Vi Oanh nhìn Hoàng đế, rõ ràng Vân Thiều có hơi hoảng loạn, vô thức nắm chặt tay áo, cụp đôi mắt đen lại, hàng mi dài che đi tâm tình nơi đáy mắt.
“Bệ hạ định đi à?”
Vân Thiều: “Oanh Oanh cũng đến sao?”
Vi Oanh cong mắt cười với nàng ấy.
Vân Thiều hoảng sợ lúng túng, ngón tay xoắn lại vào nhau, khớp xương hiện lên màu trắng nhợt vì dùng sức: “Oanh Oanh...”
Vi Oanh ghé sát vào một chút: “Phò mã Bắc Quyết? Quen biết với bệ hạ lúc nào, chỉ e đây là cái bẫy, bệ hạ vẫn muốn đi ư.”
Vân Thiều bỗng xụi lủi, cụp mày, không biết nên nói gì, Vi Oanh càng đối xử dịu dàng ân cần với nàng ấy thì trong lòng nàng ấy càng thấp thỏm lo sợ. Tất cả những thứ này đều là nàng ấy trộm về, bây giờ chính chủ bị trộm sắp quay về cướp Oanh Oanh của nàng ấy đi.
Vân Thiều chầm chậm nắm chặt tấu sớ, vò nát tờ giấy mà chẳng hay, lúc sau mới ngước đôi mắt đen lên: “Ta phải đi, Oanh Oanh.”
Nàng ấy đã nói dối một lời, thì buộc phải dùng càng nhiều lời nói dối khác để bù đắp.
Dù biết đây là cái bẫy do đối phương bày ra, nhưng cũng chỉ có thể đi mà không được chùn bước. Từ cái khoảnh khắc sáu năm trước đưa ra quyết định, đến khoảnh khắc gặp lại Vi Oanh sáu năm sau, đã sớm không thể quay đầu rồi.
Nhưng nàng ấy không hối hận.
Vi Oanh suy nghĩ rồi cười bảo: “Được! Vậy ta cũng theo đi, thế này thì phải tăng ca rồi!”
Bệ hạ cũng thôi tuyển tú, vui.
Vân Thiều lập tức phản bác: “Không được, nàng không được đi!”
Vi Oanh: “Tại sao ta không thể đi?!”
Nàng như nghĩ đến điều gì, mỉm cười nói: “Bệ hạ chớ lo lắng, lần trước ta và người biểu hiện ở hội săn mùa thu tốt biết bao, đến Quý phi cũng không vượt qua ta, đám binh lính Bắc Quyết tàn ác kia, quá dễ dàng?”
Chân tay Vân Thiều lạnh toát, thầm nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để Oanh Oanh đi, không thể để Oanh Oanh gặp được người đó...
Từ sau ngày ấy, mấy lần Vi Oanh muốn nhắc với Hoàng đế về chuyện này, muốn cùng Hoàng đế ngự giá xuất chinh. Nhưng Vân Thiều vẫn không đồng ý, nghe thấy nàng mở miệng nói chưa được vài câu đã lạnh mặt, rồi sau đó ra tỏ đáng thương kêu đau đầu.
Hoàng đế muốn ngự giá xuất chinh, khiến cho thần dân chấn động. Bùi Tiễn dẫn đầu phản đối, bất kể là tân thần hay lão thần, lúc này cuối cùng cũng thống nhất, quỳ xuống đất hô: “Bệ hạ.”
Nhưng xưa giờ Hoàng đế đều bướng bỉnh cố chấp, sau khi nổi mấy cơn giận đùng đùng, đám đại thần cuối cùng cũng hiểu rằng không phải là nhất thời nổi hứng mà là quyết tâm. Giờ đây Cung đảng trên triều đã diệt, Hoàng đế nói một hai, đưa ra quyết định thì cũng không ai có thể phản đối.
Đám đại thần chỉ có thể vừa thở dài vừa cẩn thận bố trí, tránh cho đao thương không có mắt, Bắc Quyết xảo trá, làm Hoàng đế bệ hạ tôn quý của bọn họ bị thương.
Cuối cùng Hoàng đế dẫn theo vệ binh bảo vệ kinh thành, xuất phát từ Thịnh Kinh, rầm rập đi về phía Bắc, Bùi Tiễn hộ giá, Việt Thanh Huy và Thôi Tương chủ trì đại cuộc trong triều.
