Bannie đi uống vài ly với Alice, ai mà ngờ lúc đi về lại gặp được Mạc Tử Dương ở đây.
Hắn đang ngồi cùng với “thư ký mới” bọn họ thân như vậy từ bao giờ?
“Alice cậu về trước đi, tớ qua đó chút.”
Nói xong không đợi bạn thân trả lời, cô đã sải bước đi về phía hai người bọn họ.
Bannie giả vờ như tình cờ gặp mặt, cô cười với hắn, nụ cười tươi như hoa nhưng trong lòng đang rủa xả hắn không thương tiếc.
“Trùng hợp ghê, em mới đi uống với Alice vài ly.”
Cả hai người đều hướng ánh mắt về phía Bannie. Song cô thư ký của hắn tỏ ra rất hoà đồng, còn cười với cô hỏi:“Đây là… Người quen của anh sao?”
Mạc Tử Dương gật đầu xác nhận, thấy vậy thư ký mới vương tay ra bắt tay với cô, giọng rất ngọt ngào nói:“Chào chị, em là thư ký của Mạc tổng. Còn chị là…”
Cô nắm lấy tay cô ta, cũng cười rất hoà nhã nhưng đay nghiến nhìn hắn đáp:“Tôi là ai nên để Mạc tiên sinh nói một lời đi.”
Hắn ho ho vai cái, nén cười đáp:“Cổ là vợ của anh, bọn anh đang trong giai đoạn ly thân.”
“A vậy hả, hai người ly thân rồi sao. Chả trách em lại chưa từng thấy chị.”
Thư ký mới tỏ thái độ rất lịch sự, nhưng cô nghe ra rõ ràng sự châm chọc.
Cô không chấp với cô ta, cô chỉ chấp với Mạc Tử Dương. Bọn cô ly thân từ bao giờ thế?
“Trời mưa rồi, có tiện cho em quá gian không?” Cô nhìn hắn nghiến răng hỏi.
“Được, bọn anh cũng định về.”
Cả ba đi ra xe. Mạc Tử Dương mở cửa ghế phụ ngay lập tức cô thư ký mới đã chen vào ngồi trước, cô ấy nói với cô:“Chị nhường cho em nhé, em bị say xe.”
“Cứ tự nhiên đi.”
Bannie lườm hắn sau đó mở cửa ghế sau ngồi vào.
Mạc Tử Dương nhướn mày, sau đó đóng cửa xe lại. Hắn vào ghế lái, vừa ngồi vào đã nghe Lạc Hi nũng nịu nói:“Anh cài dây an toàn giúp em với, xe xịn quá nên người ta không biết cài.”
“Ờ, ừm.”
Hắn nghiêng người qua, cài giúp Lạc Hi dây an toàn. Sau đó lén nhìn ra sau, Bannie mặt đỏ tức đến đỏ lên rồi.
“Bannie em về chỗ cũ đúng không?”
“Anh đưa “thư ký” của anh về trước đi, cũng khuya rồi.” Cô cố ý nhấn mạnh câu từ, nhắc cho Mạc Tử Dương nhớ hắn còn một người vợ chưa thôi là cô.
“Đưa vợ anh về trước đi, chúng ta tiện đường hơn mà.”
Mạc Tử Dương vậy mà nghe lời cô ta, đưa Bannie về khách sạn trước.
Cô hậm hực bước ra khỏi xe, đi được mấy bước cô đã bị người ta kéo lại.
Cố Thẩm Minh đứng chờ từ sớm, vừa thấy cô anh đã chạy tới kéo cô lại. Bannie giằng tay anh ra, cô sợ hãi lùi về sau.
“Bannie anh đến giải thích với em, em cho anh cơ hội đi mà.”
“Cố Thẩm Minh giữa tôi và anh không có gì để nói cả. Tôi cũng không cần anh giải thích.”
“Bannie…”
Anh vừa định lôi kéo cô thì bị Mạc Tử Dương đứng chắn trước mặt, hắn đẩy Cố Thẩm Minh ra.
Hai người đàn ông lúc này giống như hai con hổ chuẩn bị lao vào cấu xé nhau tới nơi. Cố Thẩm Minh cười khẩy, anh gào lên:“Lại là mày Mạc Tử Dương, mày gài tao.”
“Tránh xa Bannie ra, đây là lời cảnh cáo cuối cùng tao dành cho mày.” Hắn chỉ tay vào mặt Cố Thẩm Minh lạnh lùng nói.
