Ta Là Chí Tôn

Chương 465: Chương 465: Nam nhi báo quốc! (3)




Đối với luận điệu của Vân Dương, đám thiếu niên không hiểu nhưng đều nhớ kỹ!

Không sợ chết!

Chiếu cố đồng đội!

Hai đại pháp bảo mạnh nhất chiến trường!

Cái sau càng quan trọng hơn cái trước!

- Hiện tại ta chỉ có thể miễng cưỡng động một tay, nên cũng không thể tự mình biểu thị động tác cho các ngươi. Hiện tại các ngươi cử ra hai người, ta nói thế nào các ngươi liền làm thế đó. Ta dạy cho các ngươi một chút thuật chém giết trên chiến trường.

- Đầu tiên là tay không...

- Dùng đao phải thế này...

- Thương phải dùng như thế...

- Các binh khí khác, các ngươi không cần quan tâm, trên chiến trường căn bản không có chỗ cho cái gọi là tiêu sái phong độ. Hai loại binh khí ta vừa mới nói, chính là loại có sức sát thương lớn nhất trên chiến trường. Những binh khí khác như trường kiếm các kiểu, đứng trên chiến trường cũng chỉ là có hoa không có quả, khó mà phát huy, tuyệt đối không nên bỏ bất cứ thời gian nào đi tu luyện. Còn nữa, đao thương vô chủ trên chiến trường rất nhiều, coi như binh khí của các ngươi bị đánh bay hay là hủy hoại, tiện tay bắt một cái là có thể nhặt được binh khí.

Vân Dương thấy đám thiếu niên cẩn thận diễn luyện kỹ năng mà hắn dạy, đám thiếu niên đều biết đây là thủ đoạn bảo mệnh, chúng ra chiến trường là để giết địch báo quốc, chứ không phải ra hiến mạng, tất cả đều cẩn thận vạn phần, không dám có một chút sơ suất lơ là.

- Hiện tại, ta truyền cho các ngươi thổ nạp Luyện khí...

Vân Dương nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

- Hiệu quả của phương thức thổ nạp này cũng không thể để các ngươi trở thành hiệp khách giang hồ hay người trong giới tu hành, thế nhưng dùng để khôi phục thể lực trên chiến trường, lại là thích hợp nhất! Nếu như các ngươi còn muốn học thêm, như vậy chờ các ngươi bảo mạng trở về, ta sẽ dạy cho các ngươi, nhớ kỹ, nếu có thể toàn mạng từ chiến trường trở về, ta sẽ coi như chân truyền mà truyền thụ công pháp cao thâm cho các ngươi, để các ngươi đạp vào tu đồ!

Đám thiếu niên không rõ hứa hẹn này của Vân Dương nặng đến bao nhiêu, chỉ từng người ngây ngô gật đầu!

Vân Dương không phải tiếc rẻ không truyền công pháp cao thâm, mà là hắn biết rõ, hiện tại truyền thụ bất luận công pháp cao thâm thế nào, đều đã không còn kịp, bỡi những công pháp cấp bậc đó, chỉ chờ để mấy thiếu niên này cảm nhận khí cảm, chỉ sợ chiến tranh đều đã kết thúc.

Cũng chỉ có phương pháp thổ nạp khôi phục khí lực cùng rèn luyện gân cốt kia mới là thực dụng nhất.

Giữa đêm, đám thiếu niên vuốt vội mồ hôi trên trán, tiếp tục ân cần thao luyện.

- Vô luận là lúc nào, cũng đừng có dùng hết toàn bộ khí lực đi vật lộn! Vô luận thế nào đều phải giữ cho mình một phần thể lực, đó không phải là ích kỷ mà đó là bảo toàn chi pháp, chỉ có sống sót, mới có thể cống hiến càng nhiều hơn!

- Đồng đội bên người, chính là người thân cận nhất! Ở trên chiến tường, bọn họ còn thân cận hơn cả ruột thịt người thân, tuyệt đối không nên xem thường bất cứ kẻ nào, dù là bình thường ngươi có thể dùng một tay đánh thắng mười người ấy!

- Cho dù vào lúc mệt mỏi nhất, cũng phải nhớ hô khẩu hiệu!

