Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Chương 26: Chương 26: Em bị nhốt trong phòng rồi!




Quay trở lại phòng tiệc, Hà Song Diệp chọn một ít đồ ngọt bắt đầu ăn.

Trông thấy cô vui vẻ ăn macaron, mấy vị phu nhân xung quanh không nhịn được mà nhìn cô kì quái. Hà Song Diệp cũng mặc kệ, cô tiếp tục ăn.

Diêu gia phu nhân, mẹ của Diêu Dao, nhìn thấy Hà Song Diệp như thế liền không nhịn được quay lại cùng các vị phu nhân kia, công khai chế giễu Hà Song Diệp.

Một vị phu nhân vốn không thích Hà Song Diệp nhưng cũng không ưa gì Diêu gia phu nhân hai mặt, lên tiếng cắt đứt: "Vừa rồi tôi thấy Cố thiếu gia vừa dắt một người phụ nữ lên lầu đấy."

Cố Nam Hành hôm nay xuất hiện cũng gây nên oanh động không nhỏ, hắn nắm tay Diêu Dao, hai người còn vừa nói vừa cười, hoàn toàn đánh tan tin đồn tiểu tam lúc trước. Bất quá Hà Song Diệp cùng Huyền Minh Thạch khi đó đang ở trong đài phun nước ngoài hoa viên, đương nhiên không biết chuyện này.

Lời này lập tức đâm trúng Diêu gia phu nhân, nháy mắt người đã muốn đi điều tra ngọn ngành.

Người vừa lên tiếng là con gái của Kiều gia, Kiều Nguyệt Niên, trong nhà còn có một chị gái, Kiều Nguyệt Thời. Hai người đều gả vào hào môn, Nguyệt Niên là gả cho danh trùm thành G, Chu Vĩ Hùng.

"Tiểu Kiều, cô nói vậy là không được, chọc không ít phiền toái cho chồng cô rồi đấy, chắc chắn chồng cô ấy sẽ chỉnh đến chết."

Một người bạn thân thiết của Diêu phu nhân lên tiếng.

Kiều Nguyệt Niên cũng không sợ, cô bật cười: "Trượng phu của các cô đều rảnh vậy à? Có dư thời gian để quản những loại sự tình này à?"

Người khác nhìn vào đều hâm mộ Diêu phu nhân gả cho người nhà họ Diêu, được sủng ái vạn phần, nhưng kỳ thật từ mười năm trước, Diêu gia tiên sinh bên ngoài đã bao dưỡng nữ nhân khác rồi, hiện tại cũng đã đổi qua không ít người.

Hà Song Diệp cũng không quản chuyện hào môn sâu thẳm, cô chỉ quan tâm đồ ngọt ở nơi này ăn rất ngon, đầu bếp xem ra tay nghề cũng thật tốt, đem cô ra so thì giống như một tiểu hài tử to gan dám so bì cũng một lão nhân vậy.

Vẫn còn ăn, Huyền Minh Thạch thấy vậy liền lấy thêm một ít bánh nữa tới. Hà Song Diệp thấy đồ ngon trong tay anh, hai mắt liền sáng rỡ.

"Cái này là bánh quả cam."

Huyền Minh Thạch vẫn chưa nói hết, Hà Song Diệp đã chen miệng: "Nhìn hấp dẫn quá, chắc là rất ngon."

Cô cũng không khách khí với Huyền Minh Thạch, trực tiếp lấy một cái, phát hiện bên ngoài là vỏ chocolate trắng, bên trong là bánh bông lan.

"Ngon không?", nhìn Hà Song Diệp vui vẻ đến híp mắt, Huyền Minh Thạch hỏi.

Hà Song Diệp vẫn bận bịu giải quyết bánh trong tay, ánh mắt cũng không nỡ rời đĩa của Huyền Minh Thạch: "Nếu anh không thích ăn thì để tôi."

Huyền Minh Thạch bật cười, đem đĩa đưa cho cô. Hà Song Diệp còn tưởng anh đùa, không ngờ lại là thật: "Ôi, anh sao lại hào phóng như vậy? Món này không dễ làm đâu."

