Cung Đấu Cơ: “Ngươi nói gì cơ? Cái roi nó biết thương hoa tiếc ngọc? Cái roi nó... mọe thật đấy à.”
Cái roi vung lên phát ra những tiếng xé gió đáng sợ, lao vào tấm lưng gầy của thiếu nữ.
Mấy tiểu cung nữ quay đầu đi, không đành lòng nhìn, như thể một giây sau là da tróc thịt bong máu thịt lẫn lộn vậy.
Cung Bối Nô ở bên cạnh nở một nụ cười tươi rói đúng chuẩn nhân vật phản diện: “Hờ.”
Tiêu Thiên Tuyết trợn to mắt: “Oanh Oanh!”
Sau đó cái roi bơi lươn như cá lướt qua từ bên trái của Vi Oanh, rồi trượt qua băng ghế dài, đập xuống nền đất một tiếng vang rền, đến cả góc váy của người thiếu nữ còn chẳng chạm tới.
Thái giám cầm roi diệt uy ngẩn cả người.
Những người có mặt ở đây cũng sững sờ, nụ cười lạnh của Cung Bối Nô hãy còn đọng ở trên mặt chưa mất đi, Tiêu Thiên Tuyết trợn mắt há mồm, hai chữ “Oanh Oanh” vẫn còn vương bên bờ môi.
Thục phi giận tới nỗi tái mét mặt, mắng: “Đồ nô tài ngu xuẩn, còn không mau đánh tiếp!”
Thái giám cứ tưởng là bản thân đánh trượt nên lúc này nhắm chuẩn lưng của cô gái, ướm roi về phía nàng, sau đó nhấc cao lên vung phắt xuống, cây roi hóa thành một cái bóng bàng bạc...
Cung Bối Nô tiếp tục cười lạnh: “Hờ!”
Tiêu Thiên Tuyết trợn tròn mắt: “Oanh Oanh!”
Lần này cây roi lướt qua bên phải Vi Oanh, vụt mạnh xuống nền đất, làm khuấy lên một lớp bụi.
Cảnh tượng đẫm máu trong tưởng tượng của mọi người không hề xuất hiện. Lông tóc của Vi Oanh cũng chẳng tổn hao gì, nàng nằm ở trên ghế còn bị ánh mặt trời ấm áp rọi đến buồn ngáp.
Thục phi tưởng thái giám cố tình giơ cao đánh khẽ nên bèn đổi lại tâm phúc của mình, một cung nữ thân cao tướng to đi đến.
Vẻ mặt của ả cung nữ nghiêm nghị, ả gật đầu với Thục phi rồi vung cây roi diệt uy lên, vụt mạnh xuống...
Khóe miệng Cung Bối Nô khẽ giật: “...Hờ.”
Tiêu Thiên Thuyết lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt, gào lên theo trình tự: “Oanh Oanh.”
Cây roi vẫn tiếp tục rơi xuống đất, thiếu nữ vẫn bình an vô sự.
Thục phi ném tách trà đi, tức giận đứng dậy: “Gặp quỷ rồi, mấy người các người đều không nghe sao? Đánh một con người mà khó thế ư?”
Cung nữ thái giám có khổ mà khó nói, hai mắt nhìn nhau: tuy nói ra nương nương có thể không tin, nhưng đánh một người thì khó thế đấy! Đánh thế nào cũng đánh không trúng nàng ấy, như thể chiếc roi cố tình tránh nàng vậy.
Cung nữ như nghĩ đến điều gì, hoảng sợ nói: “Không phải là thần minh nhập vào người đấy chứ.”
Liên tưởng đến danh tiếng trong cung của Vi Oanh, các cung nhân đều biến sắc, ném cây roi đi, có thế nào cũng không dám đả thương vị bán tiên này, sợ rằng thần minh sẽ tức giận.
“Thần minh?” Thục phi giận đến độ lồng ngực phập phồng một cách kịch liệt, nàng ta nhặt cây roi trên đất lên: “Ta xem thần minh nào phù hộ ngươi.”