Vân Dương ân cần dạy bảo:

- Trong lúc sức cùng lực kiệt, đám người mệt mỏi cùng nhau hô khẩu hiệu, sẽ giúp nhau kích thích tiềm lực, sinh ra một phần lực lượng mới... Loại lực lượng này, gọi là tín ngưỡng!

- Vậy chúng ta phải hô khẩu hiệu gì? Khẩu hiệu nào hữu dụng nhất?

Một thiếu niên ngây ngô hỏi.

Vân Dương suy nghĩ một chút:

- Hữu dụng nhất, chính là Ngọc Đường bất bại, chúng ta có gia đình!

- Vì phụ mẫu, vì thân nhân!

- Vì tương lai!

- Các huynh đệ, chúng ta liều mạng!!

“...”

Vân Dương hiểu rõ, câu khẩu hiệu nhìn như vô dụng, bắn tên không đích này, trong thời khắc sinh tử trên chiến trường, thường có thể phát huy tác dụng không thể đong đém! Khi một người tuyệt vọng nhất, đem chút nhiệt huyết sau cùng kêu ra, sẽ thực sự sinh thêm một phần lực lượng mới!

Cỗ lực lượng này, chí ít có thể chống đỡ để ngươi tạo ra một kích liều mạng sau cùng!

Ngày thứ hai.

Vân Dương tiếp tục nhắc nhở đám thiếu niên luyện công, luyện tập chém giết, luyện tập phương pháp bảo toàn sinh mệnh.

Chỉ có ban đêm mới luyện tập hô hấp thổ nạp, dùng nó để thay thế giấc ngủ.

Mặc dù chúng chỉ mới nhập lộ tu hành, nhưng pháp môn thổ nạp này có hiệu quả cực nhanh, đám thiếu niên chỉ mới sơ luyện, cũng đã có thể cảm nhận được chỗ tốt, dùng nó thay cho giấc ngủ, ngày sau chẳng những không có mệt mỏi, mà lực chú ý lại càng thêm tập trung, cái này cũng càng khiến chúng thêm tin tưởng bài dạy của Vân Dương!

Một ngày một đêm vừa rồi Vân Dương cũng có rất nhiều thu hoạch, hắn có thể cảm giác được tiềm lực cường đại trong thân thể mình đã bắt đầu phát huy. Xương gãy quanh người đã bất đầu sinh cảm giác tê ngứa, đó là dấu hiệu cho thấy đã sắp khỏi hẳn.

- Khôi phục mau hơn nữa... Mau hơn nữa...

Cho đến sớm ngày thứ tư.

Đám thiếu niên tự mình cõng một cái túi thật to, thẳng tắp đứng trước mặt Vân Dương.

Đúng vậy, hôm nay là ngày chúng xuất phát.

Bất luận thế nào cũng không từ bỏ, đạp bước chiến trường đi phó chiến!

Trong túi lớn sau lưng chúng, chính là lương khô, quần áo, giày vải chắc chắn mà gia đình chuẩn bị.

Thôn nhỏ này cơ hồ đem tất cả vật tư, toàn bộ đưa vào những cái bọc này!

Có một ít phụ nữ đứng bên đường, cố nén không để cho đứa nhỏ nhà mình nhìn thấy sự bi thương của bản thân, nhưng mà nước mắt lại không nhịn được chảy xuống.

- Tạ ơn lão sư!

Kêu to một tiếng.

Mười hai thiếu niên choai choai đồng loạt quỳ xuống, dập đầu chín cái đối với Vân Dương!

- Ngọc Đường có Cửu Tôn, cho nên lễ tiết tôn kính nhất của người Ngọc Đường chính là khấu đầu chín cái, đối với ngài, chúng ta cũng muốn làm như thế, mặc dù ngài không thừa nhận chúng ta là đệ tử của ngài!

Ở Ngọc Đường, chỉ cần có người vì cảm kích mà dập đầu chín cái, như vậy chứng minh trong mắt người này, người đó đáng tôn kính như Cửu Tôn, đây là sự sùng kính chí cao, kính ý vô thượng!

- Tất cả đều đứng lên cho ta!

