Không thể không nói, thế gia tông môn có thể cường thịnh như vậy cũng không phải không có đạo lý.
Ít nhất, tiêu chuẩn tẩy não người cũng là nhất lưu.
Với tư cách là gia nô, Lam Thập Thất vô cùng trung thành và tận tâm với Lam gia.
Trần Hạo cũng không vì Lam Thập Thất có thân phận gia nô mà ghét bỏ hắn ta, anh hùng không hỏi xuất thân, cho dù hắn ta là gia nô thì đã sao?
Dã tâm là theo thực lực tăng lên mà nảy sinh.
Chỉ cần Lam Thập Thất đủ chăm chỉ, có Xích Huyết Ma Kiếm trợ giúp, Lam gia không thể ràng buộc hắn ta được.
Lại nói, Lam Thập Thất không nộp Xích Huyết Ma Kiếm lên, chứng minh hắn ta vẫn có chút tâm tư khác.
Hỏi thăm đơn giản về Lam gia, Thập Thất cũng không giấu giếm.
Lam gia là thế gia đỉnh tiêm Nam Vân quốc, tổ tiên là khai quốc công thần Nam Vân quốc, mấy đời thuần phục hoàng thất, trấn thủ Dịch Dương thành.
Gia chủ đương nhiệm Lam gia Trấn Bắc Hầu Lam Liệt Lôi càng là cao thủ đứng đầu Nam Vân quốc, có người nói thực lực của hắn ta thâm bất khả trắc, Lam Liệt Lôi kế thừa chức vị của phụ thân, là kim giáp quân đại tướng quân đương nhiệm Nam Vân quốc, tay cầm năm mươi vạn tinh nhuệ, thế lực mạnh mẽ.
Với tư cách là gia tộc đỉnh tiêm, Lam gia cực kỳ tiến bộ, không chỉ bồi dưỡng con em dòng thứ, cứ cách mỗi vài năm Lam gia lại nhận nuôi một nhóm cô nhi.
Nhóm cô nhi này sẽ chịu huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, các cô nhi thống nhất mang họ Lam, tên đều được đặt theo số thứ tự.
Cứ cách một đoạn thời gian, bọn họ lại phải tham gia khảo hạch, ưu tú tiếp tục được bồi dưỡng, thất bại sẽ trở thành người làm Lam gia, nếu có thành thạo hoặc tinh thông nghề nào đó sẽ được phân phối đến các sản nghiệp khác của Lam gia, cũng có thể coi là cho bọn họ một lối ra.
Tới mười lăm tuổi, bọn họ sẽ phải tham gia lần khảo hạch cuối cùng.
Được đánh giá ưu tú, Lam gia sẽ ban tên cho bọn họ, cũng dốc sức bồi dưỡng bọn họ, có thể phân phối bọn họ đến trong quân, cũng có thể trực tiếp lưu lại trở thành hộ vệ Lam gia hoặc được bố trí làm thân vệ. Nếu là người có thiên phú cao, thậm chí bọn họ còn có thể lấy được hoặc gả cho nhi tử nhi nữ dòng thứ Lam gia, thoát khỏi nô tịch thành người Lam gia chân chính.
Mà mục tiêu của Thập Thất là trở thành hộ vệ của Lam gia đại tiểu thư.
Trần Hạo vô cùng hứng thú nghe Thập Thất giải thích, bắt đầu có chút tò mò với Lam gia.
Chí ít Lam gia cũng không như những thế gia khác, không phải tồi tệ.
“Như vậy người được đánh giá là hợp cách cuối cùng đâu?”
“Không biết, người được đánh giá là hợp cách cuối cùng chưa từng xuất hiện thêm lần nào, trước đây cũng có người từng hỏi thống lĩnh đại nhân, thống lĩnh đại nhân nói bọn họ có nhiệm vụ khác.”
“Vậy ngươi chưa từng nghĩ tới việc cưới người Lam gia làm vợ sao?”
Sắc mặt Thập Thất đỏ bừng, lắc đầu im lặng không nói.
