Ta Làm Hắc Nguyệt Quang Của Hôn Quân Này Chắc Rồi

Chương 115: Chương 115: Chương 110




Sau khi quác quác được một hồi, Vi Oanh bắt đầu nói chuyện chính sự. Nàng ngồi nghiêm chỉnh lại, hướng về phía Tiêu Thiên Tuyết: “Thiên Tuyết, cái vị phò mã Bắc Quyết ấy, muội đã từng gặp chưa?”

Tiêu Thiên Tuyết ngẩn ra một lát, rồi lập tức vui mừng đáp: “Oanh Oanh, sao tỷ biết Bắc Quyết có một phò mã! Quả nhiên là thần tiên!”

Vi Oanh: “Ôi chao, vẫn tạm, cứ tính đại cái là biết.”

Mắt Tiêu Thiên Tuyết sáng lên: “Oanh Oanh thật đúng là thần tiên!”

Vi Oanh cười: “Nào, nói mau đi, đã từng gặp phò mã Bắc Quyết chưa?”

Tiêu Thiên Tuyết lắc đầu: “Chưa từng gặp, nhưng có nghe Quý phi tỷ tỷ nhắc tới vài lần, vị phò mã Bắc Quyết này xuất thần nhập quỷ, rất thần bí, hơn nữa...”

Vi Oanh hỏi: “Hơn gì nữa?”

Tiêu Thiên Tuyết nhìn nàng một cái rồi nói một cách chậm rãi: “Hơn nữa, giống như là có yêu pháp vậy, vận may tốt đến kỳ lạ. Có lần Quý phi lãnh binh, lúc sắp bắt được hắn thì trời bỗng đen sì bắt đầu đổ mưa to, lại để cho hắn chạy thoát.”

“Còn có một lần, Bùi lão tướng quân cầm quân truy kích, ép hắn đến đường cùng, kéo cung định giết chết hắn nhưng Bùi lão tướng quân xưa nay bách phát bách trúng mà lần ấy không ngờ lại sẩy tay, nói không lạ lùng sao được.”

Vi Oanh xoa cằm: “Mới nói vận may của hắn khá được.”

Tiêu Thiên Tuyết thở dài: “Phải, còn có mấy lần nữa, mỗi lần sắp bắt được hắn, hắn đều lẩn được như con cá chạch, hoặc trong lúc chúng ta sắp thắng, hắn vừa đến cái thì không hiểu sao trời bắt đầu nổi gió đổ mưa, gây bất lợi cho chúng ta, nếu không thì cũng đánh rất lâu.”

Nói xong, nàng ta nhấp ngụm trà, cảm khái rằng: “Cứ giống như trong bóng tối có thứ gì đó đang bảo vệ hắn vậy, rất tà môn.”

Vi Oanh lộ vẻ suy tư.

Tiêu Thiên Tuyết bỗng đặt hai tay lên vai Vi Oanh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt lấp lánh: “Có điều bây giờ không cần lo thứ tà môn của hắn nữa, Oanh Oanh đến rồi mà! Chỗ chúng ta cũng có bà đồng... phì phì phì, bán tiên!”

Vi Oanh: “...Muội lộ rồi nhé.”

Tiêu Thiên Tuyết mỉm cười lúng túng, hai mắt cong cong, nắm tay Vi Oanh bước nhanh ra ngoài, định kéo nàng đi gặp Quý phi.

Vi Oanh: “Tỉnh dậy rất mệt, muốn ở lại chỗ này nghỉ ngơi một lát không?”

Tiêu Thiên Tuyết quay đầu cười đáp: “Mệt, Quý phi tỷ tỷ mới thật sự là mệt nhọc, cơ mà vì bình yên của Vân Châu, vì bách tính phía sau, chút mệt mỏi này chẳng tính là gì?

Sau lưng chúng ta là bách tính mà.”

Vi Oanh nhìn bóng lưng của nàng ta, cảm thấy nàng thiếu nữ nửa năm nay đã trưởng thành lên nhiều.

Mỗi một người, đều trưởng thành theo cách riêng của mình, có lẽ quá trình lột xác của trưởng thành vừa khổ cực vừa bi thương, nhưng cuối cùng bọn họ đều trưởng thành, có thể thẳng sống lưng, đứng một mình trong mưa gió, có thể bảo vệ những thứ quý giá, những người yêu thương của bản thân.