Anh ta cười như điên như dại, sau đó nhìn cô, anh nói:“Em từ bỏ tôi, từ bỏ tình yêu của tôi để ở bên nó hả? Hay em cảm thấy nó giống em, nó bị vô sinh còn em thì không thể mang thai. Nghĩ lại hai người hợp nhau quá ha.”
…bộp…
Bannie cầm túi xách đánh vào người Cố Thẩm Minh, cô dùng hết sức bình sinh để đánh anh. Sau đó còn dùng mũi giày nhọn đá vào cẳng chân của anh, cô tức đến mức hốc mắt đỏ hoe nói:“Thứ anh gọi là tình yêu thật ra chỉ là sự ích kỷ của anh thôi Cố Thẩm Minh. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa!!!”
Cô bỏ đi vào trong, để lại một Cố Thẩm Minh ôm chân và một Mạc Tử Dương trầm lặng.
Hắn vào trong xe, im lặng một lúc lâu. Lạc Hi cũng không dám làm phiền hắn lúc này, cô biết hắn đang có tâm sự.
Ngồi một lúc, hắn rút điện thoại gọi cho Bannie.
Cô không nghe máy, hắn mới quay sang nói với Lạc Hi:“Em lấy xe của anh về đi, anh lên trên đó.”
“Vâng được ạ.”
Mạc Tử Dương xuống xe, đi thẳng lên tầng khách sạn. Hắn ấn chuông cửa phòng của Bannie, ấn muốn nát cái chuông cô mới chịu mở cửa.
Bannie đang tắm, thậm chí tóc cô còn chưa xả hết bọt xà phòng.
“Anh định phá hỏng cái chuông luôn đấy hả, em đang xả tóc mà…”
Cô để cửa mở rồi quay lưng đi vào phòng, cô phải tắm xong trước cái đã.
Mạc Tử Dương đi vào căn phòng của cô, hắn ngồi ở ghế sofa đợi cho cô thực sự tắm xong. Hắn còn nghĩ cô sẽ đau lòng, hoặc là sẽ khóc lóc chứ không hề nghĩ cô vì tắm nên mới không nghe điện thoại của hắn.
“Sao anh không đưa cô tình nhân nhỏ của anh về đi?”
Một câu nói đầy sự trách móc, hắn có thể nghe ra.
“Anh sợ em khóc.” Hắn thành thật đáp.
“Không có gì, em… Quen rồi.”
Bannie mở máy sấy tóc, tiếng ù ù phát ra làm cho không khí thêm phần trầm lắng. Hắn không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy, người phụ nữ của hắn từ bao giờ có thể chịu đừng tổn thương một mình như thế.
Nếu như cả đời này hắn không biết được chuyện đó, thì cô định cứ như vậy mà rời xa hắn ư? Rồi ngốc đến mức chịu đựng sự bất hạnh ấy một mình và cầu mong hắn hạnh phúc bên người con gái khác?
Mạc Tử Dương sải bước đi lại, hắn ôm hôn cô. Nụ hôn này là trách móc của hắn, cũng là để bù đắp vì cô đã có ý tốt nghĩ cho hắn.
“Ưm… Mạc… Mạc Tử Dương…” Cô đẩy vai hắn ra, thở hổn hển nhìn hắn.
Mạc Tử Dương cũng không khá hơn cô là bao, hắn siết chặt eo cô làm cho cơ thể cả hai dính sát vào nhau. Đôi mắt hắn nhìn cô mờ đục, và đầy vị mùi tình ái.
Bannie vẫn còn giận, cô nói:“Anh ở đây hôn em rồi cô tình nhân nhỏ của anh phải làm sao… Ưm… Tử Dương… Anh…”
Mạc Tử Dương không những không quan tâm tới những lời cô nói, mà ngược lại hắn còn hôn một cách thô bạo hơn.
Môi lưỡi quấn quít không rời, hắn nâng hông cô lên nhấc bỗng để cô ngồi lên bàn trang điểm.
Bannie nghe thấy tiếng kéo khoá quần của hắn, sau đó không có khúc “dạo đầu” mà thằng thừ đâm vào.
Mấy ngón chân của cô co rúm lại, kích thước của hắn không nhỏ, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn gấp đến như vậy.
“Ai dạy anh… Ưm… Anh chậm… Chậm chút…”
“Thích không, vợ?”
Nói xong hắn luận động thắt lưng, đem gây thịt vùi sâu vào cái động chưa kịp ẩm ướt của cô.
Bannie ngửa người ra phía sau, từ trong cổ họng bật ra tiếng rên rỉ kiều mị…