Vân Thiều rũ mày, hai tay nắm dây cương, ánh nắng mùa thu rực rỡ lướt qua, khiến làn da vốn đã trắng nhợt bị chiếu vào thì càng thêm xanh xao. Trước khi đến, nàng ấy đã nhốt Vi Oanh lại trong điện Ngọc Lộ, để Hiền phi và Phúc Thọ coi nom...
Có lẽ Oanh Oanh sẽ giận.
Vân Thiều thấp thỏm nắm chặt lòng bàn tay, chốc sau lại từ từ buông ra, khóe môi kéo lên một nụ cười trào phúng.
Bất kể thế nào, nàng ấy cũng không thể để Oanh Oanh gặp được kẻ đó, trừ phi nàng ấy chết.
Chỉ cần còn sống một ngày, thì sẽ không thể để Oanh Oanh bay đi khỏi tay mình. Nếu chết ở chiến trường Bắc cương, hồn về nơi chín suối, vậy thì nàng ấy sẽ được giải thoát, Oanh Oanh cũng được giải thoát.
Vân Thiều nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, vẻ mặt nàng ấy kiên định, không tiếp tục dao động nữa. Niềm ưa thích cả cuộc đời này, qua một canh bạc mọi thứ đã sớm đánh cược tất cả, nào có thể qua đầu lại nữa.
Ánh nắng mùa thu chiếu sáng diêm mạch (*), cánh đồng hoa tím hai bên đường, khiến Vân Thiều lại nhớ đến lần đầu gặp gỡ nhiều năm về trước.
(*) Là tên gọi của một loài thực vật có hoa thuộc họ Dền, được trồng như một loại cây ngũ cốc lấy hạt.
Người thiếu nữ trẻ tuổi đứng dưới gốc hoa, trên bả vai rụng đầy cánh hoa tím, ánh nắng vàng nhàn nhạt xuyên qua tán hoa, tựa như thác nước sáng rực đổ xuống người thiếu nữ. Mày nàng cong cong, nụ cười dìu dịu, nàng lấy từ trong ngực ra một vốc hạt dẻ ngào đường thơm ngọt.
Hương thơm của hạt dẻ ngào đường lẫn với ánh nắng, cảnh tượng này đã khiến Vân Thiều khắc ghi rất nhiều năm.
Nàng ấy nghĩ, yêu một người như thế, bản thân đã định phải làm một con bạc, nhưng nếu yêu một người như vậy thì có lẽ thiếu nữ vốn bị nhấn chìm trong ác ý cùng thành kiến lạnh lẽo từ nhỏ kia đã sớm thản nhiên chấp nhận số phận của mình trong trận lửa lớn sáu năm trước từ lâu, bị thiêu chết thay cho ca ca trong cái đêm u ám mịt mù không thấy ánh mặt trời ấy.
Bởi gặp được ánh sáng, nàng ấy mới từ địa ngục bò dậy, mới biến thành ác quỷ tội nghiệt chất chồng, mới muốn sống yên ổn trong ánh nắng.
***
Vào đêm, quân đội dựng trại, Vân Thiều vận áo choàng, ngồi ở trong doanh nghe mật báo quân tình.
Nàng ấy lại mở lại tấm mật báo kia của Bùi Khuyết, ánh mắt rơi xuống bốn chữ “chiếu cáo thiên hạ”, vẻ mặt dần sầm xuống.
Bùi Tiễn vén cửa bước vào: “Bệ hạ?”
Vân Thiều ngước mắt hỏi: “Chuyện gì?”
Bùi Tiễn thầm cả kinh, thiên tử trẻ tuổi ngồi bên ngọn đèn, đôi mắt tối mịt như đêm đen, u ám lặng thinh, như mây đen giăng đầy trời, tối sầm, chỉ có chút sáng lọt qua.
Hắn bắt đầu nhớ nhung bệ hạ ở trong cung, trong đôi mắt của thiên tử khi ấy có ánh sáng, khóe môi cũng thường nở nụ cười.
“Bệ hạ”, Bùi Tiễn đưa lên một cuốn sổ con: “Tình báo mà tiền tuyến đưa đến.”
Vân Thiều cụp mắt, ném sang một bên.
Bùi Tiễn trải bản đồ ra, nói: “Bắc Quyết muốn đàm phán với bệ hạ ở thung lũng Trường, nhưng bẩm bệ hạ, chỗ thung lũng Trường là địa hình hồ lô, miệng hồ lô là hướng Bắc Quyết, ngộ nhỡ đi vào mà miệng hộ lô bị chặn thì nó liền biến thành một con đường chết.”