Chưa đi được mấy bước, Tiêu Thiên Tuyết chợt nhớ đến điều gì, quay người chạy vào trong tửu lầu, gói bọc mấy món cao lương mỹ vị chưa động đũa trên bàn lại, còn bản thân thì gắp một khúc ngô gặm hai miếng, cười bảo: “Hơi đói bụng xíu, hì hì, chút đồ ăn này đừng lãng phí, mang về cho Quý phi tỷ tỷ, trong quân nào có được ăn mấy đồ ngon này.”

Mấy giờ ra roi thúc ngựa tiếp theo, bọn họ đã phi đến đại quân.

Tiếng vó ngựa lộp cộp, giãy lên khói bụi cuồn cuộn. Bùi Khuyết đang nói chuyện với các tướng sĩ trong đại doanh, nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt đầu tiên là bao lớn bao nhỏ vác trên lưng Tiêu Thiên Tuyết. Nàng ta hơi cau mày, tiếp lời: “Mới về Vân Châu à? Sao lại qua đây...”

Nói được một nửa thì nàng ta bỗng trông thấy Vi Oanh trên ngựa, sững sờ một lúc.

Vi Oanh ngồi trên lưng Tiểu Lê Hoa trắng như tuyết, mái tóc cột bay trong gió, nàng siết dây cương, chớp mắt với Bùi Khuyết.

Vi Oanh: wink~

Bùi Khuyết nén bật cười, bước vội lên đón, đưa tay ra đỡ Vi Oanh xuống ngựa, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: “Oanh Oanh, sao lại tới đây? Sao không nói trước một tiếng.”

Vi Oanh: “Này chẳng phải là nhớ ngươi đấy sao.”

Tiêu Thiên Tuyết đứng bên cạnh cất giọng chua chua: “Oanh Oanh vừa nãy cũng nói như thế.”

Vi Oanh ôm một cái, tỏ ý chia đều mưa móc: “Mọi người đều là cánh của ta.”

Tướng sĩ xung quanh thấy mà trợn mắt há mồm: “Oa...”

Bùi Khuyết liếc bọn họ: “Sao? Còn chưa đi làm việc của mình đi?”

Bùi Khuyết ở trong quân dường như rất có uy nghiêm, vừa hạ giọng, các tướng sĩ đã nhao nhao giải tán, không dám nhìn Vi Oanh thêm một cái.

Ba người đi vào trong doanh trướng, nơi này điều kiện sơ sài, như thể một vùng trời khác biệt so với cung Bảo Vân vàng ngọc chất đống. Không có vàng lát thành sàn, treo minh châu lên làm đèn ngọc, nhưng lại có giá treo vũ khí dựng đầy vũ khí, có bản đồ địa hình biên giới bằng da thú, ở chính giữa còn có một cái bàn cát rất lớn.

Nếu dùng ánh mắt của người bình thường thì nơi này tất nhiên là đơn giản vô cùng, nhưng rõ ràng là Bùi Khuyết rất thích nơi này, khóe miệng cong lên, bước đi như có gió.

Nàng ta ra hiệu cho Vi Oanh ngồi xuống ghế, cười nói: “Nơi này không so được với trong cung, tạm bợ chút vậy.”

Vi Oanh: “Khá là thích.”

Bùi Khuyết cong mày, ngoảnh đầu nhìn về phía áo giáp bạc sáng loáng treo trên tường: “Mỗi người yêu thích những ngày tháng ở trong hoàng cung thì đều không thích trăng sáng gió cát ở nơi đây.”

Còn có ngân thương ngấm máu, cảnh đời da ngựa bọc thây.

Vi Oanh: “Khá giống với Hoàng hậu.”

Nữ nhân trong hậu cung của Hoàng đế quả nhiên đều không đơn giản.

Bùi Khuyết ngồi xuống, cúi đầu cười hỏi: “Oanh Oanh, vừa nhắc đến chuyện của phò mã Bắc Quyết à? Từng gặp người đó, cách một khoảng hơi xa, có điều có thể nhìn ra không phải thứ hay ho gì!”

Vi Oanh: “Ô hô, từ xa mà vẫn có thể nhìn ra được?”

Bùi Khuyết đạp bàn: “Y như kẻ lưỡng tính, ẻo lả! Hắn dùng kiếm rõ phiền phức.”

