Sau đó Cửu Tôn phủ liền rơi vào trạng thái bận rộn chưa từng có.
Nhà kho không ngừng có vật tư bổ sung, Tàng Thư lâu cũng không ngừng tăng trưởng, mà mặt chữa bệnh, cũng có người chuyên môn phụ trách.
Đối với việc bồi dưỡng đám nhỏ, lúc này không chỉ vẻn vẹn ở mặt luyện công, còn tiến hành dạy chữ học chữ.
Không khí toàn bộ Cửu Tôn phủ, trở nên khác lạ.
Lúc đầu, việc trọn vẹn năm sáu ngàn người cùng tụ tập ồn ào là chuyện bình thường, nhưng hiện tại, khắp nơi chìm trong một khung cảnh yên tĩnh.
Vô luận là trên đường đi, đang đọc sách, đang luyện công tu hành, đám nhỏ vẫn luôn giữ vẻ trầm tĩnh nghiêm nghị.
Cơ hồ thời thời khắc khắc đều đang suy tư, giang hồ, đến cùng là cái gì?
Trên tay Vân Dương, chính là từng bản cảm ngộ của các đệ tử, lòng thầm có chút vui mừng.
Chủ phong mười chín đệ tử, hiện tại còn lại mười sáu.
Trong mười sáu người, có mười người viết không tệ, có thể thấy được dụng tâm đối đãi trong đó.
Trong đó Vân Tú Tâm viết: Giang hồ, chính là sinh tử. Tiến một bước, chết, lui một bước, chưa hẳn sống. Sinh tử thủ trọng thực lực, cùng vận khí. Những thứ khác, không cần chú ý.
Đối với cảm ngộ này, Vân Dương phải trực tiếp thay đổi cách nhìn. Tiểu nha đầu này… ngôn ngữ tinh tế, ý nghĩa sâu xa, trực chỉ bản chất, quả là nhìn thoáng!
Mà Trình Giai Giai viết: Cái gọi là giang hồ, chính là sinh ly tử biệt, là đau xót thấu tim, đến khi để người khác đau xót cho mình, giang hồ kết thúc, không còn tiếp sau.
Nhận biết thực tế, đơn giản ngay thẳng.
Những cảm ngộ sau đó không có gì mới, phần lớn là nói đến giang hồ ngươi chết ta sống, không nhiều ý mới.
Nhưng nhìn một chút, Vân Dương lập tức phải trừng mắt nhìn lại.
A.
Gì đây?
Có vẻ như trong số đệ tử, lại có một tồn tại đặc biệt a?!
Chăm chú đưa mắt xuống, phát hiện tác giả bài cảm ngộ này lại chính là: Hồ Tiểu Phàm!
Ừm, tam đệ tử của hắn.
Cảm ngộ của Hồ Tiểu Phàm chỉ có một câu, đơn giản tới cực điểm…
Giang hồ chính là… ha ha ha ha…
Vân Dương sờ cằm, trầm ngâm nửa ngày, im lặng thật lâu, mẹ nó, tiểu tử này viết cái quái gì vậy, kẻ làm sư phụ như hắn xem còn không hiểu, là cao thâm mạt trắc, hay là cố lộng huyền hư? Hoặc là ngớ ngẩn nói linh tinh…
Trong lúc nghỉ ngơi.
Vân Dương triệu tất cả mọi người lại cùng một chỗ:
- Tú Tâm, ngươi đọc cho mọi người biết trải nghiệm của từng người với giang hồ. Ừm… ngươi phụ trách tổ chức các sư đệ sư muội chia sẻ học tập kinh nghiệm.
Vân Tú Tâm đáp ứng một tiếng, đứng dậy bước lên đài, khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, khí thế đại sư tỷ mười phần.
Từng tờ từng tờ một…
Chúng đệ tử đều đang tĩnh tọa, chỉ khi đọc đến trải nghiệm của mình, sắc mặt mới hơi động một chút, ánh mắt nhấc lên, nhưng đại đa số thời gian lại không chút biểu tình.
Mãi cho đến khi đọc đến tờ cuối cùng, dòng chữ đập vào mắt, Vân Tú Tâm lập tức ngẩn cả người.
- Giang hồ chính là… ha ha ha ha?
Vân Dương ngồi phía trên, đối với tình huống trong dự liệu này làm bộ thoáng như không thấy.
Ngươi làm đại sư tỷ, ngoại trừ có quyền uy của đại sư tủ, còn cần có trách nhiệm của đại sư tỷ.
Vân Dương nói rõ ràng, Vân Tú Tâm phụ trách tổ chức, biến cố trong quá trình này, đều do Vân Tú Tâm toàn quyền ứng đối.
Vân Dương rất muốn xem một chút, khai sơn đại đệ tử của hắn, có thể làm đến mức nào.
