Ta Là Chí Tôn

Chương 240: Chương 240: Oán giận sôi trào!




- Theo ta thấy, việc này có tới tám chín phần mười là thực. Có điều đoàn hỏa diễm kia đúng là có vấn đề, nhưng Phong Tôn cơ bản có thể xác định là thực. Chẳng qua hắn có nguyện ý hiện thân hay không còn là chuyện khó nói.

Lão thái uy Phương Kình Thiên ho khan một cái:

- Bệ hạ không nên chủ quan, Thiên Tâm Lung Linh của ta dù có thể cảm nhận được Dương Ba Đào kia khác thường, nhưng tuyệt đối không thể xác định hết được, có điều vẫn không khó để xác định Dương Ba Đào này đúng là có vấn đề, hơn nữa thực lực chân chính của hắn không phải đơn giản như chúng ta thấy, mà hắn lại còn là một trong tứ soái Ngọc Đường...

Hoàng đế Bệ hạ chăm chú cau mày:

- Không sai, vừa rồi đúng là Trẫm đã nghĩ quá đơn giản, coi như bỏ qua chuyện Dương Ba Đào che giấu thực lực không nói, việc này đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Muốn bắt một trọng tướng như Dương Ba Đào, một trong tứ soái Ngọc Đường, chỉ dựa vào tin đồn chưa chứng minh được, tuyệt không thể chấp hành, không phải mình châm càn cương độc đoán là có thể làm được.

- Nhưng nếu Phong Tôn tái hiện, chỉ cần Phong Tôn quyết tâm bắt Dương Ba Đào, như vậy hắn nhất định sẽ ra mặt chỉ chứng việc này. Chỉ cần Phong Tôn ra mặt, xác nhận thân phận Phong Tôn của hắn, như vậy Dương Ba Đào hoàn toàn không cần tái thẩm, trực tiếp định tội, binh sĩ dưới trướng hắn tuyệt đối sẽ không xuất lực che chở.

- Nhưng nếu Phong Tôn không ra, việc này...

Hoàng đế Bệ hạ trầm tư.

Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái nói:

- Phong Tôn ra mặt là chuyện tất nhiên. Nhưng điều chúng ta cần nghiêm túc lo lắng hiện nay, kỳ thực cũng không khác điều mà Phong Tôn phải lo lắng... Đó chính là khi Phong Tôn hiện thân, chúng ta phải làm thế nào để bảo đảm an toàn cho Phong Tôn!

- Khó!

Lão Thái úy Phương Kình Thiên trầm muộn ho khan một cái, lấy tay bịt miệng lại, Lãnh Đao Ngâm nhanh chóng đưa qua một tấm khăn, Phương Kình Thiên phun ra một ngụm đờm đặc, lúc này mới thông khí:

- Khó, chỉ cần Phong Tôn không ra, như vậy thiên hạ mặc cho hắn tung hoành. Nhưng nếu chẳng may bại lộ hành tung, tất sẽ trở thành mục tiêu của tất cả thế lực trong bóng tối! Ngày đó Cửu Tôn cùng tồn tại, còn phải vẫn diệt dưới phục kích hung bạo trùng điệp, bây giờ chỉ còn Phong Tôn, coi như còn có Hỏa Tôn chi viện, tình thế cũng không chút lạc quan!

- Dù sao địch nhân mà bọn hắn phải đối mặt, lại bao quát địch quốc cùng giang hồ, thậm chí còn có nội gian trong triều...

Thái úy thở hào hển:

- Khó lòng phòng bị... Nếu Phong Tôn hiện thân, cố nhiên có thể đưa Dương Ba Đào vào chỗ chết. Nhưng... Cái giá quá lớn, được không bù nổi mất...

Lão Thái úy ho khan kịch liệt:

- Lão thần hiểu ý Bệ hạ, muốn gặp mặt Phong Tôn một lần... Muốn được an tâm. Nhưng... Nếu áp dụng phương thức này, bức bách Phong Tôn xuất hiện, lại là hại lớn hơn lợi, cũng không thích hợp!

- Cứ theo phương án của ta cho dứt khoát, trực tiếp chém cả nhà Dương Ba Đào. Tội danh chính là thông đồng với địch phản quốc.

Lão Thái úy ho khan:

- Cứ như vậy, Phong Tôn không cần ra mặt, Bệ hạ trước cứ dùng thủ đoạn càn cương độc đoán mà làm việc, cố nhiên là Bệ hạ không nên làm, nhưng không phải không thể làm.

Hoàng đế Bệ hạ cười khổ:

- Phương pháp của lão Thái úy đương nhiên là ổn, Trẫm cũng không ngại tự đưa mình ra một lần, nhưng mấu chốt hiện tại... Ngươi xuất hiện kia có phải Phong Tôn hay không? Nếu như chúng ta có thể xác định. Như vậy Dương Ba Đào giết thì cũng giết... Nhưng nếu không thể xác định... Như vậy vô luận là Trẫm, hay là quân đội, cũng khó tránh ô danh giết người vô tội, cái giá phải trả vô cùng to lớn!

