KTV này là nơi ăn chơi nổi tiếng của thành phố Đông Hải. Mức phí ở đây rất cao, những người tới đây đều là những người có máu mặt, ngoài của toàn là siêu xe. Lần họp lớp này là ở đây.
Nhạc Phong lái một chiếc xe điện mới mua, huýt sáo dừng ở cửa. Ban đầu anh muốn mua một chiếc xe hơi, nhưng chứng minh thư của anh đã đưa cho trưởng họ rồi, chỉ có thể mua tạm xe điện. Ha ha, anh vô cùng vui mừng chỉ muốn gặp các anh em cấp ba ngay bây giờ.
Kết quả vừa mới dừng xe lại, đã nghe thấy một trận tiếng còi xe ing ỏi.
“Nhường chỗ một chút đi?! Cái xe điện hỏng còn chiếm diện tích ở đây?”
Một chiếc BMW 5 series đậu ở bên cạnh, một người đàn ông ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, chỉ vào Nhạc Phong kêu lên.
Người đàn ông kia với Nhạc Phong bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều sững sờ!
“Lớp trưởng?!” Nhạc Phong lập tức chạy tới. Người trong xe đúng là lớp trưởng hồi cấp ba, Triệu Sơn Hà.
“Nhạc Phong? Sao lại sa sút thành như vậy?” Triệu Sơn Hà bước xuống xe, nhìn Nhạc Phong từ trên xuống dưới cười khẩy một tiếng, sau đó nhanh chân đi vào KTV.
Nhạc Phong có chút xấu hổ, định tiến lên trả lời, nhưng Triệu Sơn Hà không thèm để ý đến anh. Hai người một trước một sau đi vào KTV. Lúc này các bạn học đều đã đến đông đủ, cửa phòng vừa mở ra, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.
“Mẹ nó, lớp trưởng bây giờ sao lại đẹp như vậy? Người thành công đó!”
Hộp đêm lập tức náo nhiệt lên. Tất cả đều vây xung quanh Triệu Sơn Hà.
Thật ra Triệu Sơn Hà mặc một bộ âu phục, nhìn qua trông rất có giá trị. Chủ yếu chính là trong tay anh ta còn cầm chìa khóa xe BMW.
Mà Nhạc Phong bên cạnh, quần áo trên người toàn là đồ vỉa hè, trong tay cầm chìa khóa xe điện, giống y như chàng trai đưa cơm hộp. Lúc này không một ai để ý đến anh, điều đó khiến anh có chút xấu hổ.
Nhạc Phong không thèm để đến chuyện đó nữa, anh đảo mắt nhìn xung quanh, nhiều năm không gặp, nũe sinh trong lớp, ai cũng xinh đẹp hơn đó. Nhưng mà đẹp nhất vẫn là Lý Thấm.
Lý Thấm là nữ thần của lớp, cô thường mặc quần jean, dáng người cân đối, trông rất đẹp.
Mấy năm không gặp, Lý Thấm đã thêm vài phần trưởng thành, dịu dàng quyến rũ. Lúc này cô mặc quần jean bó sát người, khỏi nói quyến rũ cỡ nào.
Triệu Sơn Hà cũng liếc mắt một cái đã chú ý tới Lý Thấm, lúc ấy đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Lý Thấm, cậu thật xinh đẹp, cậu có bận gì không?”
Không đợi Lý Thấm lên tiếng, một nữ sinh bên cạnh giành nói trước: “Lớp trưởng, cậu có điều không biết đó, bây giờ Lý Thấm rất lợi hại, sớm đã trở thành một minh tinh! Nghe nói cậu ấy ký hợp đồng với công ty Tử Ngọc.”
“Ò..!”
Một trận ồ lên, cả thành phố Đông Hải ai không biết công ty Tử Ngọc? Mấy minh tinh hạng nhất đều ở dưới trướng công ty đó!
Nghiêm túc mà nói, Lý Thấm quá xinh đẹp, cô gái này nhan sắc cũng không thua kém minh tinh hạng nhất chút nào.
Vừa nghe thấy công ty Tử Ngọc, Nhạc Phong lập tức có hứng thú, công ty này bắt đầu từ ngày mai sẽ thuộc về anh đó. Nghĩ vậy, Nhạc Phong lộ ra vẻ mặt tươi cười, đi đến bên cạnh Lý Thấm, đang chuẩn bị nói vài câu với cô, kết quả vừa ngồi xuống đã thấy Lý Thấm nhăn mày, khinh thường đánh giá Nhạc Phong: “Cậu đừng ngồi ở đây được không?”
“À?” Nhạc Phong chậm rãi đứng lên: “Chỗ này có người rồi sao?”
“Không có ai, nhưng tôi không muốn cậu ngồi bên cạnh.” Lý Thấm lạnh lùng nói: “Nhạc Phong, cậu tới đây tham gia họp lớp, không thể đổi một bộ quần áo khác à, mặc hàng vỉa hè, cậu có thấy bẩn không?”