Vân Thiều không nói gì.
Bùi Tiễn nói như chém đinh chặt sắt: “Tuyệt đối không thể chọn nơi này, Bắc Quyết chắc chắn không có lòng tốt gì đâu!”
Hắn tuôn ra một đống lời hùng hồn, chuẩn bị chà Bắc Quyết xuống đất một trận nữa, đánh cho đến khi bọn man di tư tưởng sai lệch này phục mới thôi, nói ròng rã một lúc thì lại nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi của Hoàng đế.
Bùi Tiễn nhìn sang, trông thấy thiên tử xoa ấn đường, thần sắc thoáng chút mỏi mệt, bèn đáp: “Bệ hạ phải lo liệu vất vả, nên nghỉ ngơi sớm thôi.”
Vân Thiều gật đầu: “Ừ, ngươi lui trước đi.”
Bùi Tiễn lo lắng nhìn nàng ấy, luôn cảm thấy bây giờ trên người Hoàng đế luôn có chút cô đơn, dường như đã quyết lòng điều gì. Sau khi hắn thỉn an thì yên lặng rời khỏi doanh trướng của chủ soái, trong căn lều rộng lớn chỉ có một bóng người ngồi một mình.
Bóng đen hắt lên tấm lều trắng như tuyết, chập chờn theo ngọn đèn, lay lắt như quỷ.
Vân Thiều vẫn không yên tâm, nên viết thư về trong cung, hỏi thăm xem Oanh Oanh ở trong cung vẫn tốt hay không?
Có giận dỗi không, ăn có ngon, ngủ có ổn hay không? Tựa như trong lòng có vô số lời, bút viết vô tận, viết nhiều vô số đến hơn mười mấy trang.
Viết xong thì lại cảm thấy bản thân có phần dông dài, sợ Vi Oanh ghét bỏ nên lại xóa lại sửa, cuối cùng nén lại thành tám trang đưa ra ngoài.
Trong hoàng cung, Hiền phi và Lệ tần cầm đống phong thư vừa dày vừa nặng nhìn nhau.
Lệ tần nuốt nước bọt, thận trọng hỏi: “Nương nương, bệ hạ viết thư cho Oanh Oanh, chúng ta phải giải thích mới ngày đầu đã để mất nàng như thế nào đây?”
Hiền phi: “...”
Lệ tần: “...”
Trời muốn mưa, Oanh Oanh muốn chạy, ai mà cản được?
Hiền phi ngẫm một lát, ném đống thư vào điện Ngọc Lộ rồi về, cứ để đấy đi, Oanh Oanh về thì để nàng tự đọc.
Lệ tần: “Được.”
Hiền phi nắm lấy cổ tay nàng ta: “Chúng ta quay về tiếp tục xử lý công việc.”
Lệ tần ôm đầu khóc than: “...Được.”
Lúc Hoàng đế hãy còn đang trên đường lo lắng sợ hãi chuyện thư từ, thì Vi Oanh đã sớm cưỡi Tiểu Lê Hoa, ra roi thúc ngựa chạy đến Vân Châu. Đầu tiên nàng cầm theo thư tín của Tiêu Thiên Tuyết, tìm đến người cha đang làm quan của nàng ta, sau khi cha Tiêu biết Vi Oanh là bằng hữu của nữ nhi mình thì nhiệt tình khoản đãi, kể lể nguồn cơn xong thì dẫn Vi Oanh và cả nhà đến tửu lâu ăn cơm.
Tiêu phu nhân cười gắp thức ăn cho Vi Oanh: “Mấy nay Thiên Tuyết vào quân doanh, tính thời gian thì chắc sắp về rồi, ta sai Tam Lang đi gọi nó rồi, nên mời người trước.”
Vi Oanh cười gật đầu, đáp: “Đừng khách sáo.”
Lúc nàng nhìn về chén bát của mình thì phát hiện không biết từ lúc nào bát đã chất đầy đồ ăn, không còn có chỗ để đũa.
Tiêu phi nhân lại gắp cho nàng một gắp thịt bóng bẩy khác, khuyên: “Người ăn đi!”
Cha Tiêu phụ họa theo: “Đúng thế, đừng khách sáo, mau ăn đi.”
Vi Oanh cười khan hai tiếng, nghĩ thầm, dân phong ở Vân Châu đơn thuần nhiệt tình, Thiên Tuyết không lừa ta!