- Thái úy lấy Thiên Tâm Lung Linh chứng minh Dương Ba Đào khác thường, chúng ta đương nhiên tin tưởng, lại không thể trở thành chúng minh thực tế, nếu quả thực làm như thế. Ngoại giới sẽ nói, chỉ cần một tên thích khách áo đen lại lịch bất minh hóa gió nói một câu, liền có thể chúng ta chém một tên Nguyên soái...

Hoàng đế Bệ hạ cười khổ:

- Loại chuyện này sau này sẽ dễ dẫn đến nhiều chuyện hơn nữa, làm không tốt, thậm chí ấp ủ một chuyện như vụ lật án Tả Văn Long, thậm chí quân đội các nước chắc chắn sẽ mượn cơ hội này, làm tan rã quân tâm Ngọc Đường ta...

Lão Thái úy nhíu mày không nói, suy tính của Hoàng đế Bệ hạ đúng là đã động đến điểm mấu chốt, trong tình huống không có chứng cứ xác thực mà động thủ, xác thực khó có thể đè được miệng lưỡi thiên hạ, lúc đó Ngọc Đường quốc sẽ trở thành công địch của cả đại lục. Một khi như vậy, các quốc gia khác tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội này. Điểm này thực đúng là không thể không đề phòng.

- Lần này Phong Tôn tái hiện cõi trần, mục tiêu trực chỉ Dương Ba Đào, tin rằng hắn cũng có mục đích riêng. Kỳ thực hiện tại hiện thân thì hiện thân, chỉ cần không lộ diện mục chân thật, thực ra cũng không phải hậu họa quá lớn.

Lãnh Đao Ngâm nói:

- Điều duy nhất cần giải quyết cũng chỉ có việc giải quyết hậu quả sau khi Phong Tôn xuất hiện. Làm thế nào thoát khỏi người có ý đồ truy tung mới là chuyện mấu chốt.

- Ta cơ bản có thể xác định, nếu đúng là Dương Ba Đào có quỷ, như vậy sau lưng hắn là cả một tập đoàn thế lực, vừa muốn giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, hơn nữa còn chờ Phong Tôn hiện thân, điều tra thân phận chân thật của Phong Tôn.

Lãnh Đao Ngâm nói:

- Nếu bọn hắn đang chờ, nhất định đã chuẩn bị thủ đoạn truy tung vạn dặn, thậm chí còn có nắm chắc ngăn cản Phong Tôn hóa gió mà đi.

- Giống như lời lão Lãnh nói, đây mới là vấn đề khiến người đau đầu nhất. Nhưng bí thuật quỷ dị của những kẻ sơn hải dị nhân này, thực không phải chúng ta có thể phỏng đoán được.

Thu Kiếm Hàn nặng nề thở dài.

- Trong quân doanh, hiện tại có tiếng vọng thế nào?

Hoàng đế Bệ hạ hỏi.

- Quân doanh đã toàn bộ sôi trào, cơ hồ không thể không chế.

Lãnh Đao Ngâm cười khổ một tiếng:

- Kỳ thực đâu chỉ trong quân doanh, toàn bộ Thiên Đường thành đều đã rơi vào trọng thái sôi trào.

Hoàng đế Bệ hạ trầm ngâm nói:

- Việc này phải nhanh chóng chấm dứt. Cần phải đến Thiên Đường quảng trường, đứng trước Anh Hồn bia, công thẩm Dương Ba Đào!

Ánh mắt mấy người khác đồng thời sáng lên:

- Diệu kế!

- Thu Kiếm Hàn!

Hoàng đế Bệ hạ nói:

- Giao cho ngươi an bài chuyện này, nhất định phải làm cho đến... Nếu Phong Tôn xuất hiện, nhất định phải đảm bảo vạn vô nhất thất!

- Vâng! Nếu lần công thẩm này để xảy ra sơ sót, lão thần đưa đầu đến gặp Bệ hạ!

Thu Kiếm Hàn sải bước rời đi.

Lãnh Đao Ngâm ở sau nhắc nhở:

- Chớ có quên, lúc thích khách hành thích Dương Ba Đào, trong phủ của hắn bỗng nhiên xuất hiện hai ba mươi vị cao thủ.

Thân ảnh Thu Kiếm Hàn đã đi khuất, chỉ ném lại một câu:

- Ngươi cho rằng ta là ngươi sao?!

Lãnh Đao Ngâm trợn trắng mắt, nghẹn đến không thở nổi.

...

Toàn bộ Thiên Đường thành, trong một ngày trở thành hải dương cừu hận.

“Báo thù chó Cửu Tôn đại nhân”

Cờ xí như vậy được dựng lên ở khắp nói!

Bất kể là quân doanh hay dân gian đều có thể dễ dàng thấy được.

Sắc mặt người ngươi đều rất nặng nề, còn có chút bi thống.

Mà chỗ ở của Dương Ba Đào lập tức bị giới nghiêm. Cả con đường đều đóng chặt cửa. Chỉ có nhà Dương Ba Đào bất kể ngày đêm đều không được đóng cửa.

