Ta Là Chí Tôn

Chương 466: Chương 466: Khởi sắc!




Qua tiếp hai ngày, thương thế Vân Dương càng thêm chuyển tốt, đã có thể tự mình đứng thẳng, mặc dù chân gãy vẫn không thể làm gì nhiều, nhưng đã có thể miễn cưỡng khập khiễng xê dịch mấy cái, đây đã là tiến triển lớn lao không thể nghi ngờ.

Điều càng khiến hắn mừng rỡ hỡn... Cảm giác đau đớn trong đầu như giòi trong xương kia đã biến mất cơ hồ không thấy nữa.

Cảm nhận được thương thế chuyển biến rõ ràng, Vân Dương lần nữa thử điều động Huyền khí, mặc dù vẫn còn cảm giác lực phủ ngũ tạng như muốn nứt ra, vận chuyển khó khăn nhưng cũng đã không còn thổ huyết phun máu, mà trong đan điền đã ẩn ẩn sinh ra mấy phần khí cảm.

- Hẳn là thêm một đêm nữa, đã không sai biệt lắm có thể điều động Huyền khí.

Vân Dương hít một hơi thật sâu.

Chân chính yên lòng.

Kỳ thực hắn vẫn luôn lo lắng Huyền khí sẽ bị phế đi... Nhưng với tình huống hiện tại, còn tốt, còn tốt.

Suốt cả buổi tối, Vân Dương đều từ mình bình ổn hô hấp, cảm giác tê ngửa xốp dòn toàn thân để hắn sinh ra cảm giác hạnh phúc.

Thương thế, trong lúc này đã chân chính chuyển biến.

Nửa đêm về sáng.

Trong gian phòng tối đến đưa tay không thấy năm ngón, Vân Dương bỗng rên khẽ một tiếng, trong không gian hắc ám vô tận, trong con mắt hắn vậy mà bắn ra hai đạo tinh quang!

Trong túp lều tối mờ nào, rõ ràng từ không sinh có hiện ra hai tia điện quang.

Đan điền khí hải mất liên lạc cả tuần trời, đột nhiên sinh ra một cỗ lực lượng yếu ớt, hơi chút nhúc nhích, lập tức ổn định, lộ ra trong cảm ứng của Vân Dương.

Mà trong lúc Vân Dương phấn chấn mừng rỡ, cỗ lực lượng yếu ớt đã chậm rãi vận hành theo con đường Sinh Sinh Bất Tức Thần Công đã sớm định.

Kinh mạch vỡ vụn mới được chữa trị, còn non nớt cực kỳ, Vân Dương cẩn thận vận dụng Huyền khí, chậm rãi thông qua.

Kinh mạch này thường có thể vận chuyển mấy chục chu thiên trong một hô hấp, hiện tại chỉ vận chuyển một chu thiên, thế mà đã để Vân Dương hắn dùng từ đêm đến sáng mới hoàn thành!

Vân Dương trùng điệp thở một hởi, một cỗ huyết vụ bị hắn phun ra ngoài.

Cái này không phải kinh mạch không chịu nổi mà sinh ra nghịch huyết, mà là sau một phen hành công bức ra tụ huyết, chỉ riêng phun được một ngụm tụ huyết này ra, liền đủ để thương thế của hắn tốt hơn một phần!

Mắt thấy thương thế chuyển biến tốt đẹp, Vân Dương vẫn không dám có một chút lơ là, tiếp tục vận chuyển chu thiên thứ hai, tốc độ vận chuyển lần này nhanh hơn trước một chút, năng lượng bí ẩn trong cơ thể kia cũng vận hành theo Huyền khí, dần dần chuyển vào trong kinh mạch Vân Dương, tiến tới tu bổ tổn thương trong kinh mạch.

Tiếp tục tu luyện, Vân Dương lần nữa tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong đã lâu không thấy.

Lão y sư đã rời giường từ sớm, theo quán tính đến phòng Vân Dương quan sát, lại nhìn thấy bệnh nhân của mình nằm đều trên giường, hô hấp ổn định, mỗi một hít một thở đều theo nhịp điệu nhất định, chầm chậm sinh ra một cỗ bạch khí mờ mịt.

Bạch khí như sương sớm dâng lên, máu ứ trên mặt hắn cũng dần biến mất...

Thương thế trầm trọng như vậy, lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy mà cấp tốc chuyển biến tốt đẹp...

Lão y sư thấy thể không khỏi giật nảy cả mình, trong nháy mắt nghĩ đến một số nhân vật trong truyền thuyết.

“Chẳng lẽ người mà ta cứu được này lại là nhân vật không tầm thường? Là đại tướng quân trong quân đội? Hay là... Thế nhưng tuổi tác người này rõ ràng không hợp, cũng không phải là thuật trú nhan, trường xuân bất lão a...