Là một tiểu tử dễ xấu hổ.
“Vậy không phải ngươi nên luyện võ thật giỏi sao? Tại sao ngươi lại tới Bạch Hạc thành?”
“Vài ngày trước mẫu thân của tứ tiểu thư qua đời, chúng ta ra ngoài giải sầu với nàng.” Thập Thất đau khổ nói, “Nói là chấp hành nhiệm vụ, thật ra là đi quậy với tứ tiểu thư. Mấy ngày nay tâm tình của tứ tiểu thư không tốt, Tiểu Nguyệt tỷ nói chúng ta sẽ lưu lại Bạch Hạc thành thêm một thời gian ngắn nữa mới trở về.”
“Trong số nhóm người các ngươi, thực lực của ngươi xếp hạng bao nhiêu?”
“Chúng ta có tổng cộng chín mươi ba người, ta hẳn được bài danh trước mười, mạnh nhất là Lam Thất Cửu, vài ngày trước đó hắn ta đã trở thành võ giả Khí Hải cảnh, ngay cả thống lĩnh đại nhân cũng tán thưởng thiên phú của Lam Thất Cửu, nói hắn ta có thể xem là thiên tài nhất lưu trong toàn bộ Nam Vân quốc.”
“Hắn ta lớn hơn ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Lớn hơn ta một tuổi, gần mười lăm, khi khảo hạch nhất định là ưu tú!”
Trần Hạo âm thầm gật đầu, mười lăm tuổi đã là võ giả Khí Hải cảnh, đúng là vô cùng ưu tú, quả thực có thể hất xa đám võ giả bình dân hắn từng gặp mười mấy con phố.
“Vậy hẳn ngươi cũng không tệ nhỉ! Mười bốn tuổi đã là Ngưng Khí cảnh đỉnh phong, nói không chừng một ngày nào đó ngươi lại sẽ đột phá!”
Thập Thất lắc đầu nói: “Chỉ cần ta có thể trở thành võ giả Khí Hải cảnh vào năm mười lăm tuổi đã thỏa mãn vô cùng rồi, võ giả Ngưng Khí cảnh muốn đột phá trở thành võ giả Khí Hải cảnh vô cùng trắc trở, rất nhiều người đã ngừng trước cửa ải này suốt hai ba năm, ngay cả Lam Thất Cửu cũng ngừng lại một năm rưỡi!”
Trần Hạo thật sự phải thừa nhận, kiến thức của hắn quá nông cạn.
Nếu như Thập Thất là con em bình dân hoặc xuất thân thế gia bình thường, mười bốn tuổi đã có thực lực Ngưng Khí cảnh đỉnh phong, đã có thể coi là ưu tú... Nhưng nếu đặt trong thế gia đỉnh tiêm, thiên phú như hắn ta cũng không phải quá thu hút.
“Nếu quả thật như ngươi nói!” Giọng điệu của Trần Hạo có chút nặng nề, “Thập Thất, lấy thiên phú của ngươi, muốn trở thành hộ vệ của Lam gia đại tiểu thư... dường như rất khó có thể. Hơn nữa ta nghĩ, muốn trở thành hộ vệ của Lam gia đại tiểu thư, không chỉ đơn giản là cần kết quả ưu tú trong đợt khảo hạch, đúng không?”
Thập Thất gật đầu thừa nhận.
Muốn trở thành hộ vệ của dòng chính Lam gia dễ vậy sao?
Đầu tiên là phải có gia thế thanh bạch, phải trung tâm tuyệt đối với Lam gia; thứ hai là thực lực phải xuất chúng, yêu cầu thấp nhất cũng phải là Chân Nguyên cảnh; cuối cùng hắn ta còn phải đối mặt với vô số người cạnh tranh!
Đương nhiên, trên thực tế yêu cầu để trở thành gia nô thiếp thân có thể hạ thấp đi rất nhiều... Đáng tiếc, đối tượng Thập Thất muốn bảo vệ là Lam gia đại tiểu thư, hắn ta phải thiếp thân, bảo đảm không người tới gần, nếu dám tới gần lập tức bị chém thành bã vụn!