Đã thấy Vân Tú Tâm đọc xong mấy chữ ha ha, bỗng nhiên nổi giận gầm lên:
- Hồ Tiểu Phàm, ngươi đứng lên cho ta!
Hồ Tiểu Phàm lười biếng đứng lên, ho khan một tiếng:
- Đại sư tỷ, xin hỏi tỷ có gì sai bảo?
Vân Tú Tâm nhíu đôi mi thanh tú:
- Ngươi giải thích cho ta, trong cảm ngộ này, ha ha là có ý gì? Cái gì gọi là, giang hồ chính là ha ha ha ha?
Chúng đệ tử bên dưới, đến giờ mới hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, mấy người trong đó càng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
- Không được cười!
Vân Tú Tâm nghiêm mặt nhìn Hồ Tiểu Phàm:
- Ngươi nói đi!
Hồ Tiểu Phàm ngửa đầu nói:
- Chính như ý trong đó a, giang hồ, trong mắt ta, chính là ha ha ha ha…
- Ha ha cái gì? Giang hồ lịch luyện, sinh tử nhất niệm, ngươi lại nói là ha ha, coi sinh tử là trò đùa sao?
Vân Tú Tâm tức đến thở dốc, trợn mắt nhìn.
Nếu không phải vì Vân Dương ngay ở phía trên, Vân Tú Tâm đã sớm một quyền đấm qua.
Kỳ thực từ khi nhìn thấy đáp án của Hồ Tiểu Phàm, Vân Dương đã ẩn ẩn đoán được.
Trong đám đệ tử của hắn, tiểu tử này có thể chính là người trưởng thành nhất trong cả đám.
Hiện tại nghe được Hồ Tiểu Phàm đáp lại, Vân Dương không khỏi càng thêm xác nhận điểm này.
Chỉ nghe Hồ Tiểu Phàm nói:
- Sinh tử nhất niệm thì sao, coi là trò đùa thì thế nào, ta cảm thấy chẳng có gì ghê gớm cả, giang hồ chính là giang hồ, chính là ha ha ha ha, hết thảy đều có thể cười bỏ qua!
- Khi ta sống, ta nhậu nhẹt hưởng thục, ta giết người ta luyện công ta mạnh lên, bất kỳ mặt nào, ta đều tận lực làm đến tốt nhất, ta không phụ bản thân, không phụ môn phái, không phụ tâm huyết của sư phụ, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Ta đã bỏ ra mọi thứ, hết sức làm tốt nhất, sau đó còn không thể mở miệng cười sao?!
- Cho dù thực sự đến lúc sinh tử, khóc cũng phải chết, cười cũng phải chết, vậy sao không cười mà xuống u minh. Còn sống là tốt nhất, nhưng chết thì cũng đã chết rồi, người sống một đời, có thể cười bao lâu thì cười, lúc nào cũng thoải mái chẳng phải mới là chuyện vui, chẳng lẽ còn có thể đời đời bất hủ?
Vân Tú Tâm tức giận đến không biết nói gì:
- Hồ Tiểu Phàm, tư tưởng này của ngươi rõ ràng có vấn đề, ngươi không cầu phát triển, không tỉnh bản tâm, phát rồ!
Hồ Tiểu Phàm vẫn giữ vẻ cà lơ phất phơ, lặng lẽ nói:
- Đại sư tỷ, ngài bị gạt từ khi còn rất nhỏ. Có lẽ hiện tại ngài còn nhớ bản thân từng rất thảm, nhưng lại không nhớ mình thảm thế nào.
- Nhưng ta thì khác, hoàn toàn khác biệt.
Hồ Tiểu Phàm nói:
- Năm nay ta chín tuổi, cùng tuổi với ngươi, nhưng hai năm trước, cũng chính là khi ta bảy tuổi, ta còn có cha mẹ bên người, cha mẹ ta đều là người giang hồ, nhưng bọn hắn lại đặt tên ta là Tiểu Phàm, hy vọng ta có thể bình thường cả đời, không cần tham gia vào vũng nước đục mang tên giang hồ.
- Ngày đó, cả nhà ta gặp tử ác, đầu tiên là cha mẹ ta bị địch nhân giết chết. Đầu mẹ ta bị chém bay, con mắt còn nhìn ta… phụ thân ta bị chém đứt hai chân, xuyên thủng trái tim, còn bò tới hướng ta…
- Ca ca ta, bị người ta một tay đập nát. Tỷ tỷ ta, khi đó mười ba tuổi, bị người lột sạch quần áo, sau đó… tỷ ấy tìm được cơ hội tự sát… còn đệ đệ ba tuổi của ta, bị một chưởng đập thành thịt vụn.
Hồ Tiểu Phàm duy trì khẩu khí không nóng không chậm, tựa như tất cả những điều này đều chỉ thuận miệng nói ra, tất cả không chút liên quan tới hắn.
Nhưng Vân Dương lại có thể thấy được, từ trong ánh mắt tiểu tử này, có bi thống thật sâu.