Ta Là Chí Tôn

Chương 539: Chương 539: Khẩu chiến! Ép lên tuyệt lộ!




Ngô Liệt vừa nói, trong số đám công thần mở miệng thẳng thắn can gián kia có chí ít bốn năm mươi người cùng ném qua một cái trợn mắt.

Ngô Liệt vẫn mặt lạnh như sắt, trầm giọng nói:

- Hay là các vị đại nhân cho rằng, chỉ có được các vị công nhận thì mới là huyết mạch Hoàng gia? Còn nếu các vị không đồng ý, thì đó chính là không rõ lai lịch?

Lời nói này, thực sự có chút quá phận, chẳng khác nào chỉ mũi mà mắng đám đại thần có quỷ.

Lão giả râu bạc tức giận hét lớn một tiếng:

- Ngô Liệt! Ngươi bớt ăn nói bậy bạ, ngươi há không biết chuyện này can hệ trọng đại, động một chút chính là nền tảng lập quốc, chuyện của Thiên gia mà lại là chuyện tư sao?! Bớt giả ngây giả dại, sàm ngôn hoặc quân! Trước đây còn cho rằng Ngô Liệt ngươi thiết diện vô tư, một thân thiết cốt bong bong, hôm nay mới thấy được Ngô Liệt ngươi lại là kẻ phát rồ phát dại, sàm ngôn hoặc chúng, hạng tiểu nhân nịnh hót!

Ngô Liệt ngang nhiên ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào mắt lão giả râu bạc, chậm rãi nói:

- Công đạo tự tại lòng người, không phải do cãi chày cãi cối mà có thể cải biến! Hạ quan chỉ nói một câu công đạo, thế mà Vương đại nhân lại thao thao bất tuyệt chụp xuống một cái mũ? Tội danh lớn như vậy, hạ quan tự hỏi không thể gánh nổi, càng không muốn gánh, không nên gánh.

- Ta chỉ hỏi Vương đại nhân một câu, nhìn khắp trên dưới Ngọc Đường hiện nay, ai mới là người cần quan tâm tới huyết mạch Hoàng gia? Là ngươi, hay là ta?! Không phải, người coi trọng phần nhân duyên huyết mạch này nhất, cũng chỉ có thể là đương kim Bệ hạ! Hiện tại Bệ hạ đã thừa nhận đứa cháu này, tự nhiên phải trải qua không biết bao nhiêu nghiệm chứng, nào có chuyện để xảy ra sơ suất! Không biết câu hỏi này của ta, Vương đại nhân có tán đồng hay không?

Bộ râu bạc của Vương đại nhân không ngừng run rẩy, mặt mũi đỏ bừng, nửa ngày không nói được lời nào.

Tán đồng hay không?

Ai dám không tán đồng?

Dám nói không tán đồng, chẳng khác nào phạm tội khi quân, tru sát tại chỗ cũng không phải chuyện không thể.

Hơn nữa, lời này của Ngô Liệt cũng có lý, bất kỳ người nào cũng có thể dùng các lý do khách quan hoặc chủ quan để đẩy người thừa kể có lợi cho mình ra, thậm chí biết rõ người thừa kế đó không xứng đáng cũng không tiếc. Duy chỉ có Hoàng đế Bệ hạ là nhất định sẽ không làm thế.

Điều Hoàng đế Bệ hạ cần là kéo dài dòng dõi hoàng thất, để hoàng vị cho đích mạch của mình, cho dù huyết mạch đời sau có vô dụng, cũng vẫn là huyết mạch kéo dài, những người khác, dù có hùng tài đại lược, trí vượt thiên luân, lại có quan hệ gì với hắn sao?

Cho nên nói, quả là chỉ có mình Hoàng đế Bệ hạ mới tuyệt đối không đem người chưa rõ lai lịch công bố ra ngoài.

Ngô Liệt hừ một tiếng:

- Tuổi tác hạ quan dù có nhỏ hơn Vương đại nhân mấy tuổi, nhưng dù sao mấy năm trước cũng gặp qua Đại hoàng tử mấy lần, còn nhớ lần đầu nhìn thấy Đại hoàng tử điện hạ, lúc đó Đại hoàng tử so với đứa nhỏ trước mắt cũng chỉ lớn hơn năm sáu tuổi... Vương Lão đại nhân, bỏ qua chuyện khác không nói, chỉ riêng khuôn mặt của đứa nhỏ này, so với Đại hoàng tử cũng giống tới bảy tám phần, cơ hồ có thể nói là đúc ra từ một khuôn. Vương Lão đại nhân làm quan còn sớm hơn hạ quan mấy năm, tin rằng lần đầu Lão đại nhân nhìn thấy Đại hoàng tử điện hạ, hẳn phải so với hạ quan nhìn thấy còn nhỏ hơn mấy tuổi, hạ quan hỏi lại Lão đại nhân một câu, phán đoán của hạ quan, so với ký ức của đại nhân lại thế nào?!

