Huyền Minh Thạch lạnh lùng đáp: "Chúng ta có quen biết à?"
Đúng là bọn họ đều trong vòng hào môn, thế nhưng là hợp tác làm ăn cũng chỉ là công việc, bọn họ với nhau cũng không có bao nhiêu quen biết. Trước đây anh cũng chẳng mấy khi nói chuyện với Diêm Hân Ngữ.
Thấy anh không chừa mặt mũi cho mình, Diêm Hân Ngữ xấu hổ: "Được, là em không quen biết anh nhưng anh cũng không để ý đến Mạt Mạt sao?"
Tống Tần Mạt trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, không biết là quẫn bách hay ngượng ngùng, gương mặt cũng hồng rực: "Tiểu Thạch, Hân Ngữ đã lâu rồi không gặp được anh."
Huyền Minh Thạch không nhịn được xua tay: "Cô ta cũng nhận mình không quen biết tôi rồi. Còn nữa, Tống Tần Mạt, tôi không thích người ngoài gọi tôi là Tiểu Thạch. Lần trước ở đại viện là nể cô là khách của bà nội nên không so đo. Còn ở đây, làm phiền cô nghe cho rõ, tôi tên là Huyền Minh Thạch."
Mọi người cũng không nghĩ tới Huyền Minh Thạch phản ứng thế này.
Ba ba ba.
Nghe được thanh âm này Huyền Minh Thạch nhìn sang, liền thấy Lâm Hữu Hào vỗ tay cười hì hì nhìn hắn.
Lâm Hữu Hào, nhân vật chính hôm nay, cười cười: "Sao lại không gọi là Tiểu Thạch, cậu rõ ràng cứng đầu như thế mà?"
Thời đại học náo loạn một trận, cuối cùng Huyền tổng lại rút hết vốn, không đầu tư cho nhà bọn họ, cha hắn phải chạy tới nhận lỗi, từ đó mới bắt đầu giao dịch trở lại.
"Lâm Hữu Hào, bớt lời hai câu cũng không ai nói cậu câm." Huyền Minh Thạch bước tới một bước, che Hà Song Diệp ở sau lưng.
Hà Song Diệp bị dọa đến toàn thân cứng ngắc, không dám lộn xộn.
Lâm Hữu Hào cười nhếch mép: "Tiệc rượu cũng sắp bắt đầu rồi, tôi đi chuẩn bị một chút."
Nhìn Lâm Hữu Hào bị một câu kia làm sượng mặt, Diêm Hân Ngữ ngũ vị tạp trần, lời đồn đãi trong giới cũng không sai. Lâm Hữu Hào đúng là một thiếu gia vô tích sự, bị Lâm gia nuôi đến vô dụng.
Huyền Minh Thạch một tiếng, tay đặt lên bả vai Hà Song Diệp, kéo cô trở lại cạnh mình, cánh tay tự nhiên đặt lên eo nhỏ của Hà Song Diệp. Đáy lòng chợt có chút cảm thán, hông nhỏ này cũng quá là mềm mịn rồi, cúi đầu thổi khí vào tai Hà Song Diệp: "Bảo bối, chỗ này ầm ĩ quá, anh đi em đi xem đài phun nước ngoài sân."
Động tác thân mật này quá mức ám muội, đối với một nữ nhân độc thân hơn hai mươi năm như Hà Song Diệp có chút không quen. Hơi thở nóng ấm của Huyền Minh Thạch ở sát bên tai, cô liền mất tự nhiên, cả người cứng nhắc.
"Đi thôi....", Huyền Minh Thạch chuyển sang nắm chặt tay cô, ngón tay khẽ vuốt mu bàn tay cô, phảng phất trấn an cô.
Bàn tay anh thật lớn, ấm áp khiến người ta an lòng...
Hà Song Diệp đỏ mặt gật đầu, Tống Tần Mạt một bên cắn chặt răng nhìn hai người rời đi.
Cuối cùng cũng tới được đài phun nước, Hà Song Diệp ngồi trên bờ, ra sức lấy tay quạt quạt.
Huyền Minh Thạch nhìn khuôn mặt hồng đến độ muốn nhỏ máu của cô, trêu đùa nói: "Sao vậy? Cô cũng bị tôi mê hoặc rồi?"
Hà Song Diệp không phải dám nhìn Huyền Minh Thạch, cũng không phủ nhận: "Ai bảo anh đứng gần như vậy, tôi sợ đàn ông."
"À?", Huyền Minh Thạch cũng ngồi xuống sát bên cô, "Cô sợ đàn ông à?"
Một gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng to trước mắt cô, Hà Song Diệp ngây ngẩn cả người.
Huyền Minh Thạch đang khom lưng nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, khuôn mặt chỉ cần gần thêm chút nữa thì cánh môi cũng có thể đụng nhau rồi.
Hà Song Diệp trợn tròn mắt, lấy tay đẩy anh ra: "Anh làm gì vậy?"