Mỗi lần đều khiến nàng ta nhớ đến buổi múa kiếm địa ngục của Lư Lăng Vương, thấy buồn nôn một hồi, hận không thể đánh chết hết nam nhân trong quân địch. Nghĩ đến chuyện này, Bùi Khuyết trầm ngâm nói: “Cơ mà... tên phò mã gì đó, trông có điểm rất giống Lư Lăng Vương.”

Vi Oanh: “Ồ hô hô!”

Bùi Khuyết: “Dù sao thì vẫn là cái tướng mạo như địa ngục khiến người ta nổi giận! Hận không thể bổ một đao vào hắn, tiếc rằng hắn cách quá xa, mỗi lần bắn tên đều bắn lệch!”

Vi Oanh híp mắt: “Bắn lệch?”

Bùi Khuyết gật đầu: “Người biết bắn tên sao có thể không trúng phát nào được, có mấy lần ta đều ngắm vào hắn nhưng đều bị hắn tránh được, gặp quỷ rồi, hình như hắn có yêu pháp nên đều không bị thương.”

Vi Oanh: “Ồ hô hô!”

Bùi Khuyết lại nói: “Mỗi lần đối mắt với hắn, vận may của bọn ta đều cực kỳ kém, hình như hắn còn vô cùng quen thuộc với tình hình biên phòng, trước khi khai chiến chắc chắn đã chuẩn bị không ít, may mà hắn khá phế, không quá hiểu chuyện dùng binh nên mới thua mấy lần.”

Nói rồi, trên gương mặt Bùi Khuyết lộ vẻ lo lắng: “Có điều hắn đang từ từ học binh pháp thực chiến, trở nên càng giảo hoạt hơn, càng ngày càng khó đối phó. Oanh Oanh, binh pháp chú trọng thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng có hắn ở đây, thiên thời địa lời chúng ta luôn không chiếm được, không biết là hắn có yêu pháp hay như thế nào, nhưng tóm lại Oanh Oanh đến thật l quá tốt!”

Nàng ta buột miệng thốt: “Cuối cùng bên phía chúng ta cũng có người biết yêu pháp!”

Vi Oanh:...

Tiêu Thiên Tuyết: “Khụ khụ khụ khụ khụ!”

Bùi Khuyết nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội sửa lời: “Tiên thuật, thứ Oanh Oanh dùng tuyệt đối là tiên thuật!”

Vi Oanh: “Hừ, nữ nhân.”

Nhưng vì để xác mình lời mà Bùi Khuyết nói, nàng đi theo Bùi Khuyết lăn lộn suốt nửa tháng, thỉnh thoảng đi quấy rối quân Bắc Quyết một phen, cuối cùng cũng quấy rối đến nỗi bọn chúng thấy phiền, vị phò mã Bắc Quyết chủ soái kia cũng mặc giáp ra trận đánh nhau.

Lúc Vi Oanh trông thấy hắn thì ngẩn ngơ, so với Lư Lăng Vương thì tướng mạo của gã phò mã trông còn giống với đương kim thánh thượng hơn. Nhưng so với Hoàng đế thì ngũ quan của hắn kém tinh xảo mềm mại hơn một chút, mà sáng sủa anh tuấn nhiều hơn mấy phần.

Ngũ quan hai người giống nhau, nhưng đặt chung một chỗ thì khí chất lại hoàn toàn khác nhau, người thường nhìn sẽ liên tưởng nhiều hơn.

Vi Oanh núp trong bóng tối, rút mũi tên từ trong túi ra, bắn chuẩn về phò mã không chút lưu tình nào. Theo lý, phò mã là nhân vật cốt truyện xuất hiện trong nguyên tác, có lẽ được buff để né tránh tên của nàng giống như Lư Lăng Vương.

Mũi tên bay đi trong phút chốc, lướt qua bả vai của gã phò mã.

Hắn khẽ giật mình, nhìn ngó xung quanh, sau đó lại là mấy mũi tên nữa.

“Vậy mà các ngươi lại đánh lén.” Phò mã giận dữ trừng Bùi Khuyết: “Còn tưởng Bùi tướng quân sẽ không âm mưu đánh ngầm, dùng thủ đoạn hèn hạ này!”

Bùi Khuyết quay đầu lại, mặt không đổi sắc nói: “Cái này gọi là chiến thuật, hiểu không?”

