Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 167: Chương 167: Cùng chết!




Hàn Vũ Thiên đồng thời hạ xuống cùng với thân hình Kim Tôn mà so sanh, chính là nhỏ hơn một cái đầu, hắn chậm rãi đạp lên đại địa bị kim loại hóa.

Nhưng mũi chân chưa chạm đất thì vùng đất phía dưới đã trở về thổ nhưỡng, Kim Tôn cúi đầu nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Thiên nói:

"Ta đây là không hiểu, ngươi vì sao lại một đòn muốn tất sát người này?"

Hàn Vũ Thiên mỉm cười không giấu diếm nói:

"Hắn không đủ tư cách sử dụng Kim Thốn Hoàng Kỳ, cũng không phải là một đối tượng tốt."

Kim Tôn hơi cau mày suy ngẫm nói:

"Đây là nghĩa tử cũng là đệ tử của ta, chí ít chính là người mà ta có thể tin tưởng nhất vào lúc này."

Hàn Vũ Thiên nhìn Phương Thốn đang cung kính phía sau cười nói:

"Dù là kẻ tin tưởng nhất, ngươi cũng không nên giao ra Kim Thốn Hoàng Kỳ, đây là vật chứa đựng nguyên hồn của ngươi, về sau ai biết trước đượcnhắn có làm ra điều tương tự như Phục Tấn năm đó?"

"Kim Tôn, ngươi tin tưởng người khác, cũng là nên cân nhắc thật kĩ có được không? Làm ra một chút khống chế đối với hắn, thì đã làm sao chứ?"

Kim Tôn trầm mặc một lúc lâu thì có chút phẫn nộ nói:

"Hừ, ta năm đó là vì không quá tin tưởng bất kì ai, nên mới bị dồn ép rơi vào bước đường này, bây giờ thì khác, ta đây chính là tự tin tưởng vào sự lựa chọn của mình."

"Hàn Vũ Thiên, ngươi đừng có ép Phương Thốn quá mức, nếu không ta đây không ngại cùng ngươi tử chiến một trận."

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng không chút biểu cảm nói:

"Vậy thử một chút đi?"

Hàn Vũ Thiên vậy mà tản mát khí tức linh hồn khóa chặt Kim Tôn lại, nguyên hồn khí tức này chỉ có người tới từ từng là Viên Mãn cấp bậc mới cảm nhận được cân lượng ở bên trong.

"Ngươi đây là đã trùng sinh?"

Kim Tôn tàn niệm dù chỉ là một phân thân khiếm khuyết, nhưng trí nhớ từ đầu tới cuối vẫn còn nguyên vẹn liền kinh ngạc nói.

Hàn Vũ Thiên gãi gãi đầu ánh mắt có chút bất đắc dĩ nói:

"Việc ta trùng sinh là ngoài ý muốn, kế hoạch lại bắt đầu sớm hơn dự tính đấy."

Kim Tôn vậy mà trợn mắt há hốc mồm nói:

"Kế hoạch sớm hơn dự định, vậy sớm hơn là bao nhiêu năm?"

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"4 vạn năm."

Kim Tôn lúc này lại hơi bối rối nói:

"Không sợ kế hoạch sẽ thất bại sao? Chúng ta có hơn trăm kẻ lưu lạc, không phải là đang ở thế bất lợi sao?"

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu không gạt bỏ lời này nói:

"Đúng thật rất bất lợi, nhưng Hoàng Kim Diệu Thụ và Ma Nguyên Châu, cả 2 đều trong tay Lưu Hiền va Ma Quân, ta cũng vừa đưa bọn chúng họ trở về trung cấp vũ trụ."

Kim Tôn cau mày khó hiểu nói:

"Không để họ trùng sinh cùng ngươi à?"

Hàn Vũ Thiên sát ý trùng thiên nói:

"Có, nhưng đã bị kẻ khác nhúng tay vào, 2 bọn họ vì bảo hộ ta mà trùng sinh thất bại, cũng may lúc đó ta kịp đưa bọn họ làm vật ký sinh trên linh hồn, nên cả 3 mới thoát được đại nạn, về sau lại cho bọn họ trùng sinh tới trung cấp vũ trụ."