Hà Song Diệp biết làm đồ ngọt, cũng hiểu rõ, muốn làm một cái bánh tỉ mỉ như vầy sẽ hao tổn không ít thời gian, ước chừng cũng sẽ không có nhiều bánh loại này trong buổi tiệc hôm nay.

Huyền Minh Thạch không thèm để ý, cười cười: "Đầu bếp này tôi cũng có quen biết, hơn nữa cũng không có mấy người ở trong yến hội này thích ăn đồ ngọt."

Cái này là sự thật!

Phần lớn đồ ngọt trong các bữa tiệc hào môn đều chỉ để trang trí, cuối cùng là mang chia lại cho người làm trong nhà, cho từ thiện hoặc đơn giản là vứt vào thùng rác. Không hiểu nổi vì sao người ta không thích đồ ngọt, Hà Song Diệp mặc kệ, cô đương nhiên sẽ không lãng phí, bắt đầu đi tìm xung quanh.

Huyền Minh Thạch bất đắc dĩ lắc đầu, tìm một cái sofa ngồi xuống.

Hà Song Diệp bận rộn tìm bánh ngọt, liền thấy một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt, chính là nhà thiết kế ban sáng, cũng là chủ nhân thực thụ của bộ y phục trên người cô.

"Chào anh", Hà Song Diệp có chút kinh hỉ, trong cùng một ngày đã gặp người này đến hai lần, cũng quá là trùng hợp.

Dương Nhạc Du là cố ý tìm Hà Song Diệp, chỉ cần liếc mắt hắn liền tìm được bộ y phục mà chính tay hắn thiết kế.

"Cô đang tìm gì thế?" Dương Nhạc Du cười híp mắt nhìn Hà Song Diệp, giống hệt một con hồ ly đang muốn bắt người.

Hà Song Diệp cười cười: "Tôi đang tìm bánh ngọt, đồ ngọt hôm nay rất ngon."

"A, mùi vị thế nào?"

Hà Song Diệp nhìn Dương Nhạc Du đang tiến càng lúc càng sát vào cô, yên lặng lùi một bước: "Để tôi chỉ cho anh mấy loại bánh, rất mỹ vị đấy."

Kỳ thực Dương Nhạc Du là cố ý tiếp cận Hà Song Diệp nhưng hắn không ngờ Hà Song Diệp sẽ phản ứng thế này.

Hắn cười cười, vươn tay ra.

Hà Song Diệp ngây người, cái này là có ý gì...

Dương Nhạc Du: "Một phương thức chào hỏi, cho phép tôi mượn bàn tay cô."

Hà Song Diệp chậm rãi vươn tay, lo lắng nhìn cặp mắt hồ ly của Dương Nhạc Du.

Dương Nhạc Du vẫn duy trì ý cười nồng đậm, nâng tay cô lên, hôn xuống.

Hà Song Diệp giật bắn mình, vội vàng rút tay về, người cũng theo phản xạ lùi lại một bước, đụng vào bàn buffet phía sau, suýt chút nữa làm để tháp rượu cao ngất.

Huyền Minh Thạch cách đó không xa cũng nhìn thấy động tĩnh của Hà Song Diệp, một màn kia đương nhiên cũng lọt vào mắt anh.

Tống Tần Mạt đột nhiên xuất hiện bên người anh: "Minh Thạch, bọn họ quen biết nhau à?"

Huyền Minh Thạch trào phúng liếc Tống Tần Mạt, bình tĩnh đứng lên đi về phía Hà Song Diệp.

Tống Tần Mạt siết chặt tay đang để trên đầu gối, răng trắng đã cắt nát cánh môi đỏ mọng, trong mắt toàn bộ là không cam lòng.

Hà Song Diệp biết mình thất thố, còn nhìn thấy người trước mặt để lộ ra ý cười xấu xa, như một con hồ ly đang nhắm mồi, biết chắc nạn nhân không thể giãy dụa....

"Thật ngại quá... Cám ơn anh hôm nay đã tặng tôi y phục, hai ngày nữa tôi sẽ cho người đem trả lại cùng với phí bồi thường. Anh thấy thế nào?". Cô sợ người đàn ông này, cảm giác không có ý tốt.