Huyền Minh Thạch dùng ngón trỏ gãi gãi cằm mình, giả bộ nghiêng trái nghiêng phải, đưa ra kết luận: "Tôi đang câu dẫn cô!"
Này, ai lại nói chuyện như vậy!
Hà Song Diệp khiếp sợ, cái người này có phải phát điên rồi hay không? Cái câu này là sao đây?
Huyền Minh Thạch bật cười trước vẻ mặt sợ muốn chết của Hà Song Diệp: "Nói xem, có bị câu dẫn hay không nào?"
Anh ta nói đúng. Hà Song Diệp vừa rồi là không thành thực, rõ ràng là đã bị mê hoặc, chính mình lại mạnh miệng nói sợ đàn ông.
Hà Song Diệp đánh cánh tay Huyền Minh Thạch mấy cái.
Ngồi một lúc, Hà Song Diệp không chịu nổi cảnh tĩnh mịch này, hỏi: "Lâm gia giàu lắm sao?" . Truyện Khoa Huyễn
Huyền Minh Thạch lúc này mới nói qua về Lâm gia một chút. Gia tộc này thế mạnh là điện thoại di động các loại sản phẩm điện tử, là một hãng điện thoại đang nổi, rất nhiều minh tinh quảng cáo cho bọn họ.
"Thì ra là vậy.", Hà Song Diệp lại hỏi, "Vậy anh làm gì?"
Huyền Minh Thạch nhìn cô.
Hà Song Diệp: "Tôi không tò mò nha, không thể nói chỉ kiếm tiền từ eSports với tiệm net kia nha! Còn phải trả lương cho tôi nữa chứ."
Rõ ràng là vậy, chẳng lẽ Huyền Minh Thạch lấy toàn bộ sinh hoạt phí trả tiền cho cô?
Đôi mắt tò mò của Hà Song Diệp ngấn nước long lanh, cô ấy rõ ràng là một người phụ nữ quyến rũ, có vẻ ngoài hấp dẫn, làm sao lại có thể lớn lên mà chưa từng hẹn hò với ai, làm sao ánh mắt lại không vương chút bụi trần nào như thế.
Huyền Minh Thạch bị nhìn chăm chú, liền không nhịn được sờ đầu Hà Song Diệp một chút, bất quá lại sợ làm rối mái tóc mất không ít thời gian mới làm tốt, hỏi lại: "Đương nhiên sẽ có sản nghiệp, cô đoán xem tôi làm gì?"
Có thể là cái gì...
Hà Song Diệp nhớ tới Huyền Minh Thạch lần trước chỉ dẫn cho cô không ít kiến thức về truyền thông cùng marketing, cô đoán, xem chừng anh đã có học qua.
Hà Song Diệp vỗ tay: "Chắc là có liên quan tới truyền thông với marketing. Ngoài ra tôi còn cảm thấy trên tay anh không chỉ có tiệm net, phòng billiards mà còn có một tiệm cơm."
Hà Song Diệp nói xong, liền mong chờ nhìn hắn, đợi xác nhận.
Huyền Minh Thạch bật cười, cũng không nói có đúng hay không.
Hà Song Diệp liền nhéo Huyền Minh Thạch đòi kết quả, còn chưa nghe được đáp án thì đã nghe trong đài phun nước có động tĩnh lớn, trực tiếp dọa hai người lập tức đứng lên.
Hà Song Diệp hoang mang.
Đài phun nước của Lâm gia không phải loại bình thường, ở giữa là một nữ thần ôm bình nước, bán kính chắc phải hơn 5 mét, sâu phải hơn 1m, bên trong còn nuôi không ít cá koi.
Hà Song Diệp có điểm lo lắng, muốn đi vòng một vòng xem có vấn đề gì không, chỗ này hơi khuất nên cũng không nhìn rõ, đài phun nước lại lớn, căn bản không thể xác định được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng thanh âm của người rơi xuống nước này, muốn không nghe thấy cũng khó.
Huyền Minh Thạch nắm chặt tay Hà Song Diệp: "Chờ đã, tôi đi cùng với cô."
Linh cảm của Hà Song Diệp run lên, chắc chắn sẽ là chuyện không tốt...
Hai người vừa đi một đoạn liền thấy một nữ nhân đứng trong nước, toàn thân chật vật...
Vân Mộc Hương!
Hà Song Diệp nhất thời muốn đập chết chính mình, chuyện quan trọng như thế mà cô lại quên mất, trong truyện rõ ràng có tình tiết này, là nữ chính làm đổ rượu lên váy nên đi thay, không biết làm sao lại ngã xuống nước.
Nhìn thấy Hà Song Diệp cùng Huyền Minh Thạch, Vân Mộc Hương cũng rất kinh ngạc. Người ở trong nước đột nhiên ngã sấp xuống, bày ra tư thế sắp chết đuối tới nơi.