Kim Tôn thở ra một hơi liền thấy sai ở điểm nào đó, sắc mặt đổi thành kinh hãi nói:

"Hoàng Kim Diệu Thụ và Ma Nguyên Châu? Đây là bảo vật bậc nào sao có thể xuất hiện tại đây chứ?"

Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi cũng là vô cùng đắc ý nói:

"Ta đây là có phúc nhận, nhưng không có số hưởng, 2 bảo vật kia ngẫu nhiên vào tay ta, lại phải đem làm vật dẫn đưa 2 tên gia hỏa kia tách ra khỏi nguyên hồn, để chúng từ từ khôi phục."

Hàn Vũ Thiên nói tới đây liền có chút tiếc nuối, Kim Tôn suy ngẫm một hồi liền nói:

"Kế hoạch bắt đầu sớm hơn dự kiến, nhưng ta vẫn là cần thời gian rất lâu về sau mới thức tỉnh, hiện tại chỉ có Phương nhi là người có khả năng nhất giúp ta phục sinh, và giúp ngươi làm ra một vài biến hóa trong cái kế hoạch này."

Hàn Vũ Thiên nhìn sơ lược qua một mạch chuyện liền gật đầu nói:

"Ngươi kì thật thời gian phục sinh rất lâu, Phương Thốn thiên tư không tệ, nếu không phải hắn có sức uy hiếp cực lớn tới ngươi, thì ta sẽ không giết hắn."

Kim Tôn cũng là rất đắc ý như một đứa trẻ nói:

"Nghĩa tử của Kim Tôn ta chọn, thiên tư đương nhiên hơn người, tuy Phương nhi hơi cản trợ việc phục sinh ta, nhưng lại có một số sự tình vẫn là để hắn làm thuận tiện rất nhiều."

Hàn Vũ Thiên gật đầu không cho ý kiến, Kim Tôn xoay người nhìn Phương Thốn nói:

"Phương nhi, con mau qua đây bái kiến thúc thúc đi."

Phương Thốn trợn mắt kinh ngạc không ngờ tới, hai người họ lại là có quen biết.

"Phụ thân, đây là..."

Kim Tôn nhẹ gật đầu cười nói:

"Đây là thúc thúc Hàn Vũ Thiên của con, ban nãy thúc ấy thấy con sử dụng công pháp của ta, liền tưởng con là địch nhân."

Phương Thốn cũng là có chút cười khổ nói:

"Người này không phải là tử địch của phụ thân sao?"

"Vì sao lại là tử địch?"

<!-- PC_Midle1 -->

Phương Thốn cười ngại ngùng nói:

"Hắn đem sự tình lai lịch của Kim Thốn Hoàng Kỳ và công pháp của phụ thân đều nói ra hết, khiến con nghĩ là cừu địch."

Kim Tôn cười vỗ vai hắn nói:

"Đây là bằng hữu của ta, không cần phải lo."

Phương Thốn nghe vậy cũng là ôm quyền thi lễ nói:

"Thiên thúc thúc đã đắc tội rồi."

Hàn Vũ Thiên ra hiệu không cần khách khí nói:

"Về sau nếu muốn gặp lại phụ thân của mình, bằng da bằng thịt thì hãy theo ta."

Phương Thốn nét mặt vui mừng ôm quyền cảm tạ, Kim Tôn lúc này thân ảnh đã mờ nhạt đi một chút liền nói:

"Ngươi thật sự có cách cứu nàng ta khỏi cổ năng lực đó à?"

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu mà cũng là lắc đầu nói:

"Việc trước mắt, chính là tìm ra được bọn chúng ở đâu."

Kim Tôn gật đầu cũng là không muốn uổng phí thời gian, liền tiêu tán trở lại Kim Thốn Hoàng Kỳ.

"Tiểu tử, tiếp một quyền này đi."

Phương Thốn vốn là buông bỏ cảnh giác, nhưng một quyền đánh tới đã tới trước ngực, nhưng lại không chạm vào.

Phương Thôn đã hiểu trực tiếp lộn nhào ra ngoài sàn đấu, ngón tay điều khiển kim loại chém ra một vài vết thương trên cơ thể.

