Ta Là Chí Tôn

Chương 648: Chương 648: Quả là thế




Sau một khắc, hắn hét lớn một tiếng, Thiên Ý Như Đao tai hiện cõi trần, đao quang đại thịnh, nháy mắt bức lui toàn bộ mọi người, tiếp đó liền sờ tay vào ngực, cầm một bình sứ, trực tiếp bóp nát, mấy viên đan dược bay vào trong miệng.

Hành động này của Vân Dương phải nói là rất chính xác, đối mặt với một đám tu giả đỉnh tiêm như vậy, hắn phải luôn giữ bản thân ở trạng thái đỉnh phong nhất, quả thực là cử chỉ sáng suốt, có đồ tốt, đương nhiên phải sử dụng, tranh thủ mà ăn.

Chỉ là... Tựa như trong lúc cấp thiết, hắn dùng sức hơi lớn.

Kết quả là một bản kỳ phổ rách rưới rơi ra ngoài, rơi xuống trong chiến trường.

Đập vào mắt, bản kỳ phổ này dường như rất cũ nát, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ là bể nát, rơi vào trong chiến trường hiện tại, trong cái nơi Huyền khí cường hoành bao phủ, há có lý do may mắn?

Tùy tiện một kình phong, cũng có thể để nó tan nát thành mảnh nhỏ.

Vân Dương tự nhiên không quan tâm, mục đích duy nhất của hắn hiện tại là muốn thăm dò.

Nhất là chủ nhân của bản kỳ phổ này cũng không phải là hắn, hơn nữa hắn cũng không thực sự thích đánh cờ, nếu bản kỳ phổ này có thể dẫn động biến hóa, như vậy là đủ rồi...

Nhưng mà trong nháy mắt bản kỳ phổ này vừa xuất hiện, một tên áo đen gần nhất quơ côn đánh Vân Dương, nhưng mà một côn này đánh xuống, dư ba nhất định sẽ tác động đến kỳ phổ, đột nhiên không hiểu mà biến hướng, sinh sinh đánh lệch.

Vân Dương mừng thầm, thuận tay chém một đao, hướng đao lại chém thẳng tới bản kỳ phổ, đảo ngược truy theo.

Người kia thấy thế đao nhanh chóng, không dễ né tránh, vẫn không liều mạng, cường thế lui sau một bước, hiểm hiểm tránh một đao.

Trước mắt bao người, kỳ phổ rơi xuống, Vân Dương sợ hãi quát:

- Kỳ phổ của ta!

Tiếp đó liền lao về phía trước, như muốn đưa tay bắt, đưa trở lại trong túi.

Nghe tiếng kim nhận xé gió, một đạo huyễn kiếm vạch một đường ánh sáng đột nhiên thoáng hiện, một kiếm hoành không mà tới, cuốn kỳ phổ vẫn đang quay cuồng giữa không trung lập tức bay ra ngoài.

Người áo đen bịt mặt ở ngoài quan chiến lập tức nhún người nhảy lên, một tay cướp láy vào tay, lật một chút liền gọn gàng nhét vào ngực.

Vân Dương giận tím mặt:

- Các ngươi thu đồng nát hả? Một quyển sách nát cũng muốn cướp!

Người áo đen bịt mặt lạnh lùng nói:

- Chờ ngươi chết, tất cả mọi thứ của ngươi, chúng ta đều lấy!

Vân Dương lạnh như băng:

- Vậy ngươi cứ đợi đi, dù sao ta đã sớm hạ kịch độc trên bản kỳ phổ kia, ngươi chạm vào nó, chết là cái chắc!

Vân Dương tùy ý nói bậy, kỳ thực trong lòng đã có kết luận.

Những người này, quả là người của Tất tiên sinh!

Sự say mê kỳ đạo của Tất tiên sinh, thực sự vượt qua mong muốn của hắn, thực không biết đây là chuyện tốt hay xấu!

Nhưng dù sao, với thế cục hôm nay cũng là một phần biến số!

Người áo đen bịt mặt cười lạnh một tiếng:

- Hóa ra Vân công tử lại thích bôi độc lên vật tùy thân, thực đúng là muốn chết thì không thiếu đường, nếu Vân công tử muốn chết như vậy, vậy hôm nay để chúng ta tiễn công tử một đoạn đường!

Người áo đen bịt mặt ra lệnh một tiếng, mười người lập tức phân làm ba đợt, một đợt một hướng, bên này điên cuồng công kích một chặp, liền bứt ra, lại một bên khác tiếp tục lên, cho đến khi Vân Dương ứng phó xong hai nhóm trước, nhóm thứ ba đã lại tiến lên.

Cho dù không tính tên thủ lĩnh áo đen bịt mặt còn không tham gia, nhưng thế công này đã đủ trí mạng.

Vân Dương càng ngày càng kiệt sức, loại đấu pháp có hiệu suất thấp nhất này, lại chính là đòn đánh thẳng vào chỗ yếu hại của Vân Dương.

Vân Dương đảo mắt nhìn qua tên thủ lĩnh áo đen ở một bên, càng ngày càng cảm thấy tên gia hỏa này rất có khả năng điều binh khiên tướng, biết xem thời thế.

