Tiếp tục ngày thứ 9 đã tới, Hàn Vũ Thiên dẫn theo 4 người tham gia Thần Phạt trận thứ 2 đi tới Diệt Thi thành, những người còn lại thì theo sự an bài của Tôn Thức, mà tự thân hành động.
Dù sao cũng không phải là người của mình, nên Hàn Vũ Thiên cũng không có quan tâm nhiều tới như vậy, đoàn người khởi hành bắt đầu từ đây tới Diệt Thi vừa vặn sẽ là bình minh ngày thứ 10 sẽ tới.
"Ngươi đó, đợi lão phu động thủ vào Vương Thảo Yêu Vong mới chịu ra mặt, bằng không lại trốn đi ở trong một xó nào rồi."
Lão già áo bào chàm ngồi bên cạnh hắc miêu có vẻ rất thân thiết nói, hắc miêu vuốt vuốt mặt một chút liền kêu meo meo vài tiếng.
"Ngươi nghĩ vậy sao?"
Lão già áo bào chàm dường như hiểu được lời trong tiếng kêu đó liền híp mặt lại, hắc miêu nghiêm nghị chiếc đuôi quẩy qua bên phải.
"Thôi được, nếu hắn thất bại thì ngươi phải là kẻ động thủ đấy."
Hắc miêu hất cằm có ngạo, làm ra một bộ dáng như mình luôn là kẻ đúng, nó từ trên cây nhảy xuống đã chui vào hố đen biến mất.
Lão già áo bào chàm thở dài tự nói:
"Dù sao cũng nên làm ra một ít chuẩn bị, đề phòng vạn nhất vẫn là tốt hơn."
Nói xong cơ thể lão hư ảo rồi biến mất, không để một chút giấu tích nào.
Thần Phạt nhìn diện tích đã mở rộng hơn vài chục trượng, những người ở khán đài cũng không còn, mà là thay thế bằng màn ảnh chiếu ra bên ngoài, để tránh tình trạng bị va lây lúc trước.
Hải Thu, Cao Phong, Phụng Hiếu, Trần Uẩn và Phương Thốn ngồi ở phía dưới hoàng vị, vẻ mặt trang nghiêm chờ đợi đối thủ.
Rất nhanh một ngày đã trôi qua, đối thủ của bọn họ cũng là xuất hiện ngay trước mắt, Hàn Vũ Thiên, Giao lão, Tôn Thức, Thừ Hưu và Đằng Khê, năm người ngồi ở vị trí đã được chuẩn bị sẵn cho mình, không khách khí ngồi xuống.
"Như vậy trận Thần Phạt lần thứ 2 có thể bắt đầu tại đây, hai bên hãy cử ra đại diện người đánh trận đầu."
Một lão đầu trọng tài bước ở giữa sân cất cao giọng, hiển nhiên trận đấu này đã là truyền ra khắp Hoàn Thi quốc, không được sơ suất như lúc trước.
"Hàn Vũ Thiên, ngươi có muốn đánh lại với ta?"
Hải Thu đinh ba trong tay chỉ về phía Hàn Vũ Thiên, hắn vẫn còn là đang không phục mình bị đánh bại.
Hàn Vũ Thiên không chú ý tới Hải Thu mà nhìn sang Phương Thốn nói:
"Ta muốn đấu với ngươi."
Phương Thốn trong ánh mắt hiện lên một tia kim sắc yêu dị nói:
"Ta tiếp nhận lời này của ngươi."
Hàn Vũ Thiên vậy mà xuất thủ đầu tiên, ngoài dự đoán của toàn bộ mọi người, hắn chọn Phương Thốn mục đích chính là thu phục về làm thủ hạ.
Hải Thu đứng dậy muốn tranh giành với Phương Thốn, nhưng lại bị một ánh nhìn của Hàn Vũ Thiên làm ngây người, một cổ sát ý như lúc hắn va chạm với Hàn Vũ Thiên lúc trước.
Phương Thốn một thân kim sương bao phủ hạ ở trên sàn đấu, trọng tài ra hiệu bắt đầu sau đó nhảy ra khỏi sàn đấu.
