Ta Là Chí Tôn

Chương 1183: Chương 1183: Thất Sắc đằng (3)




Đám người nhao nhao gật đầu, đối với lời Vân Dương, đám người phục tùng tuyệt đối, tuyệt không chút do dự,

Lạc Đại Giang đại biểu hỏi một câu:

- Lão đại, có phải Yêu đan không thích hợp tăng cảnh giới?

- Không sai.

Vân Dương trịnh trọng nói:

- Nếu cưỡng ép phục dụng Yêu đan tăng tu vi, tẩu hỏa nhập ma là chuyện nhỏ, ta lo lắng, sẽ xuất hiện tình trạng yêu hóa.

“Tê…”

Đám người nghe vậy cùng hít một ngụm khí lạnh, nhất là đám đệ tử, mặc đầy vẻ nghĩ mà ợ.

May mắn… chưa xúc động.

Chẳng may thực như Hồ Tiểu Phàm, cái gì cũng ăn vào bụng rồi tính, phiền phức lúc đó mới thực sự là lớn.

Vân Tú Tâm nhảy cẫng lên:

- Sư tôn, hiện tại ta đã đạt tới Tôn giả tam phẩm đỉnh phong.

Tiểu nha đầu cảm thấy bản thân tiến bộ không nhỏ, giờ phút này dương dương đắc ý.

- Ta Tôn giả tam phẩm trung giai.

Bạch Dạ Hành báo cáo ngay sau.

- Tôn giả tam phẩm sơ giai.

Tôn Minh Tú cũng nói.

- Tôn giả tam phẩm trung giai.

Hồ Tiểu Phàm a a cười cười, có chút thâm trường nhìn Bạch Dạ Hành, Bạch Dạ Hành bình tĩnh đối mặt, ánh mắt thâm thúy, thâm ý trong đó không cần nói cũng biết: Tiểu tử, tu vi tương đương cũng không có nghĩa là chiến lực ngang nhau, không phục? Có thể thử một chút!

Đệ tử khác, cũng đều đạt tới Tôn giả nhị phẩm tam phẩm, tất cả đều có tiến bộ không nhỏ.

Tính như vậy, sau một hồi thí luyện trong bí cảnh, đoàn người Cửu Tôn phủ lại có tiến bộ bay vọt.

- Lần này trở về, thập đại đệ tử phải tiến hành một hai tháng củng cố ma luyện, sau đó tự mình hành đạo giang hồ, lịch luyện nhân sinh, không cần tiềm tu trong sơn môn nữa.

Vân Dương nhàn nhạt cười:

- Ta biết, các ngươi vẫn luôn hướng tới… xông xáo giang hồ a!

Các đệ tử nghe vậy đều hưng phấn ra mặt, đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh. Vẻ kích động rõ rành rành.

Mấy người Sử Vô Trần lại tương đối cười khổ.

Không thể nghi ngờ, bốn chữ “Xông xáo giang hồ” trong lòng các thiếu niên thiếu nữ này, chính là diệu cảnh như thơ như họa.

Thúc ngựa ngang thiên hạ, xông xáo ginag hồ, trừng ác dương thiện, bốn biển là nhà, hành hiệp trượng nghĩa… đủ các loại khiến người ta hướng về, muốn ngừng mà không được.

Giang hồ, có bằng hữu, có nhiệt huyết, có rượu, có mỹ nhân, có truyền thuyết, có hiệp khách, kiếm khách, sát thủ…

Oa, cỡ nào rực rỡ mỹ lệ a…

Nhưng, chân chính xông xáo giang hồ mới biết, cái gọi là xông xáo giang hồ… tuyệt không giống trong tưởng tượng, những cái các ngươi nghĩ, chỉ có thể tìm trong mộng thôi a!

Giang hồ trong tiểu thuyết hoàn toàn không phải là giang hồ trong hiện thực!

Những kẻ viết tiểu thuyết giang hồ… tuyệt đối ít có người từng thực sự tới giang hồ thật!

Nếu từng xông xáo giang hồ, ngươi nhất định sẽ xúc động muốn đánh chết đám sáng tác tiểu thuyết: Đám ngu xuẩn viết mấy cái vô cụng! Nằm mơ cũng khó mà gặp được cảnh đó, thế mà đám các ngươi sám si nhân nói mộng, hơn nữa còn đi lừa dối người khác, đáng chết hơn là còn lừa cả ta?

Vì sao?!

Trước kia, mấy người Sử Vô Trần trải qua không biết bao nhiêu khổ sở của giang hồ, tự nhiên không muốn các đệ tử theo gót. Nhưng lại càng hiểu hơn: Các đệ tử đều đang như bọn hắn lúc trước, nghĩ xông xáo giang hồ là mộng đẹp, bọn hắn chẳng những không thể ngăn cản, thậm chí còn không được sớm đánh thức các đệ tử.

Bởi, hiện thực tàn khốc, nhất định phải tự lịch luyện mới có thể ngấm vào máu. Trở thành tài phú cả đời.

