Ta Là Chí Tôn

Chương 647: Chương 647: Hơi hơi hiểu




Lúc này, một tên địch nhân bên trái khẽ động bả vai, Vân Dương tức thời đưa ra đánh giá, người này sẽ xuất kích đầu tiên, hơn nữa phương thức xuất kích còn là bổ đao từ trên xuống, nghiêng nghiêng bổ xuống, điểm rơi xuống cùng cũng chính là phần eo của Vân Dương hắn, từ đó mở ra một vòng phục sát.

Tương đối mà nói, nguy cơ chí mạng chân chính là người xuất thủ kế tiếp hắn, mặc dù người kia còn chưa dộng...

Đao quang trong tay Vân Dương lóe lên, lướt qua eo phải, một đao nhanh chóng chém ra.

Đao của người kia vừa chuẩn bị bổ xuống, đã hoảng sợ nhìn Vân Dương chém đao tới, chặt thẳng vào cánh tay hắn, không, không phải là Vân Dương đưa đao chặt tới, mà phải nói là hắn đưa tay lên cho Vân Dương chặt!

Người kia hoảng sợ quát to, tận lực thu đao, thân hình nhẹ nhàng lui lại, nhưng lúc này đã muộn, nào có thể toàn thân trở ra, cánh tay phải lập tức xuất hiện vết máu dài nửa xích, máu tươi phốc phốc tiêu xạ.

Một người khác sau lưng hắn vốn cũng đã phối hợp thành quen, lúc này nhờ đồng bạn xuất đao trước, bước mục tiêu ứng đối, còn hắn tùy ý ứng biến, đây chính là sự ăn ý qua bao lần hợp tác của hai người, từ trước đên nay đều vô cùng thuận lợi.

Trong một cái chớp mắt vừa rồi, đồng bạn của hắn xuất đao như thường lệ, hắn đương nhiên cũng bước sát theo sau.

Nhưng...

Một đao kia của đồng bọn hắn không những không chém ra, mà còn bị trực tiếp bức về, nhanh chóng bứt ra, mà hắn, vốn nên phối hợp xuất kiếm, bây giờ lại trở thành tên không đích, đối mặt với một kích thành công của Vân Dương, kiếm của hắn hoàn toàn không có tác dụng, trực tiếp bị đối phương phong tỏa...

Hả?!

Không những kiếm của hắn bị phong tỏa, ngay cả tay hắn, đường lui của hắn cũng bị phong bế!

Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?!

Nơi này vốn rõ ràng không có bất cứ sát cơ mai phục nào cả, thế mà hắn mới bước đến đây, đã gặp cảnh tử vong phục sát... Đây chính là bản năng của hắn.

Suy nghĩ của sát thủ kia chợt hiện, không kịp có mấy tưởng niệm, hết thảy suy nghĩ đã hóa thành một tiếng hét thảm, ngay cả một kiếm của hắn, cũng vẩy ra máu tươi, ngã xuống bụi bặm.

Một màn này, đều rơi vào trong mắt Thượng Quan Linh Tú, khiến nàng không thể tưởng tượng nổi, thực sự kỳ quái khó hiểu.

Lấy cái nhìn của Thượng Quan Linh Tú, quá trình này đại khái chính là... Vân Dương vọt lên trước một bước, vung đao xuất kích, không biết đối phương nghĩ thế nào, lại trực tiếp đưa tay cho Vân Dương chém, tiếp đó là một tiếng kêu thảm, thậm chí lui về phía sau.

Sau đó Vân Dương thu đao, tùy ý vung vẩy, ngay cả hư chiêu cũng không tính, nhưng hết lần này tới lần khác, một đao tùy tiện này của hắn lại tiếp cánh tay chủ động đưa tới của một tên sát thủ khác, Vân Dương không tốn mấy sức, thuận thế cắt xuống, trực tiếp cắt gọn tay phải tên sát thủ này!

Sau đó lại vung đao sang bên, gạt bỏ những công kích từ hướng khác, cam đoan an toàn tự thân.

Những chuyện này đều rơi vào trong mắt Thượng Quan Linh Tú, toàn bộ quá trình rõ rõ ràng ràng, thế nhưng lại khiến nội tâm nàng thực mơ hồ.

Chuyện này là sao?

Nhìn qua hai người mới trúng đao kia, lại rất giống như đang cố tính diễn kịch, chủ động đưa tay nhận đòn?!

Nhưng diễn kịch thì diễn kịch, còn cố tình cho người chặt đứt tay làm gì?

Hơn nữa... Ở đây có nhiều người nhìn như vậy, diễn thế cũng được sao?!

Đối phương, con ngươi tên đầu lĩnh áo đen bịt mặt bỗng co lại, quát:

- Tất cả lui lại!

Bảy tám tên sát thủ nghe vậy cùng lui lại ba nước, không chút rối loạn, cũng không bởi chuyện phe mình chịu thiệt mà có bất cứ ảnh hưởng gì.

Người áo đen bịt mặt âm trầm nói:

- Chớ có dùng bất cứ kỹ xảo nào hết, lấy lực phá đi, nhất lực hàng thập hội, nhanh chóng đánh giết!

Vân Dương nghe vậy run lên, ngẩng đầu nhìn người bịt mặt áo đen, thản nhiên nói:

- Ánh mắt không tệ.

