Ta Là Chí Tôn

Chương 1184: Chương 1184: Kim Điêu chi kiếp!




Đao gãy kiếm gãy có thể thấy được ở khắp nơi, huyết tương đã ngưng kết, từng đám ruồi nhặng vo ve bao phủ. Vân Dương vung ông tay áo, một cỗ kình phong phát ra, đám ruồi nhặng lập tức tử vong, lại bị kình phong thổi bay ra ngoài, tạo thành một mảnh đen nghịt.

- Đúng là người Hắc Sơn minh, tháng trước mấy người này đều có mặt ở Ngũ trọng sơn. Nhưng ở đây không có chưởng môn cùng đệ nhất cao thủ, ừm… cũng không có mấy tên trưởng lão, đại đa số ở đây đều là đệ tử hạch tâm, có điều cũng không phải toàn bộ, chỉ có bảy người.

- Những người khác, hẳn là đã tránh qua được kiếp này?

Vân Dương cau mày:

- Nhưng nhìn vết tích hiện trường, độ mục nát, màu sắc thi thể cùng máu trên mặt đất… những người này, tối đa mới bị giết tầm năm ngày trước.

Đám người Sử Vô Trần gật gù.

Bọn hắn đều là kẻ lọc lõi giang hồ, chút khả năng phân biệt vẫn phải có.

- Chúng ta ở trong bí cảnh một tháng. Mà hẳn sau khi chúng ta vào bí cảnh, đám người Hắc Sơn minh nên sớm rời đi mới phải, tại sao tới hơn hai mươi ngày sau, lại có nhiều người như vậy chết ở đây? Điều này thực sự không hợp lý, tất phải có uẩn khúc bên trong...

Vân Dương lẩm bẩm.

Vấn đề này, tự nhiên không ai có thể trả lời hắn.

Cho dù trí tuệ thông thiên, Vân Dương cũng không thể trả lời!

- Các ngươi nhìn kỹ xem, hỏa cỏ bị tổn hại trong khu vực này, rất nhiều nơi còn uẩn hàm chút khí tức, mặc dù mù mịt không thể xem xét, thế nhưng lại là tồn tại chân thực, hơn nữa có chút khác biệt, trong không trung cũng có hương vị cổ quái như thế, các ngươi cẩn thận một chút sẽ cảm ứng được a.

Ánh mắt Vân Dương quét một vòng:

- Còn nữa, cái ấn ký lớn trên mặt đất kia, cũng không phải đơn thuần sinh ra bởi cự lực, rõ ràng là… vết tính móng vuốt!

- Chúng ta từng giao thủ với Yêu thú trong bí cảnh, hẳn sẽ không lạ lãm với vết tích của Yêu thú a.

Vân Dương nhìn đám người:

- Mặc dù Yêu thú tập kích trước mắt chưa hẳn đã là Yêu thú mà chúng ta từng ứng phó, nhưng vết tích này chắc chắn do Yêu thú tạo ra. Nói cách khác, sở dĩ những người thuộc Hắc Sơn minh này chết tại đây, chính là do Yêu thú xuất thủ tấn công!

Đám người nhao nhao gật đầu, tán thành phán đoán của Vân Dương, tựa như Vân Dương nói, bọn họ đều từng giao chiến với Yêu thú, đương nhiên cũng có thể nhận ra vết tích do Yêu thú tạo ra, hiện tại, tuyệt đối có thể nói bọn họ chính là chuyên gia trên lĩnh vực Yêu thú.

- Mặc dù có thể xác định tình huống trước mắt là do Yêu thú làm ra, thế nhưng vấn đề khác mới là quan trọng.

Vân Dương nói:

- Đầu tiên, y theo thời gian suy tính, Hắc Sơn minh nên sớm đã trở về nghỉ ngơi dưỡng sức, tại sao lại còn ở đây, sau đó còn bỏ mạng lại? Điểm này thực sự kỳ quái, trong này nhất định có bí ẩn. Hơn nữa, Hắc Sơn minh bị tập kích, thương vong cực thảm trọng, có thể nói là toàn quân bị diệt. Mà khu vực này dưới sự quản lý của Thánh Tâm điện, đừng nói là Yêu thú cường đại, coi như là Yêu thú cũng chưa bao giờ xuất hiện qua, tại sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây?

Sử Vô Trần kiểm tra một bộ thi thể:

- Còn nữa, tình hình chiến đấu của bọn hắn dù kịch liệt, nhưng thời gian lại vô cùng ngắn ngủi. Cơ bản vừa gặp liền chiến đấu, mà chỉ một lát, chiến đấu đã kết thúc.