Không bao lâu sau, Tiêu Thiên Tuyết đã đầy vẻ phong trần mỏi mệt đi đến tửu lâu, nàng ta gầy đi một chút, đen đi một ít, nhưng càng thêm có sức sống và tinh thần. Vừa trông thấy Vi Oanh, Tiêu Thiên Tuyết đơ luôn ngay tại cửa, đôi mắt xinh đẹp mở to không tin nổi, lát sau, nàng ta bật cười rồi bước nhanh tới vươn tay ôm chầm lấy Vi Oanh: “Oanh Oanh!”
Vi Oanh: “Thiên Tuyết!”
Tiêu Thiên Tuyết: “Tỷ tỷ tốt!”
Vi Oanh: “Muội muội tốt!”
Tiêu Thiên Tuyết: “Muội nhớ tỷ chết mất thôi! Ha ha ha ha ha!”
Vi Oanh: “Ha ha ha ha ha ha!”
Tiêu Thiên Tuyết: “Quác quác quác quác!”
Vi Oanh:...
Đây là kiểu cười mới khai phá gì thế?
Nhưng trong khoảnh khắc, nàng cũng vui lây theo bật cười khưa khứa, cùng Tiêu Thiên Tuyết ôm nhau xoay vòng. Tiêu phu nhân và cha Tiêu ngơ ngác nhìn hai người họ, biểu cảm có hơi nổ tung, thậm chí bắt đầu thấy sợ.
Tiêu Thiên Tuyết: “Oanh Oanh, sao tỷ chạy đến đây rồi? Bệ hạ có biết không?”
Vi Oanh cười đáp: “Bệ hạ vẫn chưa biết, ta lừa người chạy tới đây trước.”
Tiêu Thiên Tuyết trợn tròn mắt: “Thế này là tỷ khi quân đó!” Nhưng nghĩ đến chuyện người khi quân là Oanh Oanh, nàng ta bèn thấy chẳng sao cả, ngồi xuống phất tay: “Khi thì cứ khi đi, muội ăn chút đồ đã, đói chết mất!”
Cha Tiêu dựng râu trừng: “Thiên Tuyết, sao con lại nói vậy? Sao có thể nói thế, nếu bị kẻ khác nghe được, thì đây là đại nghịch đạo, có thể bị chém đầu đó.”
Tiêu Thiên Tuyết: “Ôi dào, cha à, cái gì cha cũng không hiểu, cứ nói thế.”
Người cha không có địa vị trong nhà nhìn nàng ta một cách ai oán rồi dùng khuỷu tay chọc phu nhân.
Tiêu phu nhân ho khan hai tiếng: “Được rồi, để lại cho cha con chút mặt mũi đi, chỗ này lại chỉ có người nhà, vậy thì bọn ta quay về trước đây, con nhớ phải chiêu đãi khách cho tốt.”
Tiêu Thiên Tuyết xua tay: “Mọi người đi làm việc của mọi người đi, đừng quan tâm bọn con.”
Sau đó, Tiêu phu nhân và cha Tiêu cáo biệt với Vi Oanh, Vi Oanh đứng dậy định đi tiễn thì bị Tiêu Thiên Tuyết kéo giữ lại.
Tiêu Thiên Tuyết nói: “Oanh Oanh, không cần khách sáo, cha mẹ muội đều rất tốt, hiểu những thứ lễ nghĩ phiền phức này, phải rồi, tỷ tới đây là vì cớ gì? Hí hí, nhớ muội rồi à?”
Vi Oanh cười đáp: “Phải, non nửa năm chẳng về, có phải trong lòng không có ta nữa không?”
Tiêu Thiên Tuyết: “A hì hì, nào có! Chẳng phải có viết thư cho tỷ sao, muội thích Oanh Oanh nhất.”
Vi Oanh chống cằm, cong môi, nhìn tỷ muội tốt đã lâu không gặp, hỏi: “Thật sự thích ta nhất à?”
Tiêu Thiên Tuyết chột dạ gãi má, cười thành tiếng vịt: “Quác quác quác quác!”
Tiêu phu nhân và cha Tiêu nghe thấy tiếng vịt đằng sau như thể quay về chốn thôn quê, thì cùng dừng bước.
Lát sau, cha Tiêu ôm ngực, dựa lên người phu nhân khẽ giọng bảo: “Hoàng cung đúng là nơi đáng sợ.”
Tiêu phu nhân nắm chặt tay ông: “Cực kỳ đáng sợ.”
Hết chương 109