Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 54: Chương 54: Lựa Chọn Như Nhau




“Đao phủ, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ!” Hồ thống lĩnh nhổ một ngụm nước bọt, dặn dò nói, “Ngươi tìm một cây nến qua đây.”

“Được!”

Tuy rằng Thập Thất không hiểu ý đồ của Hồ thống lĩnh, nhưng hắn ta vẫn tìm ngọn nến tới rất nhanh.

“Ngươi không phải đao phủ chuyên nghiệp, mấy khảo nghiệm đòi hỏi kỹ thuật cao như lột da, xẻ thịt đúng là làm khó ngươi!” Hồ thống lĩnh chậm rãi nói, “Vậy chúng ta khảo nghiệm đơn giản hơn một chút, dựng thẳng ngọn nến lên bàn đi!”

Thập Thất châm nến sau đó đặt lên bàn, trong lòng suy đoán xem thống lĩnh đại nhân muốn làm gì.

Hồ thống lĩnh nhìn chằm chằm ngọn nến trước mắt, cầm trường kiếm bên người nhẹ nhàng gọt một cái, hỏi: “Thấy rõ ràng chưa?”

“Thấy rõ!”

Một kiếm kia chẻ ngọn nến thành hai đoạn, nhưng ngọn nến không di động mảy may.

Năng lực khống chế lực lượng của Hồ thống lĩnh vô cùng tinh xảo.

“Còn có như vậy!”

Hắn ta nói xong lại đặt cây nến đang cháy dở trên lòng bàn tay trái, tay phải nhấc trường kiếm lên chém một cái vào lòng bàn tay trái, trong nháy mắt ngọn nến bị chém thành hai đoạn!

Thập Thất nín thở.

“Cứ như vậy, rất đơn giản!” Hồ thống lĩnh bỏ hai đoạn nến lên trên bàn, dang tay ra để Thập Thất xem tỉ mỉ.

Trên bàn tay đầy vết chai của hắn ta không hề có bất kỳ vết thương gì.

“Trở về đi, nếu như ngươi làm được hai điểm này lại trở lại gặp ta. Nếu như không được, hãy ngoan ngoãn đi tu luyện thân pháp!”

“Tốt, ta hiểu rồi, thống lĩnh đại nhân!”

Đợi Thập Thất đi rồi, Hồ thống lĩnh giơ bàn tay trái từ từ biến thành màu xanh ngọc, lẩm bẩm: “May mà lão tử tu luyện 《 Kim Ngọc Chưởng 》 đến nơi đến chốn, bằng không đã không thể hù được tên tiểu tử kia! Tuổi còn trẻ, còn có tiền đồ tốt đẹp, làm đao phủ cái gì? Dính sát khí quá nặng cũng không phải chuyện tốt!”

Đương nhiên Thập Thất không biết thống lĩnh đại nhân hắn ta tôn kính chỉ đang hù hắn ta, hắn ta về trong phòng mười cây nến tới bắt đầu luyện tập.

Khi hắn ta nhìn Hồ thống lĩnh gọt ngọn nến, hắn ta còn cảm thấy rất dễ dàng, chỉ có điều khi đổi lại, đến phiên hắn ta gọt nến, hắn ta mới phát hiện độ khó trong đó. ngôn tình sủng

Nhất là khi hắn ta sử dụng trọng kiếm, còn là thanh trọng kiếm nặng hơn trọng kiếm bình thường không biết bao nhiêu lần!

Chuyện này không thể nghi ngờ là tăng độ khó lên mức rất cao!

Ngọn nến bị Xích Huyết Kiếm chẻ thành hai khúc, đồng thời hai đoạn nến cũng bị cuốn theo bay thẳng ra ngoài... Căn bản là hắn ta không thể làm được như Hồ thống lĩnh!

“Kiếm linh đại nhân, làm sao bây giờ?”

Gặp phải trắc trở, Thập Thất không nhịn được cầu cứu Trần Hạo.

Dù sao thì trong lòng hắn ta, với tư cách là kiếm linh Ma Kiếm, Trần Hạo lợi hại hơn hắn ta nhiều.

Trần Hạo suy nghĩ một chút, nói: “Ta truyền cho ngươi một chiêu kiếm pháp!”

“Kiếm pháp?”

