Ta Là Chí Tôn

Chương 1109: Chương 1109: Ngự Thú Tông!




- Bằng vào hiểu biết của ta về Ngự Thú tông, người bên trong Ngự Thú tông đủ khả năng sai khiến Linh thú Huyền thú, cơ bản sẽ không có tu vi vượt qua bản thân mình, nhiều nhất chỉ cùng giai với bản thân, mà cùng giai lại khó phối hợp. Bởi vì luôn phải nhìn chằm chằm vào Yêu tộc, chỉ cần ngự thú vượt qua tu vi của chính mình, lực khống chế sẽ yếu bớt, cũng đễ dàng bị Yêu tộc xíu giục, ví dụ phản phệ trong chiến đấu đã quá nhiều rồi, cho nên...

Lạc Đại Giang nói:

- Nếu gặp phải những kinh nghiệm như ta đề cập, thường thường sẽ thống ngự Linh thú trong phạm vi khả năng, trước hết giết Huyền thú. Sau đó lại đối phó người ngự thú. Dù sao chiến lực Huyền thú bị người khống ngự, dã tính không còn, thiên phú và chiến ý của bản thân đã giảm đi quá nhiều, tất nhiên sẽ giảm xuống ít nhất một cấp độ, như vậy mà tính, kỳ thật cũng không khó giết.

Thiết Kình Thương hừ một tiếng, nói:

- Ngươi nói những việc này có tác dụng gì, đạo lý kia người nào trong chúng ta không biết. Hiện tại vấn đề là những đệ tử chúng ta tu vi đã cực tốt, nhưng bọn họ chưa thấy qua mãnh thú, bỗng nhiên lập tức xuất hiện ở trước mặt, không bị dọa khóc đã là không tệ, tùy tiện tới đối chiến, thực sự quá mức nguy hiểm, nếu thật sự có nguy hiểm, cạnh tranh Thiên Vận Kỳ chỉ là thứ yếu, ta sợ bọn họ sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, đó mới là hậu hoạn vô tận.

Đây đúng là vấn đề khó giải quyết, nếu không thể giải quyết, đây chính là nguy cơ to lớn.

Vân Dương nhíu mày, chậm rãi nói:

- Việc này các ngươi không cần phải để ý đến, cứ uống thuốc đột phá trước đã, ta sẽ nghĩ biện pháp một chút... Ai, nếu lâm trận diễn luyện, chưa hẳn có thể có hiệu quả. Nhưng bây giờ chúng ta đã không có những biện pháp khác để nghĩ. Chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.

- Xin hỏi lão đại biện pháp là?

Đám người rất hiếu kỳ biện pháp mà Vân Dương nói tới, cũng không còn tâm lý uống thuốc đột phá.

Vân Dương không để ý tới bọn người Sử Vô Trần, hắn gọi mười đệ tử tới gần mình, phát mỗi người một hạt châu nho nhỏ, nói:

- Các ngươi ngày mai chiến đấu phải đeo thứ này lên người. Nếu gặp phải Huyền thú đối chiến, có thể nếm thử thuyết phục... Chính là thử câu thông một chút... Khụ khụ. Chắc hẳn sẽ hữu hiệu.

Mọi người nơi này đều không ngoại lệ, cùng nhau mở to hai mắt nhìn.

Nếm thử thuyết phục? Thử câu thông?

Cùng Huyền thú Linh thú?

Bọn chúng nghe hiểu được sao?

Cái này... Đây chính là biện pháp lấy ngựa chết làm ngựa sống?

Đúng là không có biện pháp biện pháp, căn bản chính là suy nghĩ hảo huyền, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng!

- Không cần ngạc nhiên như vậy, các ngươi hiện tại không cần biết trong tay là cái gì, chỉ cần biết, thứ này có hiệu quả rất tốt với Huyền thú Linh thú hoặc là Yêu thú là được. Thời điểm lâm trận chỉ cần nói, chỗ ta có đồ tốt...

- Nhưng điểm duy nhất cần phải chú ý mật thiết là, hạt châu trong tay các ngươi không thể bị người khác cướp đi. Nếu quả thật có người đến cướp, quyết định thật nhanh ăn vào trong bụng.

Vân Dương căn dặn:

- Nhớ không?

- Nhớ kỹ.

Vân Tú Tâm tự nhiên có một bụng nghi vấn sách lược ứng phó của Vân Dương, nhưng cũng biết hiện tại không phải thời điểm hỏi thăm.

Chính mình chỉ cần làm theo là được, dù sao sư tôn sẽ không hại chính mình.

Một đêm qua đi, bên phía Cửu Tôn phủ không có sáng đèn, quả nhiên không có chút động tĩnh nào.

Đài cao và đài cao đều bị sương mù màu trắng nồng đậm bao phủ. Cho dù có đèn sáng hay động tĩnh to lớn cũng không thể dò xét.

Cho nên bên phía Cửu Tôn phủ hoàn toàn không có động tĩnh cũng không ai biết.

Về phần đối thủ Ngự Thú tông của Cửu Tôn phủ ngày mai, bên kia trắng đêm không ngủ, ròng rã mưu đồ chuẩn bị suốt cả đêm.

- Chiến dịch này đối với bản môn chính là cuộc chiến sinh tử!

Sắc mặt Tần Nhược Cốc cực kỳ nặng nề.

