Vân Dương nhìn đám người Sử Vô Trần, ngữ khí âm trầm chưa từng có.
Sử Vô Trần không đổi sắc:
- Đây là sinh tử tẩy lễ, là quá trình nhất thiết phải có khi lịch luyện giang hồ. Lão đại, lần này không những là ngươi xuất thủ, ta còn biết, Đổng lão cũng từng xuất thủ qua… thế nhưng… mỗi lần các ngươi xuất thủ, không những sẽ khiến hiệu quả lần rèn luyện này kém đi nhiều, càng khiến các đệ tử sinh ra tính ỷ lại, lúc nào cũng có lòng cầu may.
Vân Dương nói:
- Nếu chúng ta không xuất thủ, chín mươi chín người đi theo các ngươi, cuối cùng được mấy người trở về?! Được hai mươi người không?!
- Vô Trần, ta biết ý của ngươi, lấy sinh tử tàn khốc để ma luyện, làm như vậy xác thực có thể khiến đám nhỏ sớm thành thục, thậm chí là nhanh chóng trưởng thành… thế nhưng…
Vân Dương nói khẽ:
- Vô Trần, nếu môn hạ Cửu Tôn phủ cần phải ma luyện như vậy mới có thể trưởng thành, vậy tồn tại cao tầng chúng ta còn có ý nghĩa gì?
Sử Vô Trần im lặng, không nói.
- Môn phái, xưa này chỉ tồn tại với vai trò công cụ, mà ta hy vọng, Cửu Tôn phủ sẽ là một đại gia đình.
Vân Dương từ từ nói:
- Tồn tại cao tầng trong môn phái, ngoại trừ phát triển tự thân, càng nhiều phải che mưa chắn gió cho môn hạ đệ tử… đây mới là một môn phái vững mạnh, là tình huống mà ta muốn thấy.
- Nếu đem môn nhân bồi dưỡng thành sát thủ lãnh huyết vô tình, phương pháp của ngươi không hề sai. Nhưng điều chúng ta muốn làm, là thành lập cơ nghiệp thiên thu vạn thế cho Cửu Tôn phủ.
Vân Dương ngừng lại một chút:
- Nhìn khắp thiên hạ, những môn phái tồn tại sừng sững ngàn năm, thậm chí là trường tồn bất hủ kia, có môn phái nào mà không có vinh dự? Có môn phái nào mà không bao che khuyết điểm? Môn phái nào mà không liều mình giữ gìn đệ tử trung thành?
- Chí ít trong mắt của ta, chỉ có môn phái này mới có thể bước càng thêm lâu dài.
- Những môn phái chỉ nhìn lợi ích trước mắt, ví như cái gọi là Nhiệt Huyết minh, Đồ Thiên bang, Thích Khách liên minh… những tổ chức này, nổi được mấy năm, sau đó không phải nhanh chóng bị người thay thế, hủy diệt tiêu vong chỉ là vấn đề thời gian?
Vân Dương nhẹ giọng nói:
- Vô Trần, tọa hạ đệ tử của chúng ta… có khác gì con cái chúng ta. Đối đãi với con cái của mình, sao có thể lạnh lùng coi chúng như công cụ? Ví như lần này, bọn nó đã đối mặt với sinh tử tàn khốc, cũng đã hiểu chân lý bất biến trên giang hồ, còn có thể khích lệ ủng hộ lẫn nhau…
- Đối với sư phụ sư thúc, cũng có thể tôn kính từ nội tâm, như vậy đã là đủ… điều này chính là điều mà ta muốn thấy!
Vân Dương tăng khẩu khí:
- Huynh đệ, môn phái, không phải là bang phái, giáo tông, liên minh!
Ánh mắt Sử Vô Trần lộ vẻ suy tư, lẩm bẩm nói:
- Xem ra suy nghĩ trước đó của ta, thực sự quá lệch với tôn chỉ Cửu Tôn phủ.
- Cũng không phải là hoàn toàn chệch hướng.
Vân Dương nói:
- Chỉ là quá mức chấp nhất với cái trước mắt, quá mức cầu thành mà thôi.
- Lần rèn luyện lần này, hai tư sinh mệnh ngã xuống tạo thành giáo huấn, đã là rất nhiều. Vô Trần.