Hàn Vũ Thiên đứng đó một thân thực lực âm hàn từ từ dâng lên, hắn là được hàn khí bao bọc cơ thể.
"Ngươi là bắt chước phương thức đặc thù của ta sao?"
Phương Thốn hơi kinh ngạc mà cũng phẫn nộ trong lòng, đối phương làm như vậy chính là xem thường mình, một cách triệt để nhất.
Hàn Vũ Thiên mỉm cười vẻ mặt có chút đùa cợt nói:
"Hậu duệ của Kim Tôn, đương nhiên ta sẽ đánh nghiêm túc với ngươi, đừng hiểu lầm."
<!-- PC_Midle1 -->
Phương Thốn hừ lạnh kim sương chói lóa hóa thành từng mảnh kim loại hướng phía Hàn Vũ Thiên bắn tới.
Hàn Vũ Thiên nhấc tay hàn khí cũng là hóa ra mảnh băng sắc nhọn cùng với kim loại của Phương Thốn va chạm giống nhau, chỉ khác một bên là kim thuộc tính, một bên là băng thuộc tính.
Phương Thốn thấy 2 bên va chạm vẫn chưa phân rõ cao thấp liền đảo tay, một nửa kim loại trong số đó bay lên cao, dung hợp hóa thành kiếm ý.
Hàn Vũ Thiên cũng là cùng một động tác như vậy, mảnh băng tách ra hóa thành đao băng nhắm tới, kiếm đao va chạm lần nữa vang lên từng tiếng đinh tai nhức óc.
Kim loại và băng tinh va chạm vào nhau số lượng đã là mấy ngàn cái, tựa hồ còn muốn tiếp tục gia tăng công kích.
Hàn Vũ Thiên hạ thấp thân hình gần trên mặt đất, làm cho Phương Thốn trong lòng nghĩ rằng hắn đang yêu thế, thừa cơ hội lại một nhóm kim loại mảnh tách ra, ngưng tụ thành kim tiễn bắn tới.
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại ngón tay cong lên búng ra một đao băng sương huyền ảo, băng sương hóa thành một băng tượng, một thân cự đại ngăn lấy hơn 20 đạo kim tiễn.
Kim tiễn đâm vào băng tượng liền ngưng lại, Phương Thốn là kinh ngạc không thể nào ngờ tới, Hàn Vũ Thiên lại còn biết một chiêu này.
Phương Thốn sắc mặt trầm trọng hất tay, kim sương ngưng tụ 3 đạo tráng hán kim loại cao 30 trượng ầm ầm đánh tới, Hàn Vũ Thiên cũng là tạo ra 3 tượng băng tương tự đánh tới.
Công kích 2 bên hoàn toàn như là đánh với chính mình trong gương, Phương Thốn lúc này mới lấy ra một cây lá cờ kim sắc, đây gọi Kim Thốn Hoàng Kỳ, một vật truyền thừa của Kim Tôn lưu lạc.
Nói về Kim Tôn thì đó chính là một trong thập phương cường giả nổi tiểng, chỉ sau tam tổ long tộc và tam đế.
Kim Tôn tên như ý nghĩa tôn giả của kim thuộc tính, người đầu tiên trong cái vũ trụ này tạo ra được bản nguyên kim sắc mà không cần thiên địa bồi dưỡng.
Phải biết bản nguyên kim sắc là một tài nguyên vô cùng giá trị, dùng bao nhiêu cũng không thể đổi lấy, một kim loại có thể chế tạo vũ khí đứng đầu 10 thứ hạng đầu, đủ thấy nó chân quý tới mức độ nào.
Kim Tôn chính vì tạo ra được nguyên bản kim sắc, còn đem nó chế tạo thành Kim Thốn Hoàng Kỳ, nên bị mấy cái thế lực khác lôi kéo, mà trong đó có Hàn Vũ Thiên.
Về sau Kim Tôn nguyện ý đem kim sắc nguyên bản chế tạo ra một thanh giản gọi là Mệnh Giản, đem nó ném vào trong một vùng thế giới chết, cho các tu sĩ tranh nhau cướp đoạt, còn bản thân hắn thì ẩn nắp.