- Cho nên có thể nói, nếu nói Hắc Sơn minh toàn quân bị diệt là còn sớm. Ta đoán chừng, khi Yêu thú đột kích, một phần người vẫn lạc tại chỗ, một phần khác nỗ lực chạy trốn, mà Yêu thú đột kích bọn hắn lại đang tiếp tục truy kích…

Lạc Đại Giang buồn bực nói:

- Nhưng nếu nói như vậy… những kẻ chạy được cũng chưa thoát tử quan? Nếu bọn hắn đã bị diệt, Yêu thú nhất định sẽ quay lại hủy diệt số vết tích này, giữa Yêu thú và Nhân tộc vốn không thể đội trời chung, sao có thể để lại vết tích rõ ràng vậy a? Nếu đám Hắc Sơn minh không chết hết, mà qua thời gian dài như vậy rồi, thế nào cũng nên quay lại xem xét, chí ít cũng phải nhặt xác cho môn nhân đệ tử a? Nhưng hiện thực, cả hai đều không quay về, đây cũng là một điểm đáng nghi ngờ?

- Ừm, điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp.

Nhậm Khinh Cuồng cẩn thận kiểm tra một vòng, liền chỉ về một phương hướng:

- Hẳn là người Hắc Sơn minh xông về phía bên kia, mà số Yêu thú Yêu tộc bay từ bên này theo truy kích, đoán chứng không ít hơn hai mươi đầu, dùng chiến lực như vậy, diệt Hắc Sơn minh dư sài…

Lan Nhược Quân nói:

- Ta đã cẩn thận kiểm tra, nơi này xác thực chỉ có thi thể của con người, hoàn toàn không có thi thể hay hài cốt của Yêu thú, chẳng lẽ Yêu thú đột kích lại cường hoành như vậy?

Thiết Kình Thương nói:

- Ta cũng có một chút phát hiện, ngoại trừ thể hiện uy năng bản mệnh ra, còn có thủ đoạn công kích bằng binh khí… cũng tức là, bên Yêu thú, chí ít có một phần Yêu thú dùng hình người tham dự tập kích. Mà Yêu thú có thể hóa hình, chí ít cũng phải là Yêu tướng.

Đám người mỗi người góp một câu, trong thời gian ngắn, liền dựng lại bảy tám phần tình huống. Cơ hồ như được tận mắt nhìn thấy, những phán đoán này, khiến các đệ tử bội phục không thôi.

Ngoại trừ số ít mấy người, những đệ tử khác khi nhìn thi thể trên đất, đều chỉ thấy đầu óc trống rỗng, cảm thấy đáng sợ. Giờ nghe các sư tôn đối thoại, mới biết từ đống bừa bãi lộn xộn này, lại có thể nhìn ra được nhiều như vậy!

- Dù sao cũng coi như quen biết, mọi người cùng động thủ, vùi lấp số thi thể này đi.

Vân Dương thở dài:

- Chút nữa nhớ để lại bia, nếu người Hắc Sơn minh quay lại tìm kiếm còn biết. Dù nói thế nào, cũng là cao giai tu giả trong nhân loại, không thể để bọn hắn phơi thây hoang dã.

Sử Vô Trần nói:

- Chúng ta có nên… đuổi theo xem tình huống?

Vân Dương trầm ngâm một chút, lắc lắc nói:

- Nhìn tình thế trước mắt, chiến lực của nhóm Yêu thú hơn xa chúng ta, coi như có đuổi theo kịp, cũng không thể làm được chuyện gì. Nhất là chúng ta còn có nhiều đệ tử như vậy, tùy tiện hành động, không những phí công, càng phải gánh nhiều nguy cơ…

- Như vậy đi, Vô Trần Kình Thương cùng Nhược Quân, ba người các ngươi đuổi theo xem tình huống. Chỉ được dò xét, phải cam đoan bản thân an toàn. Mấy người chúng ta sẽ nhanh chóng đưa các đệ tử về núi. Nhớ, tuyệt đối không được tùy tiện vọng động.

- Được.

Sử Vô Trần, Thiết Kình Thương cùng Lan Nhược Quân phóng ra.

Mấy người còn lại cùng nhau động thủ chôn thi thể, Vân Tú Tâm đột nhiên kêu lên:

- Sư phụ, ngày xem bên này.

Nàng lật một bộ thi thể lên, thình lình nhìn thấy trong tay người chết, xiết chặt một cây lông vũ kỳ dị.

Lông vũ dài chừng ba thước, phía trên còn có khí tức ẩn ẩn lưu động, chất đầy cảm giác am trầm nguy hiểm, khiến người nhìn mà khiếp sợ giật mình.

Vân Tú Tâm nóng lòng dùng sức bẻ lông vũ, nhưng không thể bẻ gãy. Tiện tay cầm lông vũ vung lên, không quán chú nửa điểm Huyền khí, nhưng lại có thể thoải mái cắt xâu vào đại thụ cả thước.

Đám người không khỏi nhìn nhau hãi nhiên.

Một cây lông vũ từ trên người Yêu thú, thế mà lại có thể so với thần binh lợi khí!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.