Ngoại lực quán thâu, vĩnh viễn kém hơn chân tướng tàn khốc.

Cùng nhau đi tới, cảm xúc cảm đám vẫn không ngừng bành trướng, ngay cả Sử Vô Trần vốn lạnh tanh, giờ phút này cười cũng không khép được miệng, chớ nói chi là các đệ tử hậu bối, nhất là Hồ Tiểu Phàm vốn hoạt bát vô cương, số phận kẻ này thực sự kinh người, không những thu được tiến bộ lớn nhất, mà thu hoạch cũng cực phong phú, thiên tài địa bảo thu được, còn hơn cả đám Sử Vô Trần, cơ hồ đuổi kịp Vân Dương, khiến các đệ tử ước ao ghen tị không nhỏ.

Cho đến khi rời Ngũ trọng sơn, Vân Dương theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh nồng vụ từ trời giáng xuống, nháy mắt liền che cả Ngũ trọng sơn!

Trong chốc lát, Ngũ trọng sơn thoáng như biến mất, chỉ còn lại một mảnh nồng vụ, nồng đậm thâm thúy, hoàn toàn không thể nhìn xuyên, thoáng như thực chất!

Vân Dương khẽ đổi tâm niệm, thử theo đường cũ trở về, nhưng bước mấy chục bước, liền đột nhiên xuất hiện cảm giác mất phương hướng, càng cảm thấy nồng vụ cô đọng lại…

Vân Dương nhanh chóng bứt ra, thế nhưng một đường lui về, phải mất một chút thời gian mới tìm được phương hướng.

Ngũ trọng sơn, đã biến thành cấm địa khó tới!

“Quả là diệu cảnh đoạt tạo hóa!”

Vân Dương tán thưởng một câu.

Xem ra Ngũ trọng sơn này, phải chờ ba năm nữa mới có thể lại mở.

“Ba năm sau, ta muốn ở đây, đánh tới thượng phẩm tông môn, thậm chí, thay thế vị trí Thánh Tâm điện!”

Vân Dương thầm nói.

Đám người trở về, đường sao mà xa.

Trên đường đi, bụi đất cuộn lên bụi mù, cát bụi như che cả bầu trời, nhưng trong tim mỗi người, đều như mặt trời chói trang, tầm tình kích động không thôi.

Chỉ là… khi bước qua một rừng cây nào đó, bên này mới vừa tới gần, Sử Vô Trần đi trước mở đường đột nhiên dừng lại, khẽ tạo thủ thế, cả đội lập tức dừng bước.

Chỉ một thoáng, toàn trường lạnh ngắt như tờ.

Đám người híp mắt lại, nhìn kỹ về hướng rừng cây. Vân Dương vung tay lên, Ngô Mộng Huyễn cùng Khổng Lạc Nguyệt không nói hai lời, trực tiếp hóa thành hai đạo khói xanh, bay vào trong rừng cây.

Vân Dương đứng chắp tay, nhìn rừng cây âm u, ánh mắt bình tĩnh không chút rung động.

Chốc lát, Ngô Mộng Huyễn cùng Khổng Lạc Nguyệt cùng bay ra, sắc mặt nghiêm túc đến cực điểm.

- Có chuyện gì?

- Trong rừng có rất nhiều thi thể, chừng tới mười ba bộ liền.

Ánh mắt Khổng Lạc Nguyệt ngưng trọng chưa từng có, càng xen lẫn một tia lo lắng âm thầm:

- Là người của Hắc Sơn minh, xếp thứ năm trong hàng ngũ trung phẩm Thiên Vận kỳ.

- Trừ đó ra, không còn dị thường nào khác.

Mấy người Vân Dương nghe vậy, lập tức nhíu mày.

Không còn dị thường nào khác?

Mấy người Hắc Sơn minh chết ở đây, cái này đã là đại dị thường. Nơi này cách Ngũ trọng sơn cũng không xa, mà Hắc Sơn minh còn là môn phái có trung phẩm Thiên Vận kỳ, thực lực tổng hợp còn mạnh hơn Cửu Tôn phủ lúc trước, há có thể là kẻ yếu!

Cường giả như vậy, lại chết ở đây?

Vân Dương trầm tư:

- Người Hắc Sơn minh tới tranh đoạt Thiên Vận kỳ có hai ba người, ở đây lại chết mười ba cái?

- Không sai, hiện trường có vết tích chiến đấu kịch liệt!

Vân Dương gật gật đầu, lao vút qua, hiển nhiên là muốn xem rõ ngọn nguồn, đám người cũng nối đuôi đuổi theo.

Chỉ thấy trong rừng cây âm u, một mảnh lớn chừng mấy chục trượng đổ nát thanh không. Đại thụ bốn phía cũng lốm đốm vết tích, đều là do đao mang kiếm khí sắc bén tạo thành.

Trên mặt đất, ngổn ngang chừng mười ba bộ thi thể, mấy bộ trong đó, trực tiếp nát đến không còn hình người, tử trạng cực thê thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.