Phò mã mắng: “Chiến thuật dơ bẩn!” Nói xong thì cưỡi ngựa dẫn đầu quân chạy, tên bắn ra như mưa, bắn chết mấy binh lính xung quanh,

Có mỗi mình hắn còn nguyên vẹn không bị thương, đến cả quần áo cũng không bị trầy xước gì.

Đến khi gã phò mã dẫn binh rút lui, Vi Oanh cưỡi ngựa đi ra ngoài, nhún vai tiếc nuối với Bùi Khuyết.

Bùi Khuyết chẳng lấy làm ngạc nhiên: “Đã bảo rồi mà, dùng tên thì vốn không làm hắn bị thương được đâu, phải dùng yêu pháp đánh bại yêu pháp!”

Nàng ta nhìn Vi Oanh đầy mong chờ: “Oanh Oanh cứ xem!”

Vi Oanh dẩu môi: “... Dùng cái gì để đánh bại cái gì cơ?”

Bùi Khuyết nắm chặt tay: “Dùng yêu pháp đánh bại yêu pháp!”

Vi Oanh mặt không biểu cảm nhìn nàng ta: “Cái gì đánh bại yêu pháp?”

Bùi Khuyết: “Yêu... phi phi phi.”

Nàng ta cuối cùng cũng ý thực được điểm không đúng, vội vàng sửa lời: “Dùng tiên thuật đánh bại yêu pháp!”

Vi Oanh: “Hừ.”

Vi Oanh trên đường quay về với Bùi Khuyết, nhớ đến chuyện đi săn ở bãi săn lần trước.

Lần ấy, nàng vì ngăn chặn Lư Lăng Vương phiền phức, nên quyết định dùng tên giải quyết cho xong thứ phiền phức này trước, nhưng lúc bắn lại phát hiện Lư Lăng Vương với tư cách nhân vật quan trọng của cốt truyện nên trên người có sự bảo vệ của sức ảnh hưởng nội dung truyện, không có cách nào làm bị thương cơ thể, đành bắn nhiều lần vào y phục của hắn tạo thành vết thương tinh thần cho hắn.

Còn tên phò mã này thì càng lợi hại hơn, đến cả y phục cũng đều không bắn được.

Vi Oanh thở dài nặng nề, nghĩ thầm, tình huống bây giờ hình như hơi khó giải quyết.

Sức ảnh hưởng của truyện sẽ thay đổi, hào quang nữ chính sẽ lệch đi, vậy hào quang “nam chính” cũng...

Đau đầu.jpg.

Đến doanh trướng, Bùi Khuyết nhận được tin Hoàng đế ngự giá thân chinh, đại quân đã đến vùng ngoại ô Vân Châu, nàng ta bèn định đi đến nghênh đón.

Vi Oanh: “Vậy ta cũng đi cùng, cho bệ hạ một bất ngờ.”

Bùi Khuyết cười: “Đúng rồi, bệ hạ chắc chắn sẽ nhớ ngươi, ôi, sao bệ hạ lại để ngươi qua đi trước nhỉ?”

Vi Oanh nhún vai: “Bởi vì nàng ấy không biết, ta lén chạy ra ngoài.”

Bùi Khuyết chau mày khó hiểu, quay đầu lại nhìn nàng, trừng to mắt khó tin: “Gì?”

Vi Oanh buông tay: “Lén chạy đi, ôi trời... bất ngờ, ngoài suy nghĩ, kinh ngạc ha!”

Khóe môi Bùi Khuyết rụt vào: “Bệ hạ nhất định sẽ càng kinh hỉ hơn, Oanh Oanh không sợ bệ hạ giận sao?”

Vi Oanh ưỡn bộ ngực nhỏ lên: “Ta mới là người nên giận đó, hừ, trời ạ, đến khi gặp lại, nhất định phải dùng giày đá mạnh vào mông nàng ấy.”

Bùi Khuyết kéo nàng, nhỏ giọng bảo: “Đừng ỷ vào việc bệ hạ chiều chuộng nên muốn làm gì thì làm, dẫu sau người ta cũng là thiên tử, đại bất kính như thế, ngươi không sợ bị chém đầu sao?”

“Chém đầu?” Vi Oanh bật cười thần bí, vỗ vỗ nàng ta: “Bệ hạ không biết gì đâu.”

Hết chương 110

—————————-

Bách Linh: Sắp hết truyện rồi, còn 3 chương nữa thui!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.