vì vậy, thiếp thân mới càng thêm nghi hoặc: nếu phu quân của ta đã là vị anh hùng có thể lưu danh sử sách, tại sao còn phải làm chuyện thế này?!

Thanh âm của Dương phu nhân vẫn luôn rất bình tĩnh, sau khi nói xong một câu sau cùng, chậm rãi ngẩng đầu, sóng mắt trong trẻo không chớp nhìn Dương Ba Đào, chậm rãi nói:

- Vì cái gì, ngươi lại mưu hại Cửu Tôn?! Nói cho ta biết!

Nói đến bốn chữ cuối cùng, ngữ điệu bình dị của Dương phu nhân bỗng chuyển thành cao vút!

Dương Ba Đào đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

- Nói cho ta biết, rõ ràng hai năm rưỡi trước, mỗi lần nói đến quân vụ, ngươi luôn mồm nói Cửu Tôn thế này Cửu Tôn thế kia. Từ lúc mới bắt đầu là mấy tiếng tiểu tử kia, từ từ về sau mở miệng lại thành Cửu Tôn đại nhân. Tất cả nói rõ ngươi vô cùng tôn trọng chín vị đại nhân.

- Nói đến Cửu Tôn, khi đó ngươi thao thao bất tuyệt, nhất là một lần, ngươi vô ý trúng mai phục, Cửu Tôn hiện thân cứu giúp, cứu vãn thế tất bại của đại quân. Ngươi từng trịnh trọng hứa hẹn, phàm là còn sống, nhất định phải báo lại ân này.

Dương phu nhân nói:

- Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, ngươi không còn nói đến Cửu Tôn, trên bàn cơm, cũng không còn nói chuyện trời đất, dần dà, đã hai năm nay ta chưa từng nghe được hai chữ Cửu Tôn tử miệng ngươi.

Cơ bắp trên mặt Dương Ba Đào run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng, sắc mặt càng khó coi, gần như không còn nhân sắc.

- Biến cố lần này, đã có Phong Tôn tự mình hiện thân, chỉ chứng thẳng vào ngươi, coi như lúc này bệ hạ không hạ lệnh giam ngươi lại, nhưng... Cửa này, phu quân chắc là không tránh khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.