Nhưng không ngờ tới nhiều năm biến mất như vậy, Kim Tôn lại đã chết, còn truyền thừa Kim Thốn Hoàng Kỳ và một công pháp kim hệ phẩm chất Huyền Tinh cảnh giao cho Phương Thốn.
Nếu là giao cho Phương Thốn đơn giản như vậy, chắc sẽ là một đại họa diệt vong, Kim Tôn phong ấn Kim Thốn Hoàng Kỳ xuống cấp độ thấp nhất, chính là Tông khí thượng phẩm.
Một bộ công pháp kia thì tận tình chỉ dạy một vài bước đơn giản, rồi đem nguyên hồn hoán trú vào trong những chương phức tạp, chờ tới khi Phương Thốn đạt tới cảnh giới cần thiết sẽ tự động kích hoạt ra tàn hồn chỉ dạy.
"Kim Tôn, ngươi quá tỉ mỉ vì rồi, nhưng đáng tiếc một tên Phương Thốn này, không xứng được sử dụng nó."
Hàn Vũ Thiên sau khi thấy được Kim Thốn Hoàng Kỳ liền là cảm nhận được một tầng phong ấn ở trên đó.
Đồng thời Cửu Hàn Kiếm nhấc lên hàn khí hoá ra vô số đoản đao, đồng dạng với đoản đao kim sắc mà Phương Thốn ngưng tụ.
Nhưng mà để cho Hàn Vũ Thiên kinh ngạc, chính là những thanh kim loại và kiếm sau khi bị gãy rơi xuống đất, tan vào trong đất dần dần biến đất đó thành kim thuộc tình, đồng dáng với việc đồng hóa.
Hàn Vũ Thiên đã chú ý tới tiểu này, liền phi thân tránh xa khỏi mặt đất, kim loại hóa lại chính là do Kim Thốn Hoàng Kỳ tạo ra.
Hàn Vũ Thiên vung tay mây tuyết kéo tới, hóa trời cao làm lĩnh vực của hắn, Phương Thốn cũng là rất nhanh đứng ở trên mặt đất, dùng đại địa làm lĩnh vực của mình.
"Kim Thần, Kim Sắc Chi Biến, Vạn Thổ Hóa Kim, Lĩnh Vực Kim Sắc."
Lời này vừa ra Kim Thốn Hoàng Kỳ lóe sáng, biến diện tích trăm trượng bắt đầu từ từ bị kim loại hóa, Hoàn Thi Long và bốn vị thần sứ đồng thời đứng dậy rời khỏi khán đài, bên nhận tộc cũng là cảm ứng được nguy hiểm, bay về sau 300 trượng.
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng vẫn là một vẻ bình thản, nhìn lấy Phương Thốn phía bên dưới nói:
"Dù là được Kim Thốn Hoàng Kỳ thừa nhận, thì ta cũng nhất định phải thu nó về, ngươi không xứng có được truyền thừa của kẻ đó."
Phương Thốn cau mày từ đầu tới cuối chẳng biết một chút lai lịch gì về Hàn Vũ Thiên, mà hắn lại nói ra cái truyền thừa Kim Tôn lưu loát như biết được mọi chuyện.
"Vậy ra ngươi là địch nhân của sư tôn, ta đây liều mạng trả thù!"
Phương Thốn hất tay đại địa kim loại xuất hiện từng mũi thương xoán óc, bắt đầu bắn lên hướng Hàn Vũ Thiên.
"Băng Cực Tuyết Vực, Tuyết Tiêu."
Bông tuyết nhỏ đang rơi bổng nhiên to bằng lòng bàn tay, bắt đầu xoay tròn như phi tiêu hướng phía kim thương xoán ốc của Phương Thốn mà lao tới.
Hàn Vũ Thiên lật tay bông tuyết ngưng tụ một đầu hàn long, bắt đầu hướng phía Phương Thốn tấn công.
