Trời hừng đông, cô nằm ở trong lòng của Mạc Tử Dương. Chân mày nhíu chặt đến mức sắp dính vào nhau, cô dùng móng tay vẽ vẽ lên lồng ngực của hắn chu môi hỏi:“Mạc Tử Dương có phải anh có người mới rồi không?”
“Sao lại hỏi vấn đề này?”
Hắn không trực tiếp phủ nhận, cô không dám nói mình hiểu hắn nhất nhưng cô hiểu hắn.
Bannie rời khỏi vòng tay của hắn, cô quay lưng xuống giường đi vào toilet.
Mạc Tử Dương gác tay lên đầu, nheo mắt nhìn theo bóng lưng của cô. Khoé môi hắn cong lên, tạo thành một nụ cười bí hiểm.
Trời sáng hắn cũng không ngủ lại mà tắm rửa rồi rời đi. Điều này làm cho Bannie càng ủy khuất hơn nữa, quả nhiên là đàn ông, kéo quần lên là thành người xa lạ ngay.
Bannie vùi đầu vào trong chăn, mang theo nổi ấm ức đó mà đi ngủ. Thật sự đêm qua hắn hành cô mệt chết rồi, cho nên mí mắt nặng trĩu của cô cơ bản không nhướn lên nổi…
*
Mạc Tử Dương đến văn phòng, Lạc Hi đã chuẩn bị cafe và báo cáo cho hắn sơ lượt về lịch trình hôm nay. Sau khi hoàn thành xong chính sự, cô mới chạy lại đấm lưng cho hắn giả vờ có ý tốt hỏi thăm:“Anh à cả đêm qua có phải là không ngủ đúng không? Mắt anh thâm đen rồi kìa.”
“Nhiều chuyện, ra ngoài làm việc đi.” Hắn vừa uống cafe vừa cười gian.
Lạc Hi lại còn phấn khích hơn cả hắn, cô nói:“Lúc đó chị dâu đánh anh, xong khóc lóc nhào vào lòng anh. Cái cảm giác đó cảm thấy thế nào vậy, anh nói cho em biết với?”
“Để làm gì?”
“Thì tìm cảm hứng sáng tác đó, chị Alice chỉ em vẽ nhân vật truyện tranh.” Lạc Hi hai mắt sáng rực lên, trông chờ sự chia sẻ của Mạc Tử Dương.
Hắn cốc đầu cô, sau đó hạ lệnh đuổi khách.
“Anh họ đúng là máu lạnh aaa.”
Lạc Hi kêu gào thảm thiết. Nhưng chính quyền nào đó có thèm ngó ngàng gì tới đâu, cô cảm giác cô giống như một cọng cỏ ven đường bị người ta lợi dụng xong thì vứt bỏ không thương tiếc.
Đã vậy còn bị chính quyền sai đi mua bánh kem dâu, cô đúng là đáng thương.
Lạc Hi rời khỏi toà nhà Cố Thị, mang bộ mặt bí xị đi tới tiệm bánh kem.
“Lấy cho tôi một cái bánh kem dâu tây.”
Cả hai người đồng thanh, một là Lạc Hi, người còn lại là Cố Thần.
Lạc Hi nhìn thiếu niên cực kì đẹp trai trước mặt, gương mặt từ không có sức sống thoáng chốc tươi như hoa.
Cô bắt đầu phô diễn kỹ năng “câu trai đẹp” của mình, giọng nữ nhân cực kì mềm mại nói:“Em trai muốn ăn bánh kem dâu tây phải không?”
“Ừm.” Cố Thần lạnh lùng đáp trả.
Lạc Hi đưa điện thoại của mình ra trước mặt cậu, nháy mắt nói:“Để lại số di dộng nha, xong chị nhường bánh kem lại cho bảo bối.”
Cố Thân suýt nữa là bị sặc nước bọt, cậu lớn từng tuổi này rồi còn chưa bị ai gọi là “bảo bối” cả.
Cái bánh kem này cậu cũng không cần, Cố Thần quay đầu bỏ đi, nói đúng hơn là quay đầu bỏ chạy.