Vi Oanh ngứa đòn dẩu mông lên, cười với nàng ta: “Nương nương, nhìn cho chuẩn rồi hẵng đánh nha.”
Cung Đấu Cơ tốt bụng nhắc nhở: “Ký chủ, không nên quá trớn nữa, thời gian sắp hết rồi.”
Vi Oanh vẫn dẩu mông lên: “Đến đi đến đi.”
Thục phi vươn tay, vung cây roi lên cao, roi diệt uy vút qua không khí, tiếng xé gió vang lên vù vù, rồi ngay lập tức, nện xuống mặt đất gần chỗ Vi Oanh, không hề làm hại đến nàng dù chỉ một chút.
Thục phi khó hiểu trợn tròn mắt. Nàng ta phát giác ra được rằng cây roi như có ý thức tự chủ, trượt xuống bên cạnh Vi Oanh. Chẳng lẽ thật sự có thần minh hộ thể ư?
Lúc này Tiêu Thiên Tuyết với Cung Bối Nô ngồi xổm ở bên cạnh, mỗi người cầm một miếng dưa.
Đến lúc làn roi vung xuống mặt đất, bọn họ mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cung Bối Nô (tuy đã muộn nhưng vẫn khẽ cười nhạt): “... Hờ.”
Tiêu Thiên Tuyết (tuy không có gì phải quá lo lắng nhưng vẫn hơi không yên tâm): “... Oanh Oanh.”
Thục phi nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên Tuyết, chỉ tay về phía nàng ta: “Lại đây.”
Một người có thần minh hộ thể thì cũng không tin ai nấy cũng đều có thần minh hộ thể, roi đánh không trúng được?
Tiêu Thiên Tuyết khó hiểu đi tới, nằm xuống băng ghế dài, rồi ôm lấy cái ghế. Có Vi Oanh ở phía trước, nàng ta đột nhiên không còn sợ hãi như thế nữa!
Thục phi lại vung roi lên, cây roi vút qua bên người Tiêu Thiên Tuyết.
“Chuyện gì thế? Gặp quỷ rồi.”
Vi Oanh nằm bên cạnh che miệng cười trộm: “Nói không chừng đây là cây roi thương hoa tiếc ngọc đấy.”
Tiêu Thiên Tuyết cũng cười khúc khích: “Roi tốt!”
Cung Bối Nô đi tới nghiên cứu cây roi diệt uy, nhưng nghiên cứu cả buổi trời vẫn không phát hiện ra điều là gì.
“Tỷ tỷ, muội thử nằm trên ghế xem.” Nàng ta thấy Tiêu Thiên Tuyết thoải mái híp mắt lại thì rất khó chịu bảo rằng: “Ta cũng muốn thử!”
Tiêu Thiên Tuyết tỏ vẻ bất mãn: “Thử cái gì? Người Thục phi nương nương muốn đánh chính là ta! Nương nương, đánh đi.”
Cung Bối Nô gạt nàng ta ra: “Đánh gì mà đánh, tỷ tỷ đánh muội này.”
Nàng ta cong mông vặn vẹo ở trên tấm ghế dài: “Tỷ tỷ đánh muội thử xem!”
Thục phi nhìn chằm chằm vào bờ mông này rồi lại nhìn cây roi trong tay mình, tính thử vung roi lên, quất roi xuống.
“Á á á...”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên ở điện Yên Ba, dọa mấy con chim nước giật bắn mình.
Vi Oanh thở dài, thời gian của tấm thẻ vừa đúng lúc hết, cái roi này lại không thương hoa tiếc ngọc gì cả, không thể trách nàng được.
Cung Bối Nô ôm mông, khuôn mặt tái mét vì đau đớn, nước mắt lăn dài trên má, bật khóc hu hu. Thục phi vội vứt roi đi, rối rít gọi thái y đến, hiện trường loạn cào cào thành một đống.
Nhân cơ hội này, Vi Oanh kéo Tiêu Thiên Tuyết vội vàng chuồn đi.
Hai người chạy đến đình giữa hồ Tẩy Mặc, nhìn nhau, rồi không nhịn được cười vô tâm vô phế.
Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu bảo: “Oanh Oanh, tỷ nói xem vì sao cái roi không đánh chúng ta mà chỉ đánh nàng ta thế?”
Vi Oanh buông tay, tỏ vẻ vô tội nói: “Làm sao tỷ biết được?”
Tiêu Thiên Tuyết nhích lại gần, nhìn chằm chằm vào nàng: “Là tỷ giở trò gì trên cây roi đúng không?”
Vi Oanh mở to mắt, bụm mặt, vô tội bảo: “Oanh Oanh làm sao mà biết được? Oanh Oanh làm gì có tâm tư xấu xa gì chứ?”
Tiêu Thiên Tuyết cong mắt cười, sờ soạng khoảng không xung quanh Vi Oanh, thử lôi cái lớp giáp kim cương vô hình ra xem sao. Sờ cả buổi trời mà không có kết quả gì, nàng ta đành phải tiếp tục tựa người vào lan can, nhìn hồ nước đầy xen rồi đột nhiên nói: “Bệ hạ bị cảm lạnh, cũng không biết là có nghiêm trọng hay không, chúng ta đi thăm bệ hạ đi.”
Vi Oanh: “Thôi đi thôi đi.”
Tiêu Thiên Tuyết ngẫm nghĩ: “Hay là sắc thuốc cho bệ hạ rồi mang sang.”
Nàng ta quay người, nhìn về phía thiếu nữ: “Nhưng sao lúc bệ hạ trở về lại ướt sũng thế, tối hôm qua hai người làm gì vậy?”
Vi Oanh: “À... ta muốn cho người một trận cá nước thân mật ấy mà.”
Đôi con ngươi Tiêu Thiên Tuyết trợn to như thể động đất, khiếp sợ nhìn nàng: “Các người, chẳng lẽ hai người?”
Cũng bất ngờ quá đấy!
Tuy bọn họ là nữ nhân của bệ hạ, nhưng mà, nhưng mà...
Vi Oanh đặt tay lên lan can, ngón tay hơi nắm lại, thoáng tựa vào lan can, rồi mới bổ sung: “Thế nên ta đã cho người thân mật với cá nước đó.”
Tiêu Thiên Tuyết ngẩn người, mãi lâu sau mới phản ứng lại lời của nàng có ý gì, rồi hít sâu một hơi: “Oanh Oanh, tỷ không sợ bệ hạ giận à?”
Đó là bệ hạ, là bạo quân hung hãn đấy!
Vi Oanh nghe xong cũng khẽ giật mình: “Hung dữ lắm ư?”
Tiêu Thiên Tuyết: “Cực kỳ hung hãn!”
Vi Oanh nhớ tới dáng vẻ Hoàng đế kéo tay áo mình tối hôm qua thì không khỏi khẽ cười, rồi mân mê cánh môi, chỉnh lại Tiêu Thiên Tuyết: “Nàng ấy không dữ đâu, người còn khá tốt đấy.”
Tiêu Thiên Tuyết im lặng một lát, cảm thấy hình tượng của Hoàng đế quả đúng là hơi khác so với bạo quân mà dân gian lưu truyền, nhưng ở trước mặt người ngoài thì vẫn là thiên tử trẻ tuổi thô bạo u ám.
“Oanh Oanh...” nàng ta ngập ngừng, rồi chầm chậm nói: “Tỷ vẫn còn không hiểu ư? Bệ hạ chỉ tốt với tỷ thôi.”
Ánh mắt của Vi Oanh vẫn dính chặt vào đóa sen trong hồ, cơ thể vẫn không nhúc nhích, như không nghe thấy vậy, chỉ là Tiêu Thiên Tuyết để ý tới bàn tay nàng đặt trên lan can nắm chặt lại rồi lại chậm rãi buông ra.
Có làn gió thoảng thổi từ hồ sen tới, có ánh nắng ấm áp rọi xuống bên đình. Nàng ung dung cụp mắt xuống, những cọng lông tơ mềm mịn trên gò má như được phủ một lớp sắc vàng, tựa như bị làn gió làm giật mình mà khẽ rung rinh hai lần.