“Ừm, tiền bối của ngươi, cũng chính là kiếm chủ đời thứ mười đã tự nghĩ ra được chiêu kiếm pháp này, nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ chiêu kiếm pháp đó tới trình độ nhất định, muốn thông qua khảo nghiệm của Hồ thống lĩnh hẳn không phải vấn đề!”

Từ sau khi kiếm chủ đời thứ mười Phó Viễn Minh chết, Trần Hạo chưa từng tiến hóa thêm lần nào nữa, vẫn kẹt tại giai đoạn hạ phẩm linh khí.

Mà thiên phú của Thập Thất vượt xa Phó Viễn Minh, mặc dù hắn ta là người đơn thuần có chút “mộc mạc”, nhưng vẫn có thể xem là một vật liệu tốt.

Giật dây để hắn ta làm đao phủ cũng là chuyện Trần Hạo đã nghĩ cặn kẽ.

Hiện tại, hắn muốn tiến hóa, kiếm chủ cần tăng thực lực trước.

Còn có việc nào càng tốt hơn đao phủ sao?

Không có phong hiểm, còn có thể thu mạng người mà không cần chịu trách nhiệm.

Nhất là Thập Thất còn có chỗ dựa vững chắc như Lam gia!

An toàn hơn Phó Viễn Minh nhiều.

Cho nên Trần Hạo phải cố gắng hết sức để Thập Thất có thể thông qua khảo nghiệm.

“Chiêu kiếm pháp đó rất lợi hại sao?”

“Vũ kỹ Huyền cấp thượng phẩm, ngươi nói xem nó có lợi hại không?”

“Huyền cấp thượng phẩm!” Thập Thất thất thanh nói.

Thập Thất có nằm mộng cũng muốn tập luyện công pháp Huyền cấp.

Thế nhưng thân là gia nô Lam gia, bọn họ không có tư cách tu luyện công pháp Huyền cấp, cho dù chỉ là Huyền cấp hạ phẩm!

Đừng nói chi là vũ kỹ Huyền cấp thượng phẩm!

“Cầu kiếm linh đại nhân dạy ta!”

“Tốt! Hy vọng ngươi không cô phụ kỳ vọng của ta đối với ngươi!” Trần Hạo nhỏ giọng nói, “Chuẩn bị cho tốt, có thể quá trình có chút khó chịu, nhưng đối với ngươi tuyệt đối là có lợi!”

Đột nhiên Xích Huyết Ma Kiếm dâng trào sát khí màu đỏ như máu, không đợi Thập Thất phản ứng lại, sát khí màu đỏ như máu kia đã bao trùm hắn ta.

Thập Thất cảm thấy cả người chợt lạnh, sau đó hắn ta lâm vào ảo cảnh.

Trong ảo cảnh, trước mắt Thập Thất là một mảnh tối đen, ngay sau đó, một luồng sáng màu đỏ ngòm xuất hiện, hắn ta thấy trung niên nam nhân một tay cầm trường kiếm, một tay bị cụt đứng trên hình dài.

Vẻn vẹn chỉ nhìn thoáng qua, hắn ta biết, trong tay nam tử cụt một tay này đang cầm Xích Huyết Ma Kiếm.

Hắn ta cẩn thận quan sát nam tử kia, phát hiện hắn ta rất bình thường, tu vi vẻn vẹn chỉ mới đạt tới Ngưng Khí cảnh, hình như tên này còn không mạnh bằng mình.

Cảnh tượng trong ảo cảnh mang theo màu đỏ như máu, khiến Thập Thất có chút không thích ứng.

Dưới hình đài là đám bình dân vây xem.

Trên hình đài, đám tù nhân quỳ dưới chân nam tử trung niên.

Thập Thất nghe được có người kêu “hành hình”, cả người hắn ta chui vào trong thân thể người nam tử cụt một tay kia.

Hình như lúc này, hắn ta đã trở thành nam tử cụt một tay kia, hắn ta có thể cảm nhận được chân khí trong cơ thể, có thể cảm nhận được bản thân mình thiếu đi một cánh tay... Sau đó thân thể hành động.

Một kiếm hạ xuống, đầu lâu và thân thể của phạm nhân dưới chân chia lìa.

Kiếm rất ổn, rất nhanh, độ mạnh yếu được khống chế cực kỳ xuất sắc.

Thập Thất có thể cảm thụ rõ ràng được từng cơ bắp trên người nam tử cụt một tay đang vận tác!