Người áo đen bịt mặt hừ một tiếng, rất muốn trợn mắt trừng một cái, lại cố gắng nhịn lại.

Chỉ cần người có ánh mắt, có hiểu biết một chút thì cũng không khó để đoán được, kỹ năng của Vân Dương cũng mới ngộ được, nếu không đợt sát cục đầu tiên cũng sẽ không thế, mà bọn hắn cũng không để Vân Dương có cơ hội được làm quen?

Cho nên, trực tiếp dùng loạn côn đánh chết là được, cần gì phân trần do dự!

Thủ lĩnh áo đen lập tức vung tay lên, từng cây côn sắt thô to được hắn ném ra ngoài, càng có vô số đao thương kiếm kích búa rìu... Cơ hồ cái gì cần có đều có, tất cả đều là binh khí hạng nặng.

Ngay lập tức, lại có hai thanh đại chùy bị hắn siết chặt trong tay, vận sức chờ phát động, không trung như xuất hiện mưa gió nổi lên, long trời lở đất.

- Con hàng này lại còn chuẩn bị nhẫn không gian, dự trữ đại lương binh khí hạng nặng!

Thần sắc Vân Dương lập tức ngưng lại.

Quả nhiên, chiến đấu tiếp đó, tình thế lại lập tức chuyển thành bất lợi cho Vân Dương.

Thế công của đối phương không còn bất cứ kỹ xảo nào, ngươi có thể lợi dụng kỹ xảo của bản thân tùy tiện đùa chết đối phương, cho dù ti vi công lực của đối phương còn mạnh hơn nữa, cũng sẽ không có quá nhiều ngoài ý muốn, tình huống này còn có thể ứng dụng với hai người, thậm chí ba người!

Nhưng, một khi đối mặt với một đám người... Coi như kỹ xảo của ngươi có cao minh hơn nữa, cũng sẽ bị thế hợp công của đối phương đánh cho sao vàng bay loạn.

Đối mặt với từng người nhào tới, ai nấy đều liều mạng cường bá, Vân Dương thầm cảm thấy bất đắc dĩ. Mặc dù hắn có thể dùng tứ lạng bạt thiên cân, còn có thể dự phán đường ra đòn, cũng không có mấy ý nghĩa!

Đối phương là một đám người a!

Chiến đấu tiếp đó, chỉ có thể dùng hai chữ dã man để hình dung.

Thượng Quan Linh Tú nhìn rõ tình huống, thầm hiểu rõ, Vân Dương hiện đang bị khắc chế.

Thủ đoạn xuất quỷ nhập thần vừa rồi của hắn, đã không còn tác dụng lớn, gần như không có đất dụng võ.

Mà thế công cuồng mãnh liều mạng không chút trốn tránh của đối phương, mặc không ngừng có người bị thụ thương, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không có tổn thương trí mạng nào đáng nói.

Bởi vì nếu Vân Dương muốn đánh giết một người nào trong số đó, nhất định phải dùng toàn lực mới có thể đánh giết.

Nhưng nếu làm như vậy, với thế công liều mạng của đối phương, lại sẽ thành công phát huy công hiệu lớn nhất: Dùng tính mệnh một người, đổi lấy toàn diện áp đảo Vân Dương!

Thậm chí, cứ vậy mà bức giết Vân Dương!

Vụ mua bán này, đối với thủ lĩnh áo đen kia mà nói, chính là một vụ mua bán có lời.

Kỳ thực chỉ cần có thể nhanh chóng đánh giết Vân Dương, coi như bỏ lại nửa số sát thủ ở lại đây, cũng đáng!

Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, chỉ một chút thương vong thì có là gì!

Oanh!

Vân Dương nổ lực ngăn trở một côn, lại đẩy ra một chùy, trong lòng thầm suy nghĩ, càng suy nghĩ càng lộn xộn.

Những người này từ đâu tới? Không phải Vô Tình lâu hay Huyết Đao đường, càng không phải đến từ Sâm La đình.

Như vậy... Những người này, hẳn chỉ có thể tới từ hai nơi.

Một là đến từ phủ Thái tử, một là đến Tứ Quý lâu.

Nhưng phủ Thái tử có được chiến lực như thế sao?!

Rất rõ ràng, nếu Thái tử có thực lực như vậy, thế cục hiện tại đã không như thế, thậm chí chỉ bằng thực lực trước mắt, trực tiếp bức Ngọc Phái Tranh thoái vị, thay đổi triều đại cũng không phải việc khó.

Một đám Thiên cảnh cao giai, thậm chí còn có Đạo cảnh tu giả a.

Thực lực như vậy, e cũng chỉ có Tứ Quý lâu mới có thể xuất ra được.

Nhưng thế vẫn không đúng, hắn rất thận trọng nghe ngóng tin từ ba người Tuyết Kiếm Sương, cũng không nghe nói có tồn tại như mấy người này, như vậy... Những người này hẳn là... Vũ trang tư nhân của một người nào đó?

Suy nghĩ lại một chút, hắn mới đi ra từ phủ Thái tử, nhưng người này đã theo gót tìm tới...

- Chẳng lẽ những người này là người của Tất tiên sinh?

Vân Dương càng nghĩ càng thấy có khả năng, khả năng này là lớn nhất, khả năng nhất.

Nhưng vừa rồi Tất tiên sinh mới còn thảo luận nhiệt tình với hắn, hai bên cũng rất vui vẻ a...

Hả?

Vân Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.