Lạc Hi nhìn theo chu môi tiếc nuối, nhận lấy bánh kem từ cô phục vụ rồi lái xe về tổng công ty Mạc Thị. Ông trời đúng là bất công quá chừng, cô bị người ta lợi dụng xong rồi bỏ còn bị em trai xinh đẹp phũ nữa chứ.
Quá là bất công!
*
Mạc Tử Dương đem bánh kem và thức ăn trưa tới trước cửa phòng khách sạn, rồi nhấn chuông.
Bannie mở cửa cho anh với tình trạng đang ngáy ngủ, tóc tai bù xù. Mạc Tử Dương khom lưng hôn lên môi cô rồi đi vào phòng.
Hắn đem đồ ăn đặt lên bàn, sau đó trêu cô là heo vì ngủ tới trưa vẫn chưa chịu dậy.
“Anh không mệt thật đấy hả?” Cô ngồi xuống sofa, vươn vai một cái biểu hiện cho sự rụng rời của mình.
Hắn nhoẻn miệng cười vừa bày đồ ăn ra bàn rồi xới cơm cho cô, chăm sóc giống như một người vợ nhỏ vậy.
Cả hai cùng nhau ăn cơm, ngẫm lại cũng lâu rồi cả hai mới yên bình ngồi bên nhau như thế này. Cái cảm giác mà cả hai có thể được ở bên nhau mà không bị một cái gì cản trở, nó hạnh phúc lắm.
Dùng bữa trưa xong Bannie lấy trong tủ quần áo của mình ra một cái áo thun cỡ lớn, cô đưa nó cho Mạc Tử Dương ý bảo hắn thay ra. Hắn đồng ý.
Nhìn hắn mặc áo thun của cô, nó ôm sát cơ thể vạm vỡ của hắn. Cô bất giác phì cười, rồi vươn tay cởi áo của hắn để trần một thân thể đàn ông vạm vỡ.
“Cơ thể này, khối em mê mệt nhỉ?”
Bannie trèo lên giường, nói bâng quơ rồi kéo chăn. Hắn cũng ngã xuống giường ôm cô vào lòng, lúc này cô có thể nghe được trái tim đập vững vàng của hắn.
Cô ôm lấy hắn, hít hà mùi hương quen thuộc.
“Mạc Tử Dương em nghĩ kỹ rồi, hay là chúng ta đừng có ly hôn nữa?”
Khoé môi của hắn cong lên, tạo thành nụ cười cực kì cao ngạo. Hắn không trả lời liền, mà giả vờ suy nghĩ.
“Anh đang suy nghĩ đấy à?” Cô nhăn mày chu môi trách hắn, sau đó quay lưng kéo chăn giận dỗi nói:“Nếu không thích thì thôi!”
Vậy mà hắn cũng không thèm dỗ dành cô, chắc chắn Mạc Tử Dương bên ngoài có người mới!
Tới chiều Mạc Tử Dương nói cần phải trở lại công ty làm việc, đợi hắn ra khỏi cửa cô liền gọi cho Alice.
Phải đi mua sắm, cô không thể chồng mình lọt vào tay người phụ nữ khác được…
Alice đứng ở trong cửa hàng độ nội y, khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường nhìn bạn thân đang loay hoay lựa đồ.
Bannie giơ lên một cái áo ngủ xuyên thấu chất liệu ren, nó chẳng che chắn nổi thứ gì đâu.
“Cậu máu lửa vậy thật hả?” Alice vuốt trán.
“Không máu lửa thì đợi mất chồng à? Đàn ông mà thích sự mới mẻ thôi, tớ có thể mới mẻ khiến cho Mạc Tử Dương không muốn nhìn một ai khác.”
Alice giơ một ngón tay lên tán thành, sau đó miễn bình luận. Cô không biết Mạc Tử Dương dùng cách gì để khơi gợi mong muốn tranh giành của Bannie đến vậy, bạn của cô xưa nay rất trầm tĩnh đó.