Nếu không phải hai mắt đã thấy người kia đang đứng, Hà Song Diệp chắc chắn sẽ tin một màn này. Hà Song Diệp lúc này cũng nhận ra, nữ chính này cũng không phải là người đơn thuần, tất cả chỉ là bày ra cho người khác nhìn.
Huyền Minh Thạch nhìn thoáng qua ao nước, nhếch miệng: "Để tôi gọi bảo vệ."
Hà Song Diệp cũng quên ngăn cản, Huyền Minh Thạch liền đi ra ngoài, để lại một Vân Mộc Hương đang giãy dụa, một Hà Song Diệp vừa bị sụp đổ nhân sinh quan.
Nhìn Vân Mộc Hương đang ra sức giãy dụa, Hà Song Diệp không nhịn được nói một câu: "Hồ cũng không sâu...", kỳ thực chỉ cần đứng lên, mực nước cũng chỉ tới ngang bụng, căn bản không chết đuối, diễn làm gì để phải uống một bụng nước cá...
Vân Mộc Hương vẫn còn sức để bày ra vẻ mặt đau khổ, như có như không tố cáo Hà Song Diệp là người xấu tính, nhìn Hà Song Diệp.
Hà Song Diệp mấp máy môi: "Tôi không biết bơi."
Vân Mộc Hương:...
Hà Song Diệp chau mày: "Mau lên đi thôi! Dù đang là mùa hè nhưng ngâm nước như vậy cũng rất dễ cảm lạnh."
Vân Mộc Hương vẫn tiếp tục màn kịch nhàm chán, nói đứt quãng: "Cô, cô vì sao lại đẩy tôi."
Rồi tới công chuyện luôn!
Dựng chuyện không chớp mắ!
Hà Song Diệp nhất thời há miệng không biết nói gì, giận đến độ phải nhắm chặt mắt, giáo dưỡng hơn hai mươi năm trời không cho cô được nói bậy lúc này. Còn chưa kịp phản bác Vân Mộc Hương, cô đã được Huyền Minh Thạch kéo ra sau lưng.
Hà Song Diệp mở mắt ra thì nhìn thấy Cố Nam Hành đang ở xa xa đi tới, sắc mặt tái nhợt mà nhìn cô, đi thẳng tới trước mặt cô, cánh tay giơ cao.
Một bạt tai muốn rơi xuống lại bị Huyền Minh Thạch cản lại.
Huyền Minh Thạch nắm chặt tay Cố Nam Hành, hất tay hắn: "Cố Nam Hành, chú ý lễ độ, đây là vợ của Huyền Minh Thạch tôi."
Hà Song Diệp run rẩy một chút, lời này là khẳng định chủ quyền?
Cố Nam Hành cười lạnh một tiếng, giống như một con sói hoang hung ác nhìn Hà Song Diệp, lại khinh bỉ liếc Huyền Minh Thạch: "Cậu nghĩ cậu là cái gì?"
Hà Song Diệp trừng mắt không chớp: "Anh ta là người!"
Bảo vệ được gọi tới đang đứng lạnh run một bên, lúc này thật sự muốn bật cười.
Huyền Minh Thạch nghe được Hà Song Diệp lên tiếng, sửng sốt một chút, nhất thời buồn cười, bất quá nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ: "Thay vì có công phu ở đây giương vây giương cánh thì anh nên đi xem xem đầu óc nữ nhân của mình có bị vào nước chưa, uống nhiều nước cá như vậy xem ra cũng sắp thành cá rồi."
Một câu trả đũa thật lợi hại, một lời trúng tim, Cố Nam Hành liền ngẩn người.
Nhớ tới nữ nhân của mình còn đang ở trong hồ, Cố Nam Hành vội vàng ra hiệu cho bảo vệ cứu người. Cố Nam Hành ôm Vân Mộc Hương cả người toàn mùi cá, cắn răng: "Huyền Minh Thạch, thù này tôi nhớ kĩ rồi."
Hà Song Diệp cùng Huyền Minh Thạch:....
Hà Song Diệp muốn giải thích, Huyền Minh Thạch đã kéo tay cô, đem người đi, đầu cũng không ngoảnh lại. Anh cũng đã sớm biết, loại nữ nhân như Vân Mộc Hương bản lĩnh cũng chỉ tới độ đem Cố Nam Hành u mê đến suy sụp thôi, căn bản sẽ chẳng được bao lâu. Hào môn là nơi nào? Loại con dâu suốt ngày chỉ biết tỏ ra ngốc ngếch cùng khóc lóc thì nhất định sẽ khó mà qua cửa được. Xét về công việc cũng không giúp được, làm vợ hiền thê đảm chăm lo quán xuyến cũng không xong, làm vui lòng cha mẹ hai bên cũng không nổi, ngoại trừ thiện lương cùng ngây thơ chọc người muốn che chở thì thực sự cái gì cũng không được.
Mạnh miệng thì ai cũng làm được, nói cái gì mặc kệ trở ngại, cái gì một túp lều tranh hai quả tim vàng đều là nằm mơ hết.