Mắt thấy Vương Lão đại nhân yên lặng, Ngô Liệt tiếp tục chậm rãi nói:

- Lão đại nhân tuyệt đối đừng nói vẻ ngoài không đủ lằm bằng chứng, cái gì cũng có hai mặt, chớ trách mặt của ta, ta chỉ nói đứa nhỏ này có tướng mạo giống Đại hoàng tử, nhưng cũng không cứ vậy mà kết luận. Dưới tình huống không có bất luận nghiệm chứng, chứng cứ... Các vị cứ vậy kết luận đứa nhỏ này không rõ lai lịch, nói cái gì mà huyết mạch Hoàng gia nhất định phải thận trọng, thực sự khiến ta có cảm giác các vị còn có ý khác...

Hắn ngửa đầu, nhìn các vị đại thần, trầm giọng nói:

- Hạ quan lại hỏi Vương Lão đại nhân cùng các vị đại nhân một câu, các ngươi dựa vào cái gì mà kết luận, đứa nhỏ này không rõ lai lịch? Đứa nhỏ này không phải huyết mạch Hoàng gia? Các ngươi dựa vào cái gì mà nói Hoàng đế Bệ hạ không thận trọng đối đãi việc này?!

- Những hành động quỳ điện khuyên can vừa rồi của các vị, như thế khác nào bức vua thoái vị?! Hành động này của các ngươi... Cũng thực quá kiên quyết, quá chỉnh tề đi!

Ngô Liệt ngừng lại một chút mới nở nụ cười nhạt:

- Hạ quan thiết nghĩ, chư vị Đồng liêu hành động như vậy, chớ nói còn chưa có chứng cứ trong tay, coi như trong chứng cứ xác thực, cũng cần cẩn thận mới phải, Vương Lão đại nhân thấy thế nào?

- Nói bậy nói bạ! Quốc gia đại sự, bất cứ lúc nào cũng không thể qua loa!

Vương Lão đại nhân rốt cục tỉnh thần mà đánh trả, thay đổi phương hướng lập luận, đem hết thảy đổ lên trên nền tảng lập quốc.

Nhưng đã có Ngô Liệt dẫn đầu, rất nhiều quan viên đối lập cũng nhao nhao nhảy ra, chỉ trích đám người Vương Lão đại nhân hiềm nghi khi quân phạm thượng, không để ai vào trong mắt. Đám người đi theo Vương Lão đại nhân cũng không chút yếu thể, trích dẫn các loại sử thi kinh điển triển khai phản kích.

Ngươi tới ta đi, mấy trăm người cãi lộn trên đại diện, so với phố xá buôn bán sầm uất còn náo nhiệt hơn mấy phần.

Cơ hồ mỗi người đều trừng mắt đỏ mặt, nước bọt vung tung tóe.

Hoàng đế Bệ hạ ngồi ngay ngắn ở trên, nhìn khung cảnh ầm ĩ trọn vẹn một canh giờ, mới rốt cục nổi giận vỗ long ỷ:

- Đủ rồi!

Văn võ bá quan đến đây mới yên lại.

Hoàng đế Bệ hạ một bộ giận không kìm nổi, chắp tay vươn người đứng lên:

- Vân Tiêu Dao!

- Hoàng trưởng tôn Ngọc Càn Khôn của Trẫm, trước giao cho ngươi chỉ dạy. Tuyệt đối chớ dạy hư trưởng tôn của Trẫm.

- Thần tuân chỉ.

- Sắc phong cụ thể, ngày sau sẽ bàn lại!

- Bệ hạ thánh minh!

...

Những quan viên tâm tư tinh tế, đã sớm nhìn thấy tay của Hoàng đế Bệ hạ vẫn luôn nắm chặt tay đứa nhỏ kia, từ đầu đến cuối chưa từng bỏ ra, hơn một canh giờ này, vẫn luôn duy trì như thế.

Nhất là lúc đám người chiến tranh miệng lưỡi, đứa nhỏ kia rõ ràng sinh ra ý khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt càng tràn đầy sự sợ hãi, nhưng Hoàng đế Bệ hạ lại thỉnh thoảng xiết chặt tay, lại thỉnh thoảng vỗ vai trấn an, xoa đầu ra hiệu an ủi, tựa như đang nói: Có Trẫm ở đây! Không ai có thể động được ngươi, đừng sợ!

Hoàn toàn có thể nói như vậy, triều hội hôm nay, ngay từ đầu Hoàng đế Bệ hạ nói mấy câu, ném ra chủ đề, sau đó không nói bất cứ câu nào.

Tùy ý để Ngô Liệt khẩu chiến quần thần, Hoàng đế Bệ hạ chỉ tập trung tinh thần, dạy dỗ đứa nhỏ, vẻ trìu mến lộ rõ trên mặt, cho dù ai cũng có thể thấy được.