Ba phạm nhân, mười lăm phạm nhân, một trăm phạm nhân... mấy trăm phạm nhân... Thập Thất có thể cảm nhận được kỹ thuật hành hình chém đầu của nam nhân cụt một tay đang trưởng thành, từng bước từng bước một, mãi đến khi kỹ thuật đạt tới đỉnh phong!

Sau đó, sát ý trên người nam tử cụt một tay điên cuồng tăng trưởng, hắn ta tựa như đầu cuồng lang, chém ra một chiêu chém đầu kia!

Toàn bộ thế giới biến thành đỏ như máu.

Kỹ năng thí chủ truyền thừa kết thúc, Trần Hạo thu hồi sát khí hỏi: “Ngươi lĩnh ngộ được không?”

Vậy mà Thập Thất không trả lời, hoặc có lẽ hắn ta không có năng lực trả lời.

Sắc mặt hắn ta tái xanh, té trên mặt đất, cuộn thành một đoàn thật chặt. Thân thể hắn ta không ngừng run, tựa như đang sốt cao, sau đó hắn ta bắt đầu không ngừng nôn mửa, sau khi nôn hết tất cả mọi thứ, hắn ta tiếp tục nôn dịch dạ dày.

Trần Hạo yên lặng nhìn Thập Thất, hoài nghi có phải hắn ta bị bệnh động kinh rồi không? Có phải bản thân mình lại phải thay đổi một kiếm chủ khác không.

Không phải chỉ truyền thừa một kiếm chiêu do Phó Viễn Minh tự nghĩ ra thôi sao!

Ói nửa ngày, Thập Thất mới run rẩy đứng lên.

“Kiếm linh đại nhân, vị nam tử cụt một tay kia là kiếm chủ trước đây sao?”

“A, sao ngươi biết?”

“Ta thấy được!” Thập Thất có chút hư nhược nói, “Hắn ta thật lợi hại! Thật đáng sợ!”

“Ngươi thấy được?”

“Đều thấy được, toàn bộ quá trình hắn ta tự nghĩ ra chiêu《 chém đầu 》!” Thập Thất nhỏ giọng hỏi, “Ngươi không biết?”

Vấn đề này khiến Trần Hạo hơi xấu hổ.

Hắn nghĩ, có thể là thí chủ truyền thừa đã tiến hóa, chỉ có điều sự tiến hóa của nó không được bày ra ở phần số liệu.

“Kiếm chủ bình thường, căn bản là ta khinh thường không muốn đáp lại bọn hắn, ta thấy tên nhóc ngươi thuận mắt nên mới đặc biệt ưu đãi ngươi, lâu lắm rồi ta không dùng tới kỹ năng này, cũng không biết hiệu quả cụ thể!”

“Cảm ơn kiếm linh đại nhân đã bồi dưỡng!”

“Ngươi muốn hỏi gì cứ tiếp tục hỏi đi!” Thấy Thập Thất muốn nói lại thôi, Trần Hạo nói thẳng.

“Ta muốn hỏi, vì sao sau này vị tiền bối kia lại như điên mất?”

Thập Thất thấy đoạn ký ức ngắn có liên quan tới《 chém đầu 》 trong trí nhớ của Phó Viễn Minh.

“Không phải ngươi tưởng ta khiến hắn ta điên đấy chứ?”

“Không dám!”

Trần Hạo biết, nếu mình không giải thích rõ ràng, sợ rằng tên kiếm chủ tương đối thuận mắt trước mắt này sẽ không dám dùng hắn.

“Có hiểu kỹ năng sát lục tặng lại chưa?”

“Ừm, rõ ràng, rất nghịch thiên!”

“Sát lục tặng lại có hai loại phương thức, một loại là không tác dụng phụ, tăng lên tương đối chậm; một loại là có tác dụng phụ, tăng lên thật nhanh, nhưng nếu ý chí thiếu kiên định, rất dễ khiến tinh thần thác loạn!” Trần Hạo thở dài nói, “Là Phó Viễn Minh yêu cầu!”

“Vì sao?”

“Nếu như đại tiểu thư ngươi mến yêu bị người ta giết chết, thậm chí hung thủ kia có thể sẽ giết chết ngươi bất cứ lúc nào, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”

“Đương nhiên là liều mạng!”

“Lựa chọn của hắn ta cũng giống với ngươi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.