Hàn Vũ Thiên cũng là lấy kiếm rạch một đường ngay đùi trái, kim sương tiêu tán đồng thời mưa và tuyết cũng tạnh.

Mọi người lúc này mới nhìn rõ được Hàn Vũ Thiên còn ở trên sàn đấu, Phương Thôn là toàn thân thương tích nằm bên ngoài sân.

Hàn Vũ Thiên bạch quang ngưng tụ làm ra bộ dáng sẽ trực tiếp giết Phương Thốn trong một đòn này.

"Dừng tay."

Hoàn Thi Long hạ xuống phía trước ngăn cản Hàn Vũ Thiên, 2 thủ vệ thì đỡ lấy Phương Thốn.

"Trận này, ngươi thắng."

Hoàn Thi Long cắn răng có chút bất đắc dĩ, Hàn Vũ Thiên một kiếm vậy mà vẫn buông xuống, Hoàn Thi Long không ngờ tới tình huống này, liền chỉ dùng 2 tay đỡ lấy.

Ầm một tiếng bay ngược về, hai tay bóc khói máu tươi chảy ra, Hàn Vũ Thiên trở về khán đài ngạo nghễ nhìn.

Thần sứ 4 người còn lại sát ý dâng trào, nhưng nhìn thấy Hoàn Thi Long chỉ là trầm mặt ngồi ở chủ vị, thì không ai dám manh động.

Tôn Thức nhảy xuống không nói lời nào đã là đứng sàn đấu, Phụng Hiếu hóa ra trường thương kim sắc cũng là đứng ở đối diện.

Hỏa Tinh Đao vậy mà đang bắt đầu cảm ứng thanh trường thương kia, âm thanh của Tô Lý Kha vang lên

"Tôn Thức, thanh thương nguy hiểm!"

Trọng tài vừa ra hiệu bắt đầu thì Phụng Hiếu đã xuất hiện một thương đâm tới, Tôn Thức kịp dùng thân đao ngăn lấy, từ từ đẩy thương qua bên vai phải.

Phụng Hiếu cười nhạt lưỡi thương hướng bả vai hắn mà hạ xuống, Tôn Thức lách người một bàn tay đập mạnh lên thân đao.

Lưỡi đao vốn là ngay trước mặt Phụng Hiếu, một đập này làm lưỡi đao bổ thẳng xuống, Phụng Hiếu nắm cán thương kéo lại, thân thương cản được lưỡi đao nguy hiểm.

Thân thương ngăn trước ngực bị lực đao dư chấn, làm cho lòng ngực Phụng Hiếu có chút chấn động, miệng phun ra máu tươi.

Tôn Thức ghì chặt đao xuống làm cho Phụng Hiếu lại là phun thêm một ngụm máu, cơ thể bị ép phải khụy xuống.

"Hừ!"

Phụng Hiếu một cước phá sàn đấu thành một cái hố sâu 2 trượng, chân phải Tôn Thức rơi xuống hố liền mất đà ngã về trước.

Một đao mất lực liền thấy Phụng Hiếu tay phải chộp lấy thân thương, quét từ phải qua, một thương này đắc thủ chắc chắn lấy mạng Tôn Thức.

Một quả cầu hỏa diễm trên thân đao lóe lên, vậy mà tách ra khỏi thân đánh bật thương của Phụng Hiếu.

"Cái gì?"

Phụng Hiếu cũng là không ngờ tới một kích vốn là đắc thủ, vậy mà xảy ra tình huống này.

Đây cũng là lúc Tôn Thức nắm chuôi đao một đường quét tới bắp chân của Phụng Hiếu, cán thương lóe sáng kim quang vậy mà ghì chặt lưỡi đao trên đất.

"Tinh Diễm."

Lưỡi đao bừng phát hỏa diễm đem mặt đất phía dưới chỉ trong một thoáng đã nóng lên, Phụng Hiếu biết mình không nên ghì chặt lưỡi đao này thêm.

Tay nhất điểm một con kim long từ trong thức hải chui ra, một trảo kéo lấy Phụng Hiếu bay lên.

Tôn Thức vác đao trên vai nhìn Phụng Hiếu cưỡi kim long.