Phương Thốn cầm Kim Thốn Hoàng Kỳ trong tay phất lên, một đầu kim long tứ trảo vậy mà đồng dạng xuất hiện, 2 con rồng nhìn thấy đối phương, liền bộc phát linh tính lao vào cắn xé lẫn nhau.
Hàn Vũ Thiên một tay khác cầm lấy Thủy Thiên Thương, điểm vào trong không trung, liền thấy từng giọt mưa rơi, thật không giống với lẽ thường.
Tuyết và mưa cùng lúc xuất hiện, đây chính là điều kì lạ nhất từ trước tới giờ, bọn họ nhìn thấy.
Giọt mưa hóa ra bát xà mâu vậy mà tiến thẳng tới Phương Thôn đánh tới.
"Hai thuộc tính?"
Phương Thốn kinh ngạc 2 mắt mém tí nữa là lòi ra bên ngoài, rất nhanh liền dùng 3 kim thân tráng hán đỡ lấy mấy thanh bát xà mâu đang đâm tới.
Hàn Vũ Thiên thấy chưa đủ để phá vỡ kim thân, liền hất tay tạo ra 12 cây cung, 12 cây một nửa ngưng tụ băng tiễn, một nửa là ngưng tụ thủy tiễn, một lần nữa nhắm tới Phương Thốn.
Hàn Vũ Thiên đã động sát ý, Phương Thốn vậy mà chưởng khống được Kim Thốn Hoàng Kỳ, nếu không đem kẻ này giết chết thì về sau khó có thể phục sinh Kim Tôn.
"Thủy Lung, Thủy Mộng, Thủy Vật!"
Hàn Vũ Thiên một lần nữa vung Thủy Thiên Thương, tạo ra một bầy thủy quái đủ loại hình dáng đánh tới, cùng với 12 cây trường tiễn áp sát mà tới.
"Kim Sắc Thuẫn Bài, Kim Thân Kiên Cố, Kim Quy Hộ Thể."
Phương Thốn lập tức vỗ Kim Thốn Hoàng Kỳ về phía trước 3 tầng kim sắc, kim thuẫn xuất hiện, 3 đạo kim thân tráng hán vậy mà được trang bị 3 bộ giáp, Phương Thốn thì được một cái mai rùa kim sắc che chắn.
Hàn Vũ Thiên vuốt lấy mái tóc bức ra một sợi tóc, ngón tay khẽ điểm sợi tóc đó liền thẳng đứng sắc bén.
"Đây là do ngươi có sức uy hiếp quá lớn tới quá trình phục sinh Kim Tôn, đừng tránh bản tôn độc ác."
Một đạo nguyên hồn nhỏ hoán trú vào trong sợi tóc trong tay, Hàn Vũ Thiên điểm tới nó liền như cây kim phóng đi.
Hộ thuẫn đang chóng chọi với bầy thủy quái và 12 trường tiễn, đột nhiên vỡ vụn, kế tiếp chính là 3 kim thân tráng hán bị hóa thành tro bụi, mai rùa bao bọc Phương Thốn cũng là bể nát.
Phương Thốn chỉ trong một chớp mắt liền không thể làm ra bất cứ hành động nào, hắn vậy mà sẽ chết ở đây sao?
Kim Thốn Hoàng Kỳ thì là lóe lên một đạo kim sắc, bàn tay kim sắc lật lại nắm lấy sợi tóc trắng kia.
Nguyên hồn hóa trú bên trong làm cho kim sắc quang man kia kinh sợ.
"Vậy mà là một cường giả tới từ cao cấp vũ trụ."
Người trước mắt kim quang tản đi, lộ ra hư ảo một trung niên tráng kiện, sau lưng mang song phủ kim sắc.
Người này chính là tàn niệm mà Kim Tôn để lại, phòng hờ Phương Thốn vạn nhất gặp chuyện ngoài ý muốn, gặp phải cường địch không thể nào chóng chọi lại.
Ánh mắt Kim Tôn chuyển dời đồng thời chạm vào ánh mắt của Hàn Vũ Thiên.
"Vũ Thiên."
"Kim Tôn."
Cả 2 đồng thời hô tên của đôi phương, ánh mắt lại dâng lên hoài niệm vô tận.