Theo Huyền khí vận hành, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công chầm chậm khởi động, diện mạo Vân Dương cũng dần hiện ra, nhìn khuôn mặt thanh tú hiện ta trước mắt, lão y sư cũng không dám tiếp tục tin tưởng người trước mắt là đại nhân vật nào đó.

Người này thực sự quá trẻ tuổi.

Coi như so với đám thiếu niên mới rời thôn kia, chỉ sợ cũng không lớn hơn được bao nhiêu.

Sinh Sinh Bất Tức Thần Công.

Nhất niện bất tức, sinh sinh bất tức.

Nhất khí bất tức, sinh sinh bất tức!

Mà hiện tại, Vân Dương mới xem như chân chính tiến vào trạng thái đặc hữu của Sinh Sinh Bất Tức Thần Công... Nhất niệm bất tức!

Nhất niệm bất tức!

Thân thể Vân Dương dần bị sương trắng bao phủ.

Trong phòng, tựa như xuất hiện một cái lồng hấp cự đại.

Kinh mạch từng chút khôi phục, từng bước thông suốt, sau đó, tính dẻo lại từ từ tăng trưởng... Theo kinh mạch tăng cường, tốc độ vận hành Huyền khí cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh...

Đến trưa...

Một trận dị âm răng rắc vang lên trong cơ thể Vân Dương, đó là tiếng xương cốt lệch chỗ cùng nhau khôi phục!

Trong nháy mắt phục hồi, lục phủ ngũ tạng lại cuộn lên một cái, Vân Dương há miệng, một ngụm máu tím đỏ au trực tiếp phun ra.

Sau đó là một hồi thở dốc kịch liệt.

Mặc dù hành động lần này đánh gãy quá trình vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, nhưng cũng thành công bức ra phần lớn tụ huyết trong thân thể.

Sau khi phun ra ngụm tụ huyết đỏ tím này, Vân Dương bỗng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng không chỉ gấp đôi!

Theo bản năng muốn xuống giường, cái chân gãy mới đụng xuống mặt đất, cảm giác đau đớn kịch liệt xâm nhập cốt tủy cùng chua ngứa cùng nhau đánh tới.

Vân Dương nỗ lực nhịn đau, phát hiện bản thân thực sự có thể đứng thẳng, vững vàng đứng thẳng, chỉ là cái chân vẫn chưa thể dùng sức.

- Chỉ cần cho ta mở đầu như vậy, ta đã có thể an tâm. Hết thảy, đều sớm muộn sẽ trở về! Ngày Vân Tôn tái hiện, đã không còn xa!

Ánh mắt Vân Dương cứng cỏi nhìn về xa.

Mặc dù còn chưa liên lạc được với Lục Lục, năng lực hóa hình của Cửu Tôn cũng không thấy tăm hơi. Các loại công pháp Thánh Thủy quyết... Cũng không thể vận chuyển, không có nửa điểm cảm giác, thoáng như không còn.

Nhưng Vân Dương tin chắc, các loại bản lĩnh của mình, sớm muộn cũng sẽ trở lại!

Mà điều quan trọng nhất hiện tại của hắn, vẫn là tự khôi phục!

Đem thân thể hồi phục đến trạng thái tốt nhất, sau đó mới nói đến chuyện tiếp theo!

Lão y sư ra ngoài một cái đã nhìn thấy bệnh nhân hôm qua chỉ có thể nằm giường, hôm nay đã có thể chậm rãi dạo bước, lúc nhìn thấy lão còn mỉm cười ra hiệu.

Lão y sư càng thêm kinh dị, trợn mắt hốc mồm, hãi hùng khiếp vía!

Cái này, tiến triển cũng quá nhanh a?

Thương thế trầm trọng như thế, nhất là cái chân kia, rõ là thực sự đã gãy. Điều đó tự lão đã xác nhận, còn tự tay bó xương cố định a!

- Ngươi... Ngươi sao lại ra đây? Chân vừa gãy của ngươi, không thể vội vàng sao động, cần lẳng lặng tĩnh dưỡng mới được, ngươi nóng vội như vậy, nếu để lại di chứng, lúc đó chính là tiếc nuối cả đời...

Vân Dương ấm áp cười một tiếng, cảm kích nói:

- Tạ ơn lão trượng quan tâm! Có điều tự ta biết chuyện bản thân, chỉ có hoạt động mới có thể giúp ta càng mau khôi phục.

- Hơn nữa, ta cũng không đợi kịp nữa rồi!

Ánh mắt Vân Dương nhìn về xa xăm:

- Đám nhỏ còn biết ra chiến trường, ta há có thể an nhàn lãng phí thời gian ở đây?