- Bản môn không giống với Thiên Sơn môn hoặc là Huyễn Kiếm môn. Giống như Liễu Thừa Phong lão thất phu kia nói, bọn họ thắng cũng tốt bại cũng chỉ là tông môn hạ tam phẩm Thiên Vận Kỳ. nhưng chúng ta là trung tam phẩm, một khi lui một bước, chẳng khác nào giảm một cấp lớn. Thiên Sơn môn cùng Huyễn Kiếm môn thứ tự trượt xuống, kì thực cũng không tổn thất chân chính, nhưng chúng ta... Một khi bị thua, tổn thất sẽ lớn lắm.

- Trận chiến này, đối với bản môn mà nói, chỉ có thể thắng không cho phép bại. Bản chưởng môn cảnh cáo trước. Nếu bởi vì thực lực chênh lệch tuyệt đối mà bại, không ai sẽ nói ngươi cái gì. Nhưng mà... Nếu có người bởi vì lơ là sơ suất bại... Như vậy, chính mình đi tới trước mặt tổ sư tự sát tạ tội đi!

Ánh mắt Tần Nhược Cốc lúc này đặc biệt ác liệt dọa người.

Đám người đồng loạt gật đầu nói phải, cũng không một người nào qua loa cho xong, dù sao mỗi người đều biết trận chiến này thất bại sẽ có hậu quả nghiêm trọng, Tần Nhược Cốc cũng không nửa đêm chuyện bé xé ra to.

- Kế tiếp sẽ bàn bạc phương pháp đối chiến cụ thể.

Tần Nhược Cốc hít một hơi thật sâu, sắc mặt bình tĩnh trở lại.

- Mục đích của chúng ta là cầu được ba trận thắng lợi, không cần quá độ truy cầu càng nhiều.

Một lão giả râu tóc bạc trắng trên mặt đầy nếp nhăn, một đôi mắt tỏa sáng, nói:

- Ví dụ như trận chiến của Cửu Tôn phủ, đã đi tới cực hạn của trận đạo, quả nhiên là trận chiến uy lực lớn nhất mà lão phu từng thấy. Một trận chiến này, cho dù thế nào cũng khó thủ thắng, cá nhân ta đề nghị trực tiếp từ bỏ, không cần phí tâm lực.

- Sư thúc tổ nói đúng, trận đạo khó mà vãn hồi.

Tần Nhược Cốc nói:

- Trong bốn trận còn lại, sư thúc tổ xem ra, cơ hội bản môn ở đâu.

- Sức chiến đấu cao nhất môn phái chúng ta chính là sư thúc tổ ngài, Thánh Giả tứ phẩm đỉnh phong, cũng là vương bài lớn nhất của bản môn.

Tần Nhược Cốc nói:

- Sư thúc tổ, ngài xem ra, mấy trận chiến đấu ban ngày kia, Lạc Đại Giang, Thiết Kình Thương, còn có Vân Dương, tu vi mấy người kia thật sự đạt tới cấp độ gì? Nếu do sư thúc tổ xuất chiến, khả năng thủ thắng hay không?

Lão giả nếp nhăn đầy mặt, nghe vậy ánh mắt càng thâm thúy.

Hắn hồi tưởng quá trình chiến đấu ban ngày, trầm giọng nói:

- Ba người này chính là chiến lực chí cao của Cửu Tôn phủ, tự nhiên sẽ không sai. Theo ta quan sát...

Hắn hơi dừng lại một chút, nói:

- Tu vi mấy người này kém ta nhưng chênh lệch cực kỳ nhỏ!

Sắc mặt Tần Nhược Cốc lại trầm xuống:

- Đây chẳng phải là nói, mấy người này đều đạt tới tiêu chuẩn Thánh Giả tứ phẩm đỉnh phong? Có tới ba tu giả Thánh Giả tứ phẩm đỉnh phong?

Những người khác nghe xong sắc mặt hoảng hốt.

Huyễn Kiếm môn có thể lực áp Thiên Sơn môn trận đạo xưng hùng, đương nhiên sẽ không phải thực lực không đủ, nhưng vì sao từ đầu đến cuối vô năng tiếp tục tiến lên một bước lấy được Thiên Vận Kỳ phẩm giai cao hơn, đó là bởi vì Ngự Thú tông không chỉ có Huyền thú trợ trận, còn có hai vị Thánh Giả tứ phẩm đang tọa trấn. Mà Huyễn Kiếm môn cũng chỉ có một.

Chiến lực đỉnh phong khác biệt liền quyết định thực lực tổng hợp cao thấp của hai phái!

Nhưng bây giờ Cửu Tôn phủ ngoài mặt đã có ba võ giả Thánh Giả tứ phẩm đỉnh phong, chiến lực tổng hợp còn vượt qua cả Ngự Thú tông!

Chớ nói chi là trận chiến trước tiên liền bị phế đi, càng thêm vô năng tranh phong.

Dưới điều kiện tiên quyết như thế, phải thủ thắng ba trận, không nói là người si nói mộng, chí ít tình thế cũng nghiêm trọng chưa từng có, đơn giản chính là nghe rợn cả người, khó có thể tưởng tượng.

- Tình thế còn chưa phát triển tới mức không thể vãn hồi...

Lão giả khô gầy do dự một chút, lập tức nói:

- Ngự Thú tông chúng ta lấy ngự thú làm tên, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp ở đây, đầu tiên là lão phu, lão phu ngày mai mang Bích Phong Lang xuất chiến, thôi động một ít sinh mệnh chi hỏa... Có thể gia tăng tỷ số thắng lên tới tám thành, tận lực đánh thắng một trận.

Sắc mặt Tần Nhược Cốc thay đổi một chút, cũng lộ ra thần thái bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.