Lấy trạng thái trước mắt mà nói, nếu đối phương tham gia tấn công, không thể nghi ngờ sẽ tạo thành áp lực gấp bốn trở lên.

Nhưng mà áp lực như vậy, cũng không thể lập tức đẩy Vân Dương hắn vào chỗ chết.

Chỉ cần Vân Dương chịu đánh đổi một số thứ, hắn có vô số cách để đưa Thượng Quan Linh Tú thoát khốn mà đi.

Nhưng mà người áo đen vẫn cứ đứng bên quan sát, lúc nào cũng có thể xuất thủ, lại khiến tuyệt đại tinh lực của Vân Dương phải phân ra chú ý.

Bởi vì chỉ cần sơ sẩy một chút, để người này nắm được sơ hở, tung một kích lôi đình, lúc đó thực không thể cứu vãn.

Hiện tại, không biết người kia sẽ xuất thủ lúc nào... Điều này mới là điều khiến hắn khó chịu nhất.

Trong chiến đấu, có người vô tình hay cố ý tiếp cận vị trí của Thượng Quan Linh Tú, thuận tay chém một đao, Thượng Quan Linh Tú đưa kiếm ngăn cản, không nhịn nổi mà phát ra một tiếng đau đớn.

Bên kia, người áo đen bịt mặt giận giữ hét:

- Đồ hỗn trướng, bớt làm điều thừa, toàn lực nhắm vào Vân Dương, không được sai sót!

Tất cả mọi người nghe thế, đều thấy phát mộng.

Mặc cho ai đều không khó để hiểu, chỉ cần thỉnh thoảng nhằm vào Thượng Quan Linh Tú, vô luận là bắt sống hay trực tiếp đánh chết, đều có thể khiến Vân Dương phân tán tinh thần, như vậy chẳng phải có thể tăng tốc đánh giết Vân Dương sao?

Thế mà còn bị mắng?

Người kia không hiểu ra sao, nhưng lại không dám truy vấn, quay đầu công kích về phía Vân Dương.

Mà Thượng Quan Linh Tú cũng không truy kích, chỉ nắm chặt kiếm trong tay, trở lại vị trí cũ, không nhúc nhích.

Vân Dương thét dài một tiếng, cười ha ha nói:

- Không nghĩ tới, trong đám sát thủ nhận tiền giết người như các ngươi, lại có nhân tài như ngươi, khó được khó được! Không bằng đầu nhập vào bên ta? Chỉ cần ngươi chịu đến, ta có thể vỗ ngực đảm bảo để ngươi hưởng hầu tước ba đời!

Người áo đen bịt mặt cầm đầu hừ một tiếng:

- Câm miệng!

Tiếng rít ngày càng kịch liệt, Vân Dương khẽ động tâm niệm, vòng phòng thủ càng co càng nhỏ lại, chín người vây công tử ba mặt dần đã không thể nào triển khai hết tay chân, lại có hai người lui ra ngoài.

Một trong hai người rời khỏi này, có một người chính là người phụ tá của tên áo đen bịt mặt kia, cũng chính là một tên Đạo cảnh tu giả khác.

Lòng hắn thầm không hiểu, thế nào cũng không nghĩ tới, đáng lý nên kết thúc từ sớm. Chỉ cần có người bắt Thượng Quan Linh Tú làm kiềm chế, lập tức có thể phân tán sự chú ý của Vân Dương hắn, tăng tiến độ đánh giết.

Nhưng tên thủ lĩnh lại không để cho đám thuộc hạ của hắn làm thế.

Tên phụ tá cảm thấy, hành động này của thủ lĩnh thực sự quá mức không hợp tình hợp lý, bản thân hắn là người hiệp trợ, có trách nhiệm nghĩa vụ nhắc nhở đối phương, thế nào mới là thủ đoạn hữu hiệu nhất, cái gọi là thanh danh ác danh... Chưa từng là chuyện mà bọn hắn cần...

Vừa hay vòng chiến lại thu nhỏ, hắn tự nhiên thuận thế tác ra.

Người áo đen bịt mặt cầm đầu nhìn tên phụ tá lui đến cạnh bản thân, hàn quang khẽ lóe lên trong mắt, trầm giọng hỏi:

- Ngươi có ý kiến?

Tên phụ tá cũng là cao thủ Đạo cảnh, tự nhiên cũng không phải hạng người thấp kém, thở hào hển nói:

- Đương nhiên! Ngươi làm như vậy rất không thỏa đáng, chẳng lẽ còn không cho phép ta nói vài lời? Nếu như nhiệm vụ lần này cứ thế kết thúc mà không thu được kết quả, chúng ta trở về nhất định sẽ bị chủ thượng vấn trách, chẳng lẽ chỉ mình ngươi phải gánh?

Ngụ ý, lúc đó nếu kết thúc mà không hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ ta không phải gánh tội với ngươi.

Người áo đen bịt mặt khinh thường hừ một tiếng:

- Nói đi.

- Vì sao không thể nhằm vào Thượng Quan Linh Tú, rối loạn tâm thần Vân Dương?

Phụ tá không chút khác khí:

- Làm thế rõ là bỏ gốc lấy ngọn, đường lớn không đi, lại cứ để huynh đệ phải đổ máu hy sinh, ngươi có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.