Không để hắn chờ đợi lâu, một con khổng tước đã gấp hắn ném lên lưng mình, Tôn Thức một đao lóe lên huyết hỏa.

"Hỏa Tinh Hạ!"

Một quả cầu huyết hỏa được đánh ra hướng phía Phụng Hiếu.

"Công Bất Dị!"

Kim thương lóe lên đâm ra một tia kim trụ hướng phía huyết cầu, ầm ầm va chạm.

Nhiệt hỏa tràn lan làm cho ai cũng là một thân mồ hôi do nóng, Hàn Vũ Thiên chậm rãi thổi nhẹ liền có một luồng sương hàn bao bọc 3 người còn lại.

Tôn Thức vậy mà từ trong va chạm bay ra bên ngoài, Phụng Hiếu một thân kim giáp từ trong đám khói bay theo.

Kim long kia đã dung hợp vào trường thương, khiến nó sắc bén hơn trước gấp mấy chục lần, khí thế cũng là xung thiên.

Hàn Vũ Thiên ngón tay hơi ngoắc liền thấy khổng tước hóa thành hắc sắc hỏa diễm bao trùm lấy Tôn Thức, tạo thành hắc giáp giúp hắn đỡ được một đòn.

Chỉ thấy kim thương vừa chạm vào hắc giáp liền bạo tạt, Tôn Thức rơi xuống đất bị dư chấn cú đập làm cho phun máu.

"Hạ Lạc."

Tôn Thức không đứng dậy mà nằm ở đó nói ra 2 từ, chỉ 2 từ này mây trên trời hóa thành vàng cam, sau đó mây tách ra một đạo hỏa cầu hơn trăm trượng rơi xuống.

"Hỏa Tinh Toàn Liệt Sát."

Hỏa cầu rơi xuống bắt đầu tạo ra uy hiếp cho Phụng Hiếu, kim thương rầm một tiếng như sấm rền, hóa to trăm trượng.

Hai tay nắm lấy cán thương khổng lồ toàn lực ném lên trời cao.

Phụng Hiếu ném đi một thương này, chính là bước một chân vào cửa tử, Tôn Thức nhảy lên một đao quét tới.

Phụng Hiếu thở dài hai trảo chộp tới vậy mà nắm lấy lưỡi đao, hỏa diễm và kim sắc va chạm, trảo của Phụng Hiếu bắt đầu bị hỏa diễm đun nóng.

Hỏa vốn khắc kim, nay trường thương đã không còn trong tay, dùng bàn tay trần trụi chặn hỏa diễm, quả là miễn cưỡng quá mức, một đao này là đánh bật Phụng Hiếu ra ngoài.

"Khụ khụ."

Phụng Hiếu bị khảm trên sàn đấu cơ hồ đã nắm chắc cái chết, Tôn Thức một đao bổ xuống không chút lưu tình.

Khóe môi Phụng Hiếu nhấc lên một nụ cười nham hiểm, toàn thân kim quang chói mắt lao tới Tôn Thức.

Một đao này đã bổ đứt cánh tay phải của Phụng Hiếu, nhưng Phụng Hiếu lại càng thêm hung ác tay phải bóp cổ Tôn Thức lao lên không trung.

Phía trên trường thương và tinh cầu hỏa diễm đã gần va chạm vào nhau.

"Không tốt, hắn là muốn cùng chết!"

Tô Lý Kha mở ra một con mắt ở giữa chuôi đao nhìn phía sau Tôn Thức, Phụng Hiếu lóe lên một con kim sí điểu làm cho tốc độ của hắn, tăng tới mức độ đáng sợ.

Tôn Thức bàn tay hỏa diễm hướng tim của Phụng Hiếu mà chộp tới.

"Hoán Trú!"

Kim sí điểu sau lưng dung hợp với Phụng Hiếu, một chưởng hỏa diễm này cũng đã phá hủy quả tim kia.

Nhưng Phụng Hiếu không chết mà là càng thêm điên cuồng, hoán trú kim sí điểu vào trong thân thể giúp hắn lại có một quả tim dự phòng, ở sườn bên trái.

