Ta Là Chí Tôn

Chương 1110: Chương 1110: Thương Nghị Đã Định!




Cái gọi là sinh mệnh chi hỏa, chính là hình thức biểu hiện trực quan nhất của lực lượng sinh mệnh bản nguyên.

Lấy sinh mệnh chi hỏa làm cơ hội tăng sức chiến đấu, chỉ có thể duy trì một lát, tiêu hao chính là tiêu hao, khó mà đền bù chữa trị, cho dù không gian Ngũ Trọng Thiên cũng không cách nào tiếp tế hồi phục. Nhất là loại bí thuật này chỉ có thể sử dụng từ trước khi chiến đấu.

Tình huống trước mắt của vị sư thúc tổ Ngự Thú tông này nói chung hơi tốt hơn Trương Lý nhị lão của Thiên Hạ thương minh, mặc dù thọ hạn đã sắp tới cuối cùng, nhưng còn có thể sống mấy chục năm, vốn có chút hi vọng tìm kiếm một chút cơ duyên, tịch cơ đột phá, hoặc tìm kiếm thiên tài địa bảo kéo dài tuổi thọ. Đây đều là có hi vọng.

Nhưng nếu lần này phá vỡ sinh mệnh chi hỏa, sẽ tiến thêm một bước tiêu hao thọ nguyên. Chỉ sợ không đến khi đó, sẽ càng sớm vẫn lạc.

Nhưng, đây là một trận thủ thắng duy nhất, Ngự Thú tông nhất định phải đánh cược một lần!

Bởi vì nếu không làm như vậy, Ngự Thú tông sẽ thua không nghi ngờ.

- Sư thúc tổ!

Đám người cùng nhau động dung.

- Trận chiến của ta cứ quyết định như vậy.

Trên gương mặt lão giả hiện ra thần thái an tường, mỉm cười nói:

- Cơ nghiệp cùng vinh quang suốt mấy ngàn năm của liệt tổ liệt tông, nếu lão phu trơ mắt nhìn nó mất đi... Tương lai xuống dưới, nào có mặt mũi đi thỉnh an liệt tổ liệt tông.

Tần Nhược Cốc hít sâu một hơi, cắn răng nói:

- Tốt, trận chiến của sư thúc tổ cứ quyết định như vậy đi.

Tất cả mọi người cúi đầu im lặng nửa ngày.

- Trận chiến thứ hai.

Tần Nhược Cốc cắn răng.

- Thứ hai chiến, đệ tử chiến, chiến dịch này có bảy thành nắm chắc thắng lợi. Đệ tử hậu bối của Cửu Tôn phủ đều là thiếu niên thiên tài. Điểm ấy cho dù không cần thần thức cũng có thể nhìn ra, không thể nghi ngờ... Nhưng mà chính vì tất cả bọn họ đều là thiên tài, thiếu niên tuổi còn nhỏ, ít lịch luyện là điều khó tránh khỏi. Đệ tử bản môn mang theo Linh thú xông lên... Tất nhiên có thể đánh bọn họ không kịp trở tay, tâm hoảng ý loạn, chỉ cần nhắm chuẩn thời cơ thống hạ sát thủ, phần thắng cực lớn.

- Tốt, trận chiến thứ hai liền định là đệ tử đơn đả độc đấu. Kế tiếp là trận chiến thứ ba, nên tiến hành như thế nào?

Tần Nhược Cốc hỏi.

Lão giả kia chứa thâm ý nhìn thoáng qua Tần Nhược Cốc:

- Nhược Cốc, trận chiến thứ ba là chưởng môn chiến.

- Chưởng môn chiến?

Tần Nhược Cốc ngây ra một lúc.

- Ta là Thánh Giả nhị phẩm đỉnh phong... Vân Dương đã là tứ phẩm đỉnh phong, sư thúc tổ có ý hi sinh ra đánh một trận...

Lão giả nụ cười nhạt:

- Không, ta chắc chắn ngươi có thể chiến thắng, chẳng lẽ ngươi quên Thần thú trấn phái của Ngự Thú tông hay sao...

Tần Nhược Cốc nghe xong tinh thần rung động, nói:

- Không sai, không sai.

Đúng là quá lo lắng nên quên đi, hắn nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Tần Nhược Cốc tươi cười vào hôm nay.

Tần Nhược Cốc lúc này cảm thấy nội tâm dễ dàng hơn trước.

Dựa theo sư thúc tổ bố trí chiến cuộc, tỷ số thắng phe mình sẽ tăng lên tám thành, không thể không nói, gừng càng già càng cay!

- Cuối cùng, lão phu trịnh trọng nói rõ một chút, nếu dựa theo phép tính đơn phương của chúng ta, tỷ số thắng của ba trận chiến này đạt tới tám thành trở lên.

Lão giả nói:

- Nhưng mà, nhất định phải dự trù một trận chiến, chuẩn bị phát sinh vạn nhất, Cửu Tôn phủ có thể hiện tất cả nội tình như ngày hôm nay hay không, dường như thời điểm bọn họ đánh với Thương Ngô môn một trận, phái ra Sử Vô Trần, thực lực chỉ là nhị lưu, từ đó làm cho mọi người ngộ nhận, cho rằng hắn là cao thủ mạnh nhất của Cửu Tôn phủ, quả nhiên là tính sai thật lớn, chúng ta đã dốc tất cả vốn liếng, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm như vậy.

- Đệ tử có chủ ý.

Một đệ tử tuổi trẻ đột nhiên chen lời vào:

- Chúng ta có thể đưa ra Huyền thú chiến. Chính là... Người không ra sân, đơn thuần dùng Huyền thú xuất chiến, nhất quyết thắng bại.