Vân Dương trầm giọng nói:

- Ta có một phong thư cần các ngươi mang đi. Lần này các ngươi đến chiến trường, chắc hẳn thứ nhất là đến Thiết Cốt quan! Ba người trên thư, vô luận các ngươi nhìn thấy người nào, đều có thể đem tin của ta giao cho bọn hắn. Chỉ cần nói là người Vân công tử phái đi, liền có thể hoàn thành chuyện này.

- Ba người này, một là Phó Báo Quốc, một là Thu Kiếm Hàn, một là Thượng Quan Linh Tú, là nữ!

Vân Dương trịnh trọng nói:

- Nếu không gặp được đích danh ba người bọn họ, thì không cần đem thư của ta ra ngoài!

- Vâng!

Thiết Trụ lớn tiếng đáp ứng, trong đám thiếu niên này hắn lớn tuổi nhất, năm nay đã mười tám, chính là thủ lĩnh của đám choai choai, lập tức cung kính tiến lên nhận tin, cận thận đặt trong túi nhỏ thiếp thân.

Những người khác, bao gồm cả đám lão đầu kia đều cảm thấy hai cái tên trước tương đối quen thuộc, tựa như đã nghe qua ở đây, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

Dù sao cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, một tiểu binh bị đánh tàn phế trên chiến trường, sao có thể quen biết hai Đại Nguyên soái?

Nhưng bọn họ không biết, cái phong thư tiện đường này, mới là Bảo Mệnh phù chân chính của mười hai thiếu niên!

- Nếu bọn hắn có hỏi ta ở đâu, các ngươi cứ nói ta sẽ tới rất nhanh. Nhiều nhất là nửa tháng sẽ tới!

Vân Dương nói:

- Còn có, đoạn đường này của các ngươi, coi như lúc đi hay lúc ngủ, cũng không được quên sử dụng pháp môn thổ nạp mà ta dạy, tốt nhất là có thể biến nó thành bản năng. Mỗi ngày luyện tập Bác Sát thuật, bất kể là đi đường mệt mỏi cỡ nào, cũng không luyện ít hơn ba canh giờ, đó là cơ sở để bảo mệnh cho các ngươi, nhớ chưa?!

Đám thiếu niên sáng mắt, như khắc từng chữ vào trong đầu, in sâu vào trong nội tâm.

Đám thôn nhân nhắc Vân Dương lên, tiễn đưa mười hai thiếu niên, mỗi người đều cười:

- Yên tâm đi đi, trước mắt chính là lúc cần các ngươi phát huy nhiệt huyết, giết địch báo quốc, giành lấy công huân! Trong nhà đã có chúng ta, không cần lo lắng gì cả!

Mười hai thiếu niên cùng quỳ xuống giữa giao lộ, cùng kính dập đầu hành lễ với toàn thể thôn dân, sau đó đứng lên, sải bước mà đi, không có bất kỳ kẻ nào quay đầu nhìn lại.

Những tia quang huy buổi sớm chiếu lên bóng lưng bọn hắn, tựa như phủ thêm một tầng thải hà.

Mắt thấy thân ảnh đám thiếu niên đã khuất bóng, trong đám người tiễn đưa mới truyền đến từng tiếng khóc bi ai!

Hai nước, mấy trăm vạn quân đại chiến!

Đại chiến quyết định vận mệnh chung cực của quốc gia!

Là chiến trận quy mô diệt quốc!

Chỉ mười mấy thiếu niên, lại có thể cống hiến được bao nhiêu?

Mười hai thiếu niên này đi, chỉ sợ... Vừa đến chiến trường đã bị đại quân bao phủ...

Đời này, không biết còn có thể nhìn thấy bọn hắn an toàn trở về hay không?

Hôm nay mười hai người đi, không biết lúc về liệu được mấy người?!

Điểm này, đám người đều không có bất luận nắm chắc, lòng tin, chỉ có thể mong ước, chúc phúc!

Toàn bộ Ngọc Đường này, có biết bao nhiêu thiếu niên nhiệt huyết mà ra chiến trường như vậy?

Ngàn ngàn vạn vạn gia đình... Đều chung một dạng tâm tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.