Cả con đường, ngoài trừ quân nhân lui tới tuần tra, không thấy được bất cứ người bình thường nào!

Ngẫu nhiên có người lướt qua đầu phố, cũng đền dùng ánh mắt tràn đầy chán ghét cùng xem thường xen lẫn thống hận nhìn qua, vừa liếc lại lập tức quay người rời đi, như sợ nhìn thêm một cái nữa sẽ phải về nhà rửa mắt.

Hơn trăm nhân khẩu Dương phủ vẫn cần sống, dù trong nhà còn có lương thực dự trữ. Nhưng rau xanh thịt tươi vẫn cần mua sắm. Mà người Dương phủ đi ra mua sắm, quân đội cũng không tiến lên can thiệp.

Quản sự phụ trách mua sắm cúi đầu đi gấp, từ trước đến nay hắn đều phụ trách chọn mua nguyên liệu nấu ăn, có thể nói đều đã rất quen với đám tiểu thương ngoài chợ. Lúc này hắn chỉ muốn tranh thủ mua đồ ăn, sau đó về nhà rúc trong phòng là được...

Thế nhưng chờ hắn đến ngoài chợ, vị quản sự này lại ngạc nhiên phát hiện, khung cảnh thường ngày đã biến mất.

Thay vào đó là ánh mắt phẫn hận như thù giết cha giết mẹ của vô số người.

Vị quản sự này vừa bước vào được mấy chục bước, đã bị một đầu không khí kỳ dị bao phủ.

Thật giống như cừu non đến nhà sói xám!

Ánh mắt mỗi người nhìn hắn đều mơn mởn hung quang!

Những người từng nịnh bợ hắn, mong đợi mua đồ, lúc này đều xoay một trăm tám mươi độ, chẳng những không có người nào tới bắt chuyện. Thậm chí dường như còn có ý đánh người...

Càng kỳ quái hơn, hắn có bạc, nhưng không mua được đồ ăn!

- Không bán!

- A, ngươi hỏi cái này sao? Cái này không bán!

- Không bán vậy ngươi bầy quầy làm gì?

- Ân, ta bầy quán là có chuyện muốn làm, trên thực tế là chờ xem náo nhiệt, nếu bán xong đồ, không phải ta sẽ phải trở về sao? Còn đâu được xem náo nhiệt?

- Náo nhiệt cái gì? Đáng để ngươi chờ mong như thế sao?!

- Có người sắp phải chết, hơn nữa còn là chết thảm không nói nổi, nghe nói còn là một vị Nguyên soái, náo nhiệt như vậy không nhìn thì phí a.

Hôm nay không thể nói chuyện.

Đổi một cửa hàng khác đi.

- Đồ ăn này bán thế nào?

- Không bán!

- Vì sao?

- Ta thích!

Ta thích? Lý do thực mạnh mẽ, vị quản sự này lại bất đắc dĩ đổi sang một cửa hàng khác.

- Đồ ăn này bán thế nào?

- Không bán!

- Vì sao?

- Ta không thích!

Ta không thích? Lại là một lý do mạnh mẽ, thế nhưng thích không bán cũng được, không thích cũng không bán là sao?!

Quản sự có lòng muốn hỏi lại, nhưng lại đành cưỡng ép nhịn xuống, một khi hắn hỏi, không chừng liền bị hành hung một trận cũng nên, ngày thường mà đối đầu, hắn cũng không sợ, thế nhưng lúc này... Vẫn là đổi sang cửa hàng khác đi.

- Thức ăn này...

- Không bán, bán cho ngươi rồi, về nhà lấy gì cho lợn ăn?!

...

- Thức ăn này...

- Đây là đồ ăn cho người, không thích hợp để ngươi ăn...

Từng câu từ chối, câu sau so với câu trước còn mạnh mẽ hơn, một cái so với một cái lại càng trực tiếp hơn.

Quản sự nhẫn nhịn hỏi một vòng, khó khăn mới dụ được một tên tham tiền, thế nhưng vừa mới đưa tay chạm vào bạc, lại phát hiện toàn bộ người trong chợ thức ăn đều đang trợn mắt nhìn tay hắn.

Vô số ánh mắt tập trung, khinh bỉ có, tiếc hận có, còn có vô số người tràn đầy lửa giận. Tay người kia như chạm phải lửa giật bắn về.

Từ trong ánh mắt của những người đó có thể thấy được, hôm nay chỉ cần hắn bán cho Dương gia một gốc rau, như vậy cả đời này hắn cũng đừng mơ đặt chân được ở đây!

Không khỏi cười khan một tiếng:

- Ta quên mất, thức ăn này, không thể ăn...

Quản sự đại nhân thấy sắp thành công, con hàng này lại đột nhiên dở quẻ, lập tức gấp gáp:

- Sao lại không thể ăn? Cái này vẫn giống trước kia mà?

- Chủ yếu là ta sợ ngươi để ý...

Hán tử kia cười gượng:

- Hôm nay ta đã tiểu lên thức ăn... Khục, con của ta còn ị lên đó... Nếu ngươi không để ý... rửa thêm hai lần là được...

Quản sự nhất thời trừng lớn hai mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.