Trong thanh âm của Vân Dương, tràn đầy sát phạt chi khí.

Mặc dù, năng lực đặc hữu của chư tướng thần công còn chưa thể thi triển, nhưng... Lực lượng của bản thân hắn, chẳng lẽ không thể giết người?!

Lại thêm ba ngày.

Vân Dương cảm thấy tu vi của bản thân đã khôi phục một thành. Mà thân thể cũng đã không còn trở ngại, mặc dù chưa thể chiến đấu kịch liệt, nhưng đi đường cũng đã không thành vấn đề.

Nhưng Vân Dương vẫn lựa chọn ở lại thêm một ngày.

Hắn phó chiến là muốn giết địch, tuyệt không thể để người khác chiếu cố bảo vệ bản thân!

Cho nên, đi phó chiến là điều tất nhiên, nhưng cũng phải để bản thân có phó chiến chi lực, chỉ có tâm thôi thì không được!

Kinh mạch thông suốt, tu vi Vân Dương từng khắc hồi phục. Hơn nữa, Huyền khí của hắn đã có thể mở ra không gian giới chỉ.

Trong không gian giới chỉ có đan dược liệu thương cực phẩm Huyền Hoàng giới mà Lôi Động Thiên đưa tặng, công hiệu vô cùng mạnh mẽ.

Vân Dương không chút khách khí một hơi nuốt sáu phần, lập tức cảm thấy từ trên xuống dưới đều cực kỳ thông thuận, trạng thái tốt đẹp đã lâu không có.

Muốn nói tới khốn nhiễu trước mắt, cũng chỉ có tay chân bị gãy còn chưa lưu loát.

Mới cả Thiên Ý Chi Đao cũng đang trong không gian thần thức, sau khi mất liên hệ với Lục Lục, thức hải không thể mở ra, thậm chí không thể dò xét, Thiên Ý Chi Đao cũng tự nhiên mà không thể lấy ra.

- Lần này đúng thực là tổn thất nặng nề a!

Dưới ánh nắng mùa đông, Vân Dương chậm rãi tổng kết hành vi trước đây của mình.

- Vẫn là quá xúc động.

- Có điều... Nếu có lặp lại lần nữa, nghe nói Lão Độc Cô bị bắt, sắp bị xử tử, ta có đi hay không?

Vân Dương nghĩ nghĩ, lập tức cười khổ:

- Dù có lặp lại lần nữa, ta vẫn muốn đi! Vẫn phải xúc động, bởi đây là thân nhân mà hắn không thể vứt bỏ! Dù biết rõ kết quả, vẫn phải đi làm!

- Nếu trước khi đi biết rõ có bẫy của tứ quốc thì sao? Nếu trước khi đi biết rõ Ngọc Đường sẽ phải đối diện với cục điện nguy cấp như thế thì sao?

Trong lòng Vân Dương tràn đầy mâu thuẫn.

Tâm lý xúc động vẫn có thể chiếm thượng phong, nhưng lý tính lại nói cho hắn, như thế, hắn không nên đi!

Nhưng nếu không đi, bất kể bởi nguyên nhân nào, lý do gì, quốc gia thiên hạ cũng tốt, lê dân bách tính cũng tốt, lương tâm khiển trách cuối cùng sẽ theo hắn cả đời!

- Đại trượng phu bình sinh hận nhất, chính là vợ không hiền con không hiếu! Đại trượng phu bình sinh bất đắc dĩ nhất, chính là trung hiếu khó thể song toàn!

Vân Dương thở dài một hơi, giờ phút này hắn đã cảm nhận rõ sâu sắc câu nói trên!

Có điều, nếu hắn không bị tập kích trên đường cũng thực là đại hạnh trong bất hạnh, nếu Niên tiên sinh không chặn đường mà chọn chờ trên chiến trường...

Như vậy, trước mắt trăm vạn chiến sĩ Ngọc Đường, người trong Cửu Tôn như hắn bị người giết tại chỗ, hoàn toàn không có sức đối kháng... Chỉ sợ quân tâm sĩ khí, sẽ trong nháy mắt phá diệt không còn chút gì.

Như thế, Ngọc Đường mới thực xong đời!

Ban đêm.

Lão y sư lẳng lặng nhìn Vân Dương thu dọn đồ đạc, có chút bận tâm hỏi:

- Ngươi, thực sự muốn rời đi hả? Thương thế của ngươi...

Trong mắt lão nhân tràn đầy lo lắng.

Lão thấy, hiện tại Vân Dương căn bản không nên hành động, một thân bệnh tật tuy có thuyên giảm, nhưng tối thiểu nhất cũng phải an dưỡng hai ba tháng.

Nhưng tâm ý Vân Dương đã quyết, kiên định muốn đi, vô luận lão ngăn trở thể nào cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.