Ta Là Chí Tôn

Chương 540: Chương 540: Nó, có phải không?




Thái tử thầm hạ quyết tâm.

Thân phận đứa nhỏ này tất nhiên là sự thực, thế nhưng... Có đánh chết hắn... Hắn cũng không thể thừa nhận chuyện này, nhất là không thể thừa nhận từ miệng hắn!

Một khi thừa nhận, chẳng khác nào đóng gói hoàng vị tặng cho người ta!

- Nhưng nếu chỉ phủ nhận đơn thuần thì cũng vô dụng.

- Bấy lâu nay, phụ hoàng vẫn luôn tưởng niệm hoàng huynh... Lúc nào cũng cảm thấy bản thân có lỗi, không làm tròn trách nhiệm với hoàng huynh... Với tâm thái như vậy, đứa bé này xuất hiện, nhất định sẽ dẫn đến tâm lý bồi thường của phụ hoàng... Hắn sẽ đem hết thảy những gì mà đại ca nên được... Chuyển giao cho đứa bé này!

- Trong đó, cũng bao gồm vị trí Thái tử, cùng với Hoàng vị.

- Dưới tâm tính này của phụ hoàng, ta căn bản không có bất cứ phần thắng nào cả! Vô luận cố gắng như thế nào, đều chỉ là uổng công, đều là phí công!

Thái tử điện hạ âm trầm đi đi lại lại trong phủ của mình.

- Như vậy, trước mắt chỉ có một con đường có thể đi!

- Chỉ khi đứa bé này chết... Ta mới có thể đoạt lại những gì thuộc về ta, phụ hoàng sẽ lại lần nữa không có bất cứ lựa chọn nào khác!

Suy nghĩ này nhanh chóng bám sâu, bám chắc vào trong tâm trí Thái tử.

Trên thực tế, từ khi đứa bé kia xuất hiện trên kim điện, hắn đã cân nhắc tới vấn đề này, thậm chí các loại thủ đoạn không thể dùng, đều đã thử nghiệm trong lòng đến trăm ngàn lần!

- Ngọc Càn Khôn này, nhất định phải chết, Vương giả chi lộ, ai chặn đường ta, kẻ đó phải chết!

Thái tử âm thần cắn răng.

Gương mặt anh tuấn đích truyền của hoàng thất, dưới bộ áo bào vàng sáng ung dung đại diện cho hoàng thất, một ánh mắt dị thường âm u ác độc.

Mặc dù cũng có những thanh âm rất nhỏ vang lên ngăn cản: không thể làm như thế, đó là huyết mạch duy nhất của đại ca ngươi, là cháu ruột của ngươi, không thể gà nhà đá nhau, không nên tự giết lẫn nhau!

Thế nhưng, một âm thanh hung tợn khác như lũ quét kéo đến, trùng kích thanh âm nhỏ kia phá thành phấn vụn: Cái gì mà huyết mạch duy nhất của đại ca! Đứng trước hoàng vị, hét thảy đều không quan trọng! Ngay cả tình phụ tử, đều... Huống chi huyết mạch của đại ca, lại tính là cái gì...

Hoàng quyền chi lộ, vốn lạnh lẽo vô tình!

Chỉ cần hắn leo lên hoàng vị, muốn cái gì sẽ có cái đó, toàn bộ thiên hạ này đều là của hắn, hết thảy là của hắn!

Nhưng nếu hắn ngã xuống từ vị trí Thái tử, như vậy cả đời này không còn bất cứ tương lai!

Phượng hoàng rụng lông không bằng gà, Thái tử mà không thể leo lên hoàng vị, so với bách tình bình thường còn không bằng!

- Một tên Thái tử thất thế, chính là tầng chót nhất của toàn bộ quốc gia!

Đây là một cảm thán của một vị Thái tử tiền triều, sau khi phạm sai lầm mà bị tước đoạt vị trí Trữ quân!

Mỗi khi Thái tử điện hạ nghĩ đến câu này, đều sẽ đồng cảm mà run rẩy toàn thân.

- Tiến một bước, chính là quân lâm thiên hạ! Hơi lui nửa bước, lại là vực sâu vạn trượng, không còn tương lai!

- Ta có thể lựa chọn làm gì?

- Ta còn có thể lựa chọn làm gì?!

Thái tử trầm mặt, chắp tay chậm rãi bước vào thư phòng, tự mình lưu lại một thanh âm trầm muộn:

- Triệu tập... Ba người Ôn tiên sinh, Dịch tiên sinh cùng Cổ tiên sinh tới đây, bàn chuyện!

Tương tự như thế, mấy vị hoàng tử khác sau khi nghe chuyện, đều không ngoại lệ mà âm trầm suy tính.

Sắc mặt của Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử còn càng thêm âm trầm hơn Thái tử!

- Bàn chuyện!

Lúc này mà triệu tập nhân thủ, dù có bí mật cũng tuyệt đối gây nên sự chú ý. Thế nhưng, mấy vị hoàng tử đều đang cảm thấy hỗn loạn!

Ngũ hoàng tử xuất động đầu tiên, lập tức tới phủ Lãnh Đao Ngâm bái phỏng.

Mà Lục hoàng tử, dưới sự dẫn đầu của Hoàng phi, tiến về phủ Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái hỏi thăm...

...

Tảo triều kết thúc, Hoàng đế Bệ hạ nhàn nhã trở lại hoàng cung, trực tiếp tới Ngự Thư phòng.