Vân Dương nói:
- Mặc dù chúng ta không có quá nhiều thời gian để đối ứng với trận chiến sắp tới, nhưng cũng không thể vì cái lợi trước mắt mà đốt cháy giai đoạn, như vậy chẳng khác nào bỏ gốc lấy ngọn, di họa sâu xa.
- Nói cho cùng, bọn nó mới chỉ có mười mấy tuổi, mới đặt chân lên tu đồ không lâu.
Đám người Lạc Đại Giang lộ vẻ suy tư, nói:
- Lão đại nói đúng.
- Đúng vậy, ta cũng cho rằng, lần rèn luyện này quá mức khắc nghiệt.
- Đúng vậy a, lần giáo huấn này, thực sự đã đủ khiến rất nhiều đệ tử phải khó ngủ một thời gian.
- Sử Vô Trần, tâm của ngươi sao lại âm độc như vậy, chỉ vì cái trước mắt mà lại có suy nghĩ như thế? Ngươi thay đổi rồi a?!
“…”
Chỉ một thoáng, Sử Vô Trần đã lâm vào cục diện bị người người vây công.
Bởi vì tất cả cùng cảm thấy Vân Dương nói đúng, tất cả đều tán đồng.
Trái lại, biện pháp của Sử Vô Trần, hẳn cũng có hiệu quả tương đương, thế nhưng nhất định kéo theo rất nhiều hy sinh, kết quả này, khiến mọi người khó mà tiếp nhận.
Nhất là sau khi trải qua lần rèn luyện này, Thiên Tàn Thập Tú mới vừa tìm được chỗ đứng, vừa mới có cảm giác thành gia lập nghiệp, nhưng lại tận mắt nhìn thấy sinh ly tử biệt như thế, ai cũng không nỡ.
Hơn nữa, còn là dưới sự trông chừng, dốc sức cứu viện của bọn hắn mà tạo thành.
So với kinh lịch khó quên của các đệ tử, Thiên Tàn Thập Tú càng mãnh liệt rung động hơn.
Trong lần rèn luyện này, bản thân bọn hắn rõ ràng có võ lực tuyệt đối, trong số đối thủ không có một người có thể tạo thành uy hiếp, thậm chí một chiêu nửa thức cũng chưa hẳn có thể chống lại, nhưng, cũng bởi quân địch người đông thế mạnh, đệ tử đi theo bọn hắn lại không tránh khỏi kết cục đột tử.
Đối với người đề nghị rèn luyện, đồng thời còn dự định sau này tiếp tục rèn luyện như vậy, đám người tự nhiên phải đả kích một phen, sắc mặt có thể tốt mới lạ.
Con hàng này, thế mà còn ngại chết ít… ngươi biết ta hiện tại đau lòng muốn nhỏ máu hay không!
Buổi chiều, Cửu Tôn phủ cử hành nghi thức an táng.
Phàm là đệ tử đã chết, đều được thống nhất hạ táng ở đây.
Tất cả mọi người, tính cả những đệ tử còn không được tiếp nhận vào Cửu Tôn phủ, đều phải có mặt ở đây.
Đối mặt với hai tư phần mộ, đám nhỏ cùng lâm vào bầu không khí tiêu điều yên tĩnh.
Hôm qua còn cùng ngắm trời chiều, hôm nay đã nằm kia không tiếng thở.
Hôm qua còn cùng nhau luyện công, cùng nhau di chuyển, cùng nhau thì thầm cổ vũ động viên, nhưng hôm nay, đã là Âm Dương lưỡng cách, âm trần dị lộ.
- Tất cả mọi người, trở về suy nghĩ lại chuyện hôm nay, sau đó viết lại ra giấy nộp lên. Không biết chữ, có thể tìm người viết thay.
Vân Dương bắt đầu bố trí:
- Đây là cảm ngộ đầu tiên của các ngươi với giang hồ. Cái gì là giang hồ? Cái gì là sinh tử?! Gia nhập bản môn, chính là đạp chân vào giang hồ.
- Đối mặt với thời khắc sống còn, chính diện bại vong, các ngươi có suy nghĩ gì? Tương lai, có ý định gì?
- Bảy lăm đệ tử, sau khi viết tâm đắc nộp lại cho sư tôn của mình. Những người khác, sau khi viết xong, giao lại cho các quản sự.
- Đây chính là, cửa thứ nhất mà các ngươi bước vào giang hồ cần trải.
Tất cả đám nhỏ cùng nghiêm túc, vẻ thơ ngây trước đó gần như đã sạch sành sanh.