Hơn nữa, Vân Dương mới lên chức, cũng không hề đả động một câu, hiển nhiên là đã sớm đoán trước tình cảnh hôm nay, hoặc có thể nói là đã nắm chắc trong lòng, sớm có định kiến!

Suy nghĩ lại một chút, mọi người đều đã cảm thấy mệt mỏi, Hoàng đế Bệ hạ mới ném ra một câu quyết định, nhìn trên mặt chữ thì như đã khuất phục... Nhưng mọi người đều hiểu rõ, tuyệt không đơn giản như thế!

Bởi vì còn một người trong cuộc khác... Tiêu Dao Vương... Đây là đệ đệ mà Hoàng đế Bệ hạ đã công khai thừa nhận thân phận bối cảnh! Để đứa nhỏ trong nhà Tiêu Dao Vương, cùng với đặt trong hoàng cung, ý nghĩa tuy khác nhau, nhưng khác biệt cũng không lớn!

Hơn nữa, hành động phong vương trước đó của Hoàng đế Bệ hạ, liệu có phải chính là vì bố trí cho hôm nay?!

Thậm chí... Trong phủ Tiêu Dao Vương, chẳng những có bản thân Tiêu Dao Vương có võ công cái thế, càng có vô số cao thủ tọa trấn, có thể nói còn càng an toàn hơn so với hoàng cung!

Hoặc có thể nói, nếu để đứa nhỏ kia ở lại hoàng cung đại nội sẽ còn có nguy cơ, nhưng nếu để ở Tiêu Dao Vương phủ, mới thực sự là vững như đại sơn, an toàn không ngại!

...

Ánh mắt Thái tử càng thêm hiểm ác, khuôn mặt bình tĩnh, phất tay áo rời đi.

Còn chưa rời khỏi hoàng cung, sát khí toàn thân đã mãnh liệt cuộn trào không thể che dấu.

Từ khi thượng triều đến giờ, nhất cử nhất động của Hoàng đế Bệ hạ đều nằm gọn trong mắt Thái tử.

Cho nên hắn hiểu rõ: bản thân hắn, đã xong, không còn bất cứ hy vọng!

Hoặc là nói, chỉ cần Ngọc Càn Khôn vẫn tồn tại, hắn tuyệt đối... Không có hy vọng kế vị, trăm phần trăm không thể tranh nổi!

Thậm chí, tiểu gia hỏa kia căn bản không cần tranh, phụ hoàng của hắn sẽ tự động giúp tiểu gia hỏa kia tranh, giúp tiểu gia hỏa kia trải đường, thượng vị!

Cảm giác nguy hiểm này trước nay chưa từng có, chốc lát đã bao phủ lấy toàn thân Thái tử điện hạ.

Trước đó, phụ hoàng vẫn luôn không hài lòng với hắn, một câu nói thường xuyên treo trên miệng: “Nếu đại ca ngươi vẫn còn...”

Hoặc là: “Dù ngươi có thể bằng một phần của đại ca ngươi... Trẫm cũng không tiếc!”

“Sao ngươi lại vô dụng như thế? Ngươi xem đại ca ngươi xam.. Lúc hắn bằng tuổi ngươi...”

Lúc trước, khi nghe được những lời này, bản thân hắn nghe tuy không phục, thế nhưng cũng không có quá nhiều mâu thuẫn!

Dù sao... Đại ca đã chết!

Một người chết, dù có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng đội đất bò lên tranh hoàng vị!

Cho nên Thái tử điện hạ không chút lo lắng, dần dà dứt khoát bỏ ngoài tai, không cần đặt vào trong lòng.

Nhất là, mấy huynh đệ khác còn không bằng hắn, đối với đám người kia, phụ hoàng chỉ có càng thất vọng! Hơn nữa còn là thất vọng đến mức chán ghét.

Hắn, mới là nhân tuyển tốt nhất!

Hoàng vị này... Không cho hắn thì còn có thể cho ai?

Nhưng hiện tại...

Đối thủ mạnh nhất của hắn, đã xuất hiện!

Nhi tử của đại ca!

Kỳ thực từ khi đứa nhỏ này xuất hiện, trong lòng Thái tử đã có thể đưa ra một kết luận!

Đó... Là nhi tử của đại ca!

Tuyệt không có chuyện sai sót!

Đứa nhỏ kia thực sự giống đại ca của hắn như đúc, thậm chí cử chỉ thần vận đều không khác biệt, nếu nói không phải con ruột, đó mới là chuyện lạ a!

Ngọc Càn Khôn, trưởng tôn của phụ hoàng, nhi tử của đại ca, là cháu ruột của hắn.

Nhưng, thế thì sao?

Hắn đã bị ép bước lên tuyệt lộ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.