Ta Là Chí Tôn

Chương 1108: Chương 1108: Tới Giờ Uống Thuốc Rồi!




- Cái này, ta cần thương lượng với người trong môn phái một chút.

Liễu Trường Phong đắng chát nói.

- Được.

Liễu Thừa Phong đi xuống.

Vân Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ.

- Vân chưởng môn, tuổi của ngươi có vẻ như không lớn lắm?

Hoắc Vân Phong nói.

- Ừm? Vân mỗ năm nay chỉ hai mươi tuổi.

Vân Dương gật gật đầu:

- Trưởng thành.

Trưởng thành, ngươi chỗ nào trưởng thành...

Hoắc Vân Phong bị đáp án nhận được làm giật mình, mặc dù lấy nhãn lực lịch duyệt của hắn, sớm đã nhìn ra tuổi Vân Dương không lớn lắm, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ tới lại nhỏ như vậy, gần như có thể nói là thiếu niên.

Hai mươi tuổi!

Thánh Giả hai mươi tuổi!

Đây chính là tiết tấu có thể hù chết người đấy.

Tuổi như vậy, tu vi như vậy, cho dù đặt trong Thánh Tâm điện... Có vẻ cũng không nhiều.

Vừa rồi còn cho rằng Vân chưởng môn chính là lão yêu quái phản lão hoàn đồng giả bộ nai tơ, nhưng không có nghĩ đến lại còn trẻ như vậy!

- Vân chưởng môn, kỳ tài ngút trời a!

Hoắc Vân Phong nói câu này là chân tình thật ý.

Bên cạnh, Đinh Bất Khả nói:

- Đại ca, nếu không chúng ta lại đánh cược một lần? Hai ta đều nghe ngươi, đặt cược Cửu Tôn phủ.

- Ha ha...

Hoắc Vân Phong ngoài cười nhưng lòng không cười:

- Hai ngươi định ép ta vào chỗ chết mới chịu sao?

Các ngươi mẹ nó coi lão tử là kẻ ngốc sao!

Bên kia, Huyễn Kiếm môn có đánh hay không còn chưa biết, nói không chừng sẽ trực tiếp nhận thua. các ngươi cho rằng ta không nhìn ra?

Thật cho rằng ta ngu ngốc hay sao?

Ca ca đã ngã trong hố hai lần rồi, chẳng lẽ còn muốn ném ta xuống lần thứ ba?

Lương tâm hai gia hỏa các ngươi bị chó ăn sao?

Bên kia, Liễu Thừa Phong quay về môn phái của mình, cùng thương lượng đối sách với mấy cao tầng.

Thương lượng nước bọt văng khắp nơi vẫn không có kết quả, tiếp qua thật lâu, mỗi người đều cúi đầu xuống, trên mặt tràn đầy lấy bất đắc dĩ và nhục nhã.

Liễu Thừa Phong đứng lên.

- Vòng này không cần đánh, Huyễn Kiếm môn chúng ta... Nhận thua!

Nhận thua!

Quyết định này vừa xuất hiện, rung động toàn trường.

Vừa mới nói câu nhận thua, tương đương với Cửu Tôn phủ không chiến mà thắng, trực tiếp tấn cấp thứ bảy!

- Khốn kiếp!

Chưởng môn Ngự Thú tông xếp hạng thứ sáu trực tiếp nói tục.

- Liễu Thừa Phong, ngươi tốt xấu cũng là tông chủ tông môn Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, tại sao lại không chiến mà nhận thua, tốt xấu gì các ngươi cũng phải đánh một trận chứ? Thà rằng bị người ta đánh chết cũng không thể bị người ta hù chết đúng không? Thế mà không đánh lại trực tiếp nhận thua... Các ngươi có mất mặt hay không?

Vị chưởng môn Ngự Thú tông Tần Nhược Cốc này suýt nữa tức điên lên, nhưng mà đáy lòng của hắn vẫn còn có lời chưa nói hết.

... Các ngươi ngay cả đánh cũng không đánh, chúng ta làm sao biết Cửu Tôn phủ có ẩn giấu thực lực hay không?

Liễu Thừa Phong lãnh đạm nói ra:

- Huyễn Kiếm môn xếp hạng thứ bảy, chỉ là tông môn hạ phẩm hạ tam phẩm. Cho dù thối lui đến thứ tám vẫn có địa vị ngang nhau, chênh lệch cực kỳ bé nhỏ. Chúng ta cùng chung chí hướng với Cửu Tôn phủ, dứt khoát không đánh, nhường đường cho bằng hữu, cũng tiết kiệm thời gian cho mọi người, ta chỉ suy nghĩ vì mọi người thôi, có gì đáng trách chứ?

Nói xong, hắn gật đầu ra hiệu với Vân Dương.

Ý là, chúng ta là bằng hữu.

Vân Dương cũng gật đầu, mỉm cười.

Thầm nghĩ, chỉ sợ bằng hữu hai nhà chúng ta nhiều lắm chỉ duy trì tới khi cạnh tranh Thiên Vận Kỳ lần này kết thúc... Lâu dài hơn thì không làm được, có vẻ trừ những người ở nơi này của chúng ta, những đệ tử các ngươi lưu lại đại bản doanh, sẽ có thật nhiều người ở đây sẽ bị Cửu Tôn phủ hủy diệt...

Thâm thù đại hận như thế, nếu như các ngươi còn có thể nuốt được, ta hoặc là sẽ bội phục, hoặc là sẽ cảnh giác, sẽ không coi là bạn.