Trên đường đi, khóe miệng luôn thường trực một nụ cười như có như không, thái độ thản nhiên, nhưng mà đường cong ẩn ẩn trên khuôn mặt, lại âm lãnh khó nói thành lời.

Ngự Thư phòng.

Hoàng đế Bệ hạ nhìn lại chân dung trưởng tử đã qua đời, nói khẽ:

- Hoàng nhi, phụ hoàng không biết chuyện này đúng hay sai. Nhưng bây giờ phụ hoàng nhất định phải làm như vậy... Nếu như mấy tên đệ đệ kia của ngươi không động thủ xuất chiêu, chỉ dựa vào thủ đoạn công bằng mà cạnh tranh... Trẫm, sẽ cho bọn hắn một cơ hội, đối xử như nhau, hoàng vị thuộc về ai sẽ do thời gian kết luận, hoàng vị cũng không phải nhất định rơi vào tay Bảo nhi, đây là số mệnh cùng bi ai của Hoàng tộc chúng ta, Trẫm, lúc trước hy sinh ngươi, hiện tại lại lợi dụng Bảo Nhi, Trẫm có lỗi với cha con các ngươi!

- Nhưng nếu bọn hắn lựa chọn động thủ...

Hoàng đế Bệ hạ tự lầm bẩm, trong mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo:

- Trẫm, sẽ vô cùng đau lòng, ngươi hiểu không?

Trên bức họa, Đại hoàng tử vẫn đón gió mà đứng, nhưng trong con mắt, lại như bắn ra muôn vàn suy nghĩ, dường như lại có một vệt ưu sầu nhìn phụ hoàng của mình.

Tựa như thấy được... Chuyện gì không nên phát sinh vậy.

- Đế Vương gia vốn vô tình, xưa nay đều vậy.

Hoàng đế Bệ hạ nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:

- Nhà chúng ta... Sẽ là một ngoại lệ sao?! Chỉ mong vậy...

...

Dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, Vân Tiêu Dao nhẹ nhàng ôm lấy Bảo Nhi, không nhanh không chậm trở lại Vân phủ, bộ dáng nhàn nhã, không chút thay đổi.

Trên thực tế, trong lòng hắn hiện tại, cũng thực là tĩnh lặng như nước mùa thu, không mảy may gợn sóng.

Triều thần ngờ vực vô căn cứ, Thái tử cùng các hoàng tử đều có rất nhiều tâm tư. Thế nhưng hết thảy, đối với Vân Tiêu Dao hắn lại hoàn toàn không có ý nghĩa!

Tâm tư của Vân Tiêu Dao, khác với Vân Dương, cũng khác với Hoàng đế Bệ hạ, trên thực tế, bất kể là đối với Đại hoàng tử, hay là Thái tử, hoặc là các hoàng tử khác. Hắn đều không có bao nhiêu tình cảm. Cuối cùng vô luận ai làm Hoàng đế, đối với hắn đều không quan trọng.

Duy nhất chỉ có một điều... Hoàng huynh muốn để ai kế vị!

Đây mới là điểm chú ý trọng điểm của Vân Tiêu Dao!

Đương nhiên, nếu quân chủ đời tiếp theo của Ngọc Đường là một người hùng tài đại lược, anh minh thần võ sẽ càng tốt hơn, dù sao hắn cũng không muốn đi phụng dưỡng một tên tiểu nhân âm độc, hoặc là chỉ biết nhu nhược giữ gìn cái đã có!

Cho nên trên đường về, hắn thỉnh thoảng lại nhìn về khuôn mặt khủng hoảng bất an, kinh hoảng không chút che giấu của Bảo Nhi, lòng thầm tự hỏi: Nó, có phải không?

...

Vân Dương hiện tại đang ở Vân phủ, một thân một mình vào trong thư phòng, mặt mũi tràn đầy vẻ cười khổ cùng bất đắc dĩ, tích cực suy tính đủ thứ chuyện.

Nhu cầu giải quyết cấp bách nhất của hắn hiện tại, không gì ngoài vấn đề thân phận thực sự của hắn, mà trọng điểm của vấn đề này, hoặc có thể nói là mấu chốt của vấn đề này, chính là ở trên người Bảo Nhi.

Người trưởng thành còn có thể khống chế ngôn hành cử chỉ, nhưng con nít lại không có khả năng này.

Sắp đến lần đầu gặp mặt, làm sao mới có thể che giấu?

Lão cha tiện nghi của hắn, thực sự là một lão hồ ly chính cống a, nhất định sẽ có thể phát hiện tồn tại bất thường.

Chỉ cần có một chút sơ hở, thực sự không khó để bóc trần bí mật mà hắn muốn ẩn giấu!

Vân Dương cười khổ, nhưng lại không thể làm gì, bởi vì hắn phát hiện, chuyện này có muốn né cũng né không nổi, chỉ có thể thẳng thắn đối mặt.

Kỳ thực, chỉ từ thái độ của Lão Mai đối với hắn, đã là một vấn đề không lớn không nhỏ, chỉ có điều Vân Hầu sớm đã xác định thái độ của hắn với giang sơn, hoàng thất Ngọc Đường. Lúc này mới nhắm một mắt mở một mắt, hiện tại a, cũng chỉ còn một bước vén nhẹ là sự thật sẽ lên mặt bàn...

Đang suy nghĩ cân nhắc, lại tự an ủi mình, đã nghe thấy tiếng người ngoài cửa:

- Vương gia hồi phủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.