Dương Nhạc Du nhìn Hà Song Diệp khẩn trương, bật cười một cái tiếng: "Y phục đã là của cô rồi, tôi cũng không đòi lại. Chỉ là tôi rất có hứng thú với cô."

Huyền Minh Thạch đã tới, đem Hà Song Diệp nhét vào ngực mình, hất cằm cao ngạo: "Dương gia, cậu muốn cái gì đây?"

Dương Nhạc Du cười cười: "Ai ở đây cũng biết đám cưới của hai người là giả, tôi cũng tin như vậy. Thật không ngờ, một nữ nhân tốt như vậy lại là vợ cậu. Quá là đáng tiếc."

Người của Dương gia, nếu Hà Song Diệp nhớ không lầm, cũng chính là một chiếc lốp dự phòng của nữ chính!

Chẳng lẽ là Dương Nhạc Du?

Hà Song Diệp còn đang suy đoán, Huyền Minh Thạch chế giễu đáp: "Tự mình tìm dù sao cũng tốt hơn người nhà tìm hộ."

Thanh âm của anh cũng không nhỏ, khiến một đám khách nhân liền có sắc mặt khác nhau.

Dương Nhạc Du hít sâu một hơi, lời này là trào phúng hắn. Năm đó hắn mới 20, trong nhà đã vội tìm người đính hôn vì ông nội hắn sắp qua đời, nếu hắn đã đính hôn thì sẽ có nhiều tài sản hơn một chút, còn thúc ép hắn sớm sinh chắt cho lão nhân gia. Bất qua, Dương Nhạc Du còn bận chạy đi Pháp học thiết kế thời trang, đối với hôn thê hoàn toàn chưa gặp mặt. Không nghĩ tới đã qua 4 năm, ông nội của hắn vẫn còn tại thế, bao nhiêu anh em ngang lứa với hắn, cũng đều là phế vật, chưa ai cho gia gia có chắt...

Dương Nhạc Du hít sâu một hơi, cười với Hà Song Diệp, hắn cũng không chấp chó cản đường, người phụ nữ này là mục tiêu của hắn hôm nay.

"Phu nhân xinh đẹp của tôi ơi, hãy cho tôi một cơ hội, tôi muốn tìm nàng thơ của mình, chúng ta cùng nhau xem qua một số thiết kế được không?"

Hà Song Diệp:...

Là họ Dương, là nhà thiết kế, đừng tưởng cô không biết người này là ai, đây nhất định là Dương Nhạc Du, nam nhân làm lốp dự phòng lâu dài của Vân Mộc Hương.

Cô không hiểu giữa cô và người này có ân oán gì, cô chính là một nhân vật ngoại tuyến, sao đột nhiên lại đánh chủ ý lên cô?

Hà Song Diệp nhìn một đám người đang im lặng hóng chuyện xung quanh, dứt khoát: "Không cần, hi vọng anh sớm tìm được nàng thơ của mình."

Hà Song Diệp nói xong liền rời ngực Huyền Minh Thạch, nắm chặt tay anh rời đi, mặc kệ đại cục phía sau.

Nhìn người đẹp rời đi, nụ cười của Dương Nhạc Du cũng rơi mất, hai mắt hắn liền trở nên vô cùng đáng sợ, chỉ cần một cái liếc mắt, mấy người xung quanh liền tản ra.

Dương Nhạc Du lấy điện thoại đang run không ngừng từ trong túi, nhấn nghe: "Uy?"

Bên trong truyền tới thanh âm sợ hãi cùng bất lực: "Jason, em bị nhốt trong phòng rồi!"

Dương Nhạc Du còn bận nhìn theo Huyền Minh Thạch cùng Hà Song Diệp tách đám đông đi ra ngoài, cánh mũi nhăn lại: "Đợi anh.", thanh âm ma mị như cây anh túc phi thường đáng sợ.

"Thật tốt quá, là phòng đầu tiên ở lầu hai...."

Giọng nói đứt quãng, sau đó là tiếng vang xào xạc, lại mơ hồ nghe thấy thanh âm của nam nhân, điện thoại cũng ngắt.

Dương Nhạc Du nhíu mày, ý tứ cực kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.