“Nếu ngươi không gặp ta, ngươi muốn trở thành hộ vệ của đại tiểu thư... gần như không thể thực hiện được. Nhưng hiện tại ngươi gặp ta, ngươi lại có cơ hội rất lớn.” Trần Hạo vừa cười vừa nói, “Còn phải nhìn xem ngươi có dám liều mạng hay không!”
“Ý của kiếm linh đại nhân là...”
“Đánh giết võ giả, chỉ cần ngươi không ngừng đánh giết võ giả, ngươi có thể dễ dàng trở thành hộ vệ của nữ nhân kia!”
Thập Thất ngẩng đầu nhìn Xích Huyết Ma Kiếm, do dự: “Thế nhưng...”
Dù nói thế nào, hắn ta cũng chỉ là thiếu niên, chưa hiểu rõ được tầm quan trọng của thực lực.
Giọng điệu của Trần Hạo có chút giễu cợt nói: “Xem ra, vị trí của Lam gia đại tiểu thư kia trong lòng của cũng không cao lắm nhỉ!”
“Không, mạng của ta là đại tiểu thư cứu, ta phát thệ, ta sẽ bảo vệ đại tiểu thư cả đời này!” Giọng điệu của Thập Thất rất khẳng định, “Chuyện ngươi nói ta sẽ nghĩ biện pháp làm!”
Nghe được câu trả lời của Thập Thất, trong lòng Trần Hạo âm thầm tán thưởng chính bản thân mình!
Dù thiếu niên có cố chấp thế nào đi nữa, chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh, hắn ta còn không ngoan ngoãn làm theo ý nghĩ của mình sao?
“Không nên nghiêm túc như vậy!” Trần Hạo cười nói, “Giết người thôi mà, ngươi hoàn toàn có thể chọn giết mấy tên cặn bã!”
“Ừm, kiếm linh đại nhân nói đúng!”
Nghĩ đến giết đám cặn bã, cảm giác tội lỗi trong lòng Thập Thất gần như biến mất không còn.
Ehmmm... Hắn ta là một thiếu niên có tinh thần trọng nghĩa!
Nhiệm vụ của Trần Hạo là mang lệch hắn ta!
Đoàn xe khổng lồ chậm rãi di động, Thập Thất cưỡi ngựa đi theo đội xe, phụ cận xe ngựa.
Bạch Hạc thành càng ngày càng xa, trước khi Trần Hạo đi đã đưa mắt nhìn Bạch Hạc thành... hắn luôn cảm thấy hắn đã quên mất cái gì đó!
Chẳng qua hắn lại không thể nhớ nổi. Nếu đã không thể nhớ nổi, Trần Hạo sẽ không miễn cưỡng bản thân mình, quên thì quên đi.
Sau nửa tháng liên tục rong ruổi, rốt cục Trần Hạo gặp được trọng trấn phương bắc Nam Vân quốc, Dịch Dương thành.
Tường thành nguy nga cao tới hơn trăm mét, cao gấp hai Bạch Hạc thành.
Dịch Dương thành là đất phong của Trấn Bắc Hầu, cho nên trong Dịch Dương thành chỉ có một gia tộc.
Ở Dịch Dương thành, Lam gia là thổ hoàng đế danh chính ngôn thuận.
Biên giới trọng trấn Dịch Dương thành, qua Hùng Cư quan là Trần quốc, việc mậu dịch giữa Trần quốc và Nam Vân quốc gần như phải thông qua Dịch Dương thành, cho nên Dịch Dương thành vô cùng phồn hoa, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lam gia có thể đứng thẳng không ngã.
Trần Hạo không có hứng thú gì với sự phồn hoa của Dịch Dương thành, cho dù nó có phồn hoa hơn nữa, nhưng có thể phồn hoa như thành thị chục triệu nhân khẩu ở đời trước của mình sao?
Ngược lại hắn cảm thấy rất hứng thú với Lam gia đại tiểu thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com Trước Sau