Rắc! Phụng Hiếu đẩy cơ thể của Tôn Thức xuyên qua cán thương, bụng của Tôn Thức lủng một lỗ to, dường như muốn đứt đôi cả thân thể ra.

Phụng Hiếu cũng lao theo mà đâm vào cán thương, tiếp tục đẩy Tôn Thức lao về phía trước, cơn đau làm cho Tôn Thức buông đao, không còn sức lực để phản kháng.

"Ha ha ha, ha ha ha!"

Phụng Hiếu cười như điên như dại, mỗi một lần cười máu tươi lại tràn ra rất nhiều.

"Lúc đó... là ngươi!"

Hải Thu nhớ ra một chuyện gì đó liền nhìn tới Thi Tố, một đinh ba toàn lực hướng thủ cấp của hoảng tử mà đâm tới.

Trần Uẩn và Cao Phong như có sự chuẩn bị từ trước, liền ngăn cản Hải Thu.

Cách đây 3 canh giờ, Thi Tố chính là gặp mặt Phụng Hiếu.

"Phụng Hiếu, ngươi biết Hoàn Thi quốc này, không cần một tên thần sứ đã bại trận, phụ hoàng biết Hải Thu là bản thuở ấu của ngươi, nhưng hắn đã thất bại một trận trước đó."

Phụng Hiếu cau mày vẻ mặt tràn đầy khó hiểu, Thi Tố giơ ngón tay đặt ngang cổ nói:

"Phụ hoàng đã có chuẩn bị, một cái trận pháp trong cơ thể Hải Thu, chỉ cần hắn ra sân thì liền phải chịu thống khổ, kết cục duy nhất chỉ có chút."

Phụng Hiếu một thương không chút niệm tình chém rách bụng trái của Thi Tố nói:

"Các ngươi nếu dám động vào hắn, thì đừng trách Phụng Hiếu này, vong ơn bội tính."

Thi Tôn nôn ra một ngụm máu cười nói:

"Vậy ngươi có thể dùng một biện pháp khác, để cứu mạng hắn."

Phụng Hiếu trầm mặc lắng nghe, Thi Tố ôm bụng cười nói:

"Tiêu diệt Tôn Thức, giết đi mối họa của Hoàn Thi quốc, đổi lấy mạng sống của Hải Thu."

Phụng Hiếu ánh mắt tràn ngập một tia hi vọng trong mắt, dù có liều lên tính mệnh này, hắn cũng phải diệt được Tôn Thức, để cứu Hải Thu.

"Xem ra trận này chính là thua vậy."

Hàn Vũ Thiên đứng lên cơ thể lóe lên tử quang lao tới phía khán đài thần sứ, Giao lão một rạch vào hư không, xuất hiện một bàn tay đặt lên vai của Tôn Thức, vậy mà ngăn được lực đạo của Phụng Hiếu.

Giao lão không nói lời nào vậy mà dùng không gian xé thân trên và thân dưới của Tôn Thức và Phụng Hiếu ra.

Chỉ trong chớp mắt tận dụng không gian chi lực, hoàn trả cơ thể bọn họ ghép lại.

Giao lão cũng hai tay nện vào bụng 2 người, tạo ra lớp băng phong bế vết thương.

Hàn Vũ Thiên bên này hóa thành tử quang về sau, trực tiếp đánh tới Trần Uẩn.

Toàn bộ người bên Hoài Thi quốc, không kịp phản ứng, thì một đoàn kim sương nhấc lên.

Thi Tố lóe lên một tia đắc ý ở trong mắt, kim sương của Phương Thốn vậy mà ngưng tụ ra một thương xoắn ốc, hướng phía Cao Phong đâm tới.

Cao Phong không ngờ tới, Phương Thốn vậy mà lại ra tay với mình.

Hàn Vũ Thiên một trảo cào ra 2 luồng khí một tử một bạch đánh lui Trần Uẩn, trường thương xoắn ốc cũng là đánh Cao Phong bay ngược ra.

Phương Thốn và Hàn Vũ Thiên cùng lúc đưa tay phân biệt chộp vào 2 vai của Hải Thu, kéo hắn rời khỏi khán đài Hoàn Thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.