- Kế tiếp mời tông chủ Ngự Thú tông Tần Nhược Cốc đi lên hiệp đàm một chút.

Hoắc Vân Phong nói.

Sau đó hỏi Vân Dương:

- Vân chưởng môn, các ngươi muốn nhất cổ tác khí khiêu chiến? Hay muốn nghỉ ngơi một ngày? Ngày kế tiếp tái chiến!?

Vân Dương kinh ngạc nói:

- Trong quá trình cạnh tranh Thiên Vận Kỳ còn có thể nghỉ ngơi?

Hoắc Vân Phong vẻ mặt ôn hoà, nói:

- Tự nhiên là có thể nghỉ ngơi. Ở Ngũ Trọng sơn này, nếu không có tông môn khiêu chiến thì cũng thôi đi, nếu khiêu chiến nhiều, cho dù tiếp tục một tháng, cũng có khả năng.

Vân Dương nghĩ nghĩ, nói:

- Vậy chúng ta sẽ tiếp tục khiêu chiến vào sáng sớm ngày mai.

Nghe thấy lời Vân Dương nói, Tần Nhược Cốc nhất thời buông lỏng thở ra một hơi.

Có thêm thời gian một đêm sắp xếp chiến thuật, đối với Ngự Thú tông mà nói là chuyện tốt, chí ít có thời gian trù tính.

Hiện tại Cửu Tôn phủ khí thế như cầu vồng, không có ai địch nổi, thật sự là quá dọa người.

Không thể không nói, áp lực thật sự quá lớn.

Cho dù sau khi Cửu Tôn phủ trở về điều tức hồi phục tâm thần thậm chí thương lượng chiến thuật, nhưng, đối với cuối cùng biết rất ít về Ngự Thú tông mình a?

Có thời gian một đêm giảm xóc, tuyệt đối là thất sách của Cửu Tôn phủ!

...

Vào lúc ban đêm.

- Vô Trần, hiện tại là thời điểm chín người chúng ta uống thuốc.

Vân Dương nở nụ cười quỷ quyệt, không có hảo ý, hắn xuất ra đan dược.

- Nơi này đúng là quá tốt, phong bế tất cả thần thức dò xét cảm ứng, càng an toàn tuyệt đối, nói cách khác, tối nay, chúng ta có thể an an ổn ổn, bình bình đạm đạm, xuôi gió xuôi nước, thuận lý thành chương đột phá cảnh giới trước mắt, không có bất cứ môn phái và người nào biết, ít nhất phải chờ ngày mai, khi đó mới có người chia sẻ sung sướng với chúng ta.

Trên mặt Vân Dương lộ ra nụ cười thâm trầm, làm cho gương mặt tuấn tú của hắn biến thành không cân đối.

Mà nụ cười này, cũng làm cho đám người Sử Vô Trần đổ mồ hôi lạnh thay Ngự Thú tông.

Nhưng phàm là lúc lão đại nở nụ cười như thế, nhất định sẽ có người bị gài bẫy chết, cho đến tận này, chưa có ngoại lệ.

Xem ra Ngự Thú tông ngày mai sẽ không được dễ dàng.

Kỳ thật chỉ tùy tiện suy nghĩ đã có thể suy đoán đại khái ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì đối phương sẽ lấy tất cả tình huống ngày hôm nay làm tiêu chuẩn, từ đó chế định ra sách lược chiến đấu cơ bản, ngày mai khi giao thủ thật sự, nhân viên tham chiến của đối phương biểu hiện ra thực lực lại vượt qua ngày hôm qua một đại cảnh giới...

Trận chiến này, còn phải đánh như thế nào?

Cũng bởi vì điểm giống nhau như thế, cho nên trên mặt của đám người Sử Vô Trần đều nở nụ cười xấu xa, dần dần ấy ra đan dược mà Vân Dương cho.

- Ừm... Cũng đừng yên tâm quá mức, chúng ta còn có phải suy nghĩ một chút, chính là... Ngự Thú tông lấy ngự thú làm tên, lúc đó khẳng định sẽ có Linh thú trợ chiến. chúng ta không có phụ trợ phương diện này, đối đầu địch nhân có Linh thú phụ trợ, có lẽ độ khó sẽ gian nan hơn trước kia, gần như là một đánh hai. Điểm này, không thể không phòng, ngàn vạn không thể lơ là sơ suất.

- Còn nữa, Ngự Thú tông chính là tông môn trung tam phẩm trong Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, tất nhiên sẽ khó đối phó hơn Thiên Sơn môn nhiều! Điểm này, cũng phải chú ý.

Vân Dương lại nghiêm túc dặn dò, giống như gương mặt gian trá vừa rồi không phải là hắn, tốc độ trở mặt thần tốc, gần như không thua gì ảnh đế biểu diễn.

- Thực lực mấy người chúng ta có đột phá, hoặc là cũng không cần lo lắng, nhưng đệ tử chiến ngày mai thậm chí là trận chiến, các đệ tử đối mặt mãnh thú phụ chiến, chỉ sợ chiến quả khó nói, bọn họ hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào trong hoàn cảnh này, dù sao mục tiêu của chúng ta chính là toàn thắng, không thể thua bất cứ trận nào.

Đám người Sử Vô Trần nghe sầu lo của Vân Dương, cả đám lo lắng đứng lên.

Việc này đúng là vấn đề, không thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.