- Hồ nháo!

Tần Nhược Cốc tức giận không vui:

- Cửu Tôn phủ từ đâu có Huyền thú... Hả?

Còn chưa dứt lời, cảm giác hai mắt tỏa sáng.

- Cửu Tôn phủ không có Huyền thú, chỉ lấy Huyền thú quyết thắng thua, tuyệt không công bằng, càng khó phục chúng. Nhưng mà... Trước đó Thiên Sơn môn lấy lý do tự chủ chiến, lẩn tránh chưởng môn chiến, đã là vết xe đổ, chúng ta làm sao không thể rập khuôn một hai, tự chủ chiến chính là chúng ta nắm giữ quy tắc, đánh như thế nào đều được... Nếu tiến hành như vậy, mặc dù ném đi mặt mũi nhưng cũng có thể tất thắng, sư phụ.

Sau khi nghe đệ tử kia nói xong, ánh mắt tất cả mọi người của Ngự Thú tông đều sáng lên.

Không tệ.

Không tệ không tệ, đúng là không tệ!

Chủ ý này thật tốt.

Ngự Thú tông chúng ta vốn lấy ngự thú làm tên, dùng Huyền thú Linh thú xuất chiến vốn là việc hợp tình hợp lí, thậm chí chúng ta dùng Yêu thú xuất chiến cũng không có gì đáng trách. Nói cho cùng, chúng ta chính là tông môn như vậy a!

- Diệu kế!

Tần Nhược Cốc cười ha ha:

- Như vậy, xem, như chúng ta có thể đứng ở thế bất bại. Nếu ba trận phía trước chiến thắng, chúng ta sẽ không vận dụng thủ đoạn ám muội như thế. Nhưng nếu thật xảy ra vạn nhất... Như vậy, không thể nói trước sẽ dùng thủ đoạn tuyệt sát này lật bàn.

- Chưởng môn anh minh!

Tần Nhược Cốc nhìn đệ tử kia:

- Chờ lần này khải hoàn, trở về lĩnh thưởng.

- Tạ ơn sư tôn.

Toàn bộ Ngự Thú tông đều vui mừng hớn hở.

Nhưng lão giả kia lại khẽ thở dài một hơi, nhắm mắt lại, bởi vì hắn cảm thấy nội tâm sinh ra hàn ý lạnh thấu xương.

Trước đó không có thủ đoạn chiến thắng, đem chính mình hi sinh thọ nguyên làm vật hi sinh, không gì đáng trách, mà bây giờ có thủ đoạn như vậy, chính là có thể thắng một ván dễ dàng. Chính là có thể đặt lão phu ra sau, làm bất cứ tình huống nào, vì sao...

Cả môn phái, cũng không nghĩ tới, không có người đưa ra chứ?

Cũng chỉ bởi vì thủ đoạn ám muội, không chịu bỏ qua da mặt sao?

Nhìn tất cả người môn phái hân hoan nhảy cẳng lên, dường như thắng lợi đã trong lòng bàn tay, hoàn toàn không suy nghĩ tới trận chiến của sư thúc tổ vào trong đó, sinh mệnh sẽ đi đến cuối cùng.

Lão giả nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt tăng thêm vài phần.

Chính mình cả đời thủ hộ Ngự Thú tông... Vì sao đến thời điểm đánh một trận trọng yếu nhất, chính mình còn nguyện xả thân hộ phái, trong lòng lại khó chịu như thế?

...

Sáng sớm hôm sau.

Mặc dù vẫn có sương mù nồng đậm bao phủ sân bãi, nhưng khí tức sáng sớm vẫn thoải mái như lúc ở bên ngoài.

Từ Hoắc Vân Phong trở xuống, tất cả mọi người lần lượt đi lên khán đài.

Đám người cùng nhau nhìn vị trí thứ bảy, Thiên Vận Kỳ nơi đó tung bay, mỗi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn sang.

Cuộc chiến cạnh tranh Thiên Vận Kỳ, thật không biết bao nhiêu năm qua không xuất hiện tình huống như hiện tại!

Lúc đầu tham gia cạnh tranh, mỗi ba năm một vòng, mỗi ba năm đều sẽ sinh ra một người khiêu chiến, khiêu chiến môn phái xếp hạng cuối cùng trong Thiên Vận Kỳ, mà Thương Ngô môn những năm gần đây liên tục bị khiêu chiến, nhưng lại chưa bao giờ bị thay thế.

Rất nhiều năm qua đi, nói chung cũng chỉ có Cuồng Đao môn tích lũy nội tình thâm hậu mới hình thành uy hiếp, mặt khác, đúng là không có ai có thể thắng bọn họ.

Thế nhưng Cửu Tôn phủ, một môn phái nho nhỏ vừa mới sáng lập không lâu, hoành không xuất thế không lâu, liền một đường tiến lên, trực tiếp môn phái Thiên Vận Kỳ uy tín lâu năm, hơn nữa sau khi cường ngạnh thay thế vị trí của Thương Ngô môn, bọn họ liên tục chiến đấu với Thiên Sơn phái, trong điều kiện tiên quyết đối mặt với quy tắc ác ý, bọn họ vẫn đại hoạch toàn thắng, sau đó càng khiêu chiến Huyễn Kiếm môn xếp hạng cao hơn, lấy được vị trí hiện nay, khiêu chiến Ngự Thú tông xếp hạng thứ bảy trên Thiên Vận Kỳ!

Đây chính là nhất cổ tác khí, liên tục khiêu chiến ba môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.