Tiêu Thiên Tuyết nhìn đến ngẩn ngơ, qua lúc lâu sau mới khẽ khàng bảo: “Bệ hạ thích tỷ lắm.”
Vi Oanh bĩu môi: “Người thích tỷ có nhiều lắm.”
Nhưng nàng không cần phải ai tới cũng nhận.
Tiêu Thiên Tuyết cười, cầm lấy tay nàng: “Đúng vậy! Muội cũng thích Oanh Oanh! Oanh Oanh tốt như thế, ai mà không thích chứ? Chúng ta đi sắc thuốc cho bệ hạ đi, rồi đưa sang ấy, người nhất định sẽ rất vui.”
Vi Oanh bị Tiêu Thiên Tuyết kéo về phía điện chính, nhưng trong lòng lại nhớ tới nhiều thế giới trong quá khứ.
Với thân phận là bạch nguyệt quang nên nàng luôn là đối tượng được cưng chiều, là trung tâm chú ý của vạn người. Những người ấy đều vô cùng tốt, những thứ tình yêu ấy cũng rất nồng cháy, chân thành, nhưng không ai có thể lay động được nàng cả.
Nàng giống như cô công chúa hạt đậu dịu dàng trong truyện cổ tích vậy, cho dù có lót hai mươi tấm nệm lông vũ đi chăng nữa thì nàng vẫn sẽ bị hạt đậu nhỏ bé trong tình yêu làm cho đau đớn thân người, không cách nào buông bỏ được.
“Bệ hạ cũng rất thích muội.” Vi Oanh cụp mắt xuống, ung dung đáp: “Lần đầu tiên gặp gỡ đã muốn đưa muội vào cung.”
Trong phần sau của cốt truyện, còn có thế thân càng giống bạch nguyệt quang hơn xuất hiện, rồi Hoàng đế thay đổi tình cảm, nữ chính lại bị ngược đãi, sau này Hoàng đế tỉnh ngộ, phát giác ra bản thân thực sự đã yêu nữ chủ.
Nói cho cùng thì bạch nguyệt quang cũng chỉ là khảo nghiệm như đá thử vàng đối với tình cảm của bọn họ mà thôi. Bạch nguyệt quang nói thì hay đấy, nhưng trăng sáng chỉ treo mình trên không trung, chỉ thuộc về đêm đen, đợi đến khi ánh dương định mệnh ló rạng, nó sẽ lặng lẽ tan biến trong ánh bình minh.
Tiêu Thiên Tuyết cười ngu ngơ: “Nhưng bệ hạ thích tỷ hơn! Hì hì, cơ mà bệ hạ cũng khá thích muội, người không giận dữ với muội, còn mang trả Tiểu Lê Hoa cho muội nữa, lúc vừa mới vào cung muội còn tưởng người đáng sợ lắm.”
Vi Oanh xoa cái đầu nhỏ nhắn của nàng ta.
Gương mặt nhỏ bé của Tiêu Thiên Tuyết ửng đỏ, khẽ nói: “Thật ra muội cũng rất thích bệ hạ, lúc trước nghe nói người hoang dâm thô bạo, nhưng sau khi vào cung rồi mới phát hiện ra không phải như thế, bệ hạ là thánh chủ chân chính sáng suốt tuổi trẻ tài cao!”
Vi Oanh rũ mắt xuống, tiếp tục xoa nắn nàng ta, tập trung nựng nữ chính.
Tiêu Thiên Tuyết thích thú híp mắt lại, lầm bẩm: “Cũng không hiểu vì sao mọi người đều nói bệ hạ giết cha nữa, rõ ràng là người rất tốt mà.”
Vi Oanh dừng lại: “Giết cha?”
Tiêu Thiên Tuyết nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng bảo: “Oanh Oanh không biết ư? Tiên đế chết rất kỳ lạ ấy, vốn cơ thể khỏe mạnh lại đột nhiên băng hà. Khi đó phụ thân muội là một quan lại nhỏ ở Vân Châu đã trộm nói với mẹ của muội, đồn rằng là bệ hạ... sau đó trong nhân gian cũng bắt đầu lưu truyền loại chuyện này.”
Vi Oanh: “Nhưng những ngôn từ đại bất kính như thế này, trước giờ bệ hạ cũng chưa từng xử trí ai cả.”
Tiêu Thiên Tuyết như phát hiện ra điểm mù, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, thế nên bệ hạ là người tốt! Mọi người đều hiểu lầm người rồi, chúng ta mau đi sắc thuốc cho bệ hạ thôi, để sức khỏe người sớm ngày tốt lên!”
Các nàng cũng đi vào chỗ của thái y, sau khi cất tiếng hỏi xem bệnh của Hoàng đế có nghiêm trọng hay không thì chủ động chịu trách nhiệm việc sắc thuốc, ngồi xổm bên cạnh bếp sắc thuốc cho Hoàng đế.
Mùi thuốc xộc ra từ trong cái hũ cát màu tím.
Vi Oanh ngửi thấy mùi thuốc thì cảm thấy mồm miệng đều có vị đắng, đắng tới nỗi nhăn hết cả mặt mày lại. Nàng để ý thấy Tiêu Thiên Tuyết cũng có biểu cảm tương tự nên đã mở hé cửa sổ ra, để nàng ta đi ra ngoài hít thở không khí, còn mình thì canh giữ niêu thuốc sắc bên cạnh.
Vị đắng cuồn cuộn khắp cả căn phòng, hai mắt Vi Oanh nhìn đăm đăm, tưởng chừng như bản thân nàng cũng sắp bị hun thành một trái mướp đắng.
Không biết phải chờ đợi lâu thế nào, cuối cùng thuốc cũng sắc xong, rót ra một cái chén đen đặc, còn nàng thì lúc đổ thuốc vô tình bị bỏng, mu bàn tay trắng nõn bị bỏng đỏ lên.
Vi Oanh xuýt xoa một tiếng, rồi lặng lẽ kéo ống tay áo xuống, che vết bị bỏng đi, rồi cùng Tiêu Thiên Tuyết bưng thuốc đi đến điện chính. Vì để nhìn dáng vẻ lúc uống thuốc đắng của cẩu Hoàng đế, vì để trả thù cho năm đó nàng ấy ép nàng uống thuốc thì chút gian khổ đó không tính là gì cả!
Cửa điện chính đóng chặt, cung nhân đi vào truyền lời, đợi một lát sau, Phúc Thọ công công từ bên trong đi ra, nói rằng bệ hạ bảo Tiêu Thiên Tuyết bưng thuốc đi vào.
Tiêu Thiên Tuyết hỏi: “Còn Oanh Oanh thì sao?”
Phúc Thọ liếc Vi Oanh rồi cười bảo: “Oanh mỹ nhân về nghỉ ngơi sớm đi.”
Vi Oanh nhìn hai người bọn họ đi vào trong điện, cánh cửa điện trước mắt chầm chậm đóng lại, hơi dừng lại một chút rồi nàng quay người bỏ đi. Nàng chưa quay trở về điện Yên Ba nghỉ ngơi mà ngược lại đi đến bãi săn, cưỡi ngựa hai vòng ở bãi săn.
Cỏ xanh với bùn đất đạp dưới móng ngựa hòa thành một thể, bầu trời cao vời vợi, có gió thổi mây bay.
Vi Oanh vừa cưỡi ngựa, vừa kéo cung, bắn tên lần lượt vào các mục tiêu, cho đến khi bắn hết các mục tiêu thành lưng nhím, túi đựng tên sau lưng cũng chẳng còn mấy cái thì mới xuống ngựa trở về cung điện của mình.
Ngoài điện Yên Ba, Tiêu Thiên Tuyết đang dựa mình trên hàng lan can, lúc trông thấy nàng, nàng ta lập tức xách váy chạy tới, làn váy xanh nhạt bị xách cao lên.
“Oanh Oanh!” thiếu nữ nhào người về phía trước ôm lấy cánh tay nàng: “Cuối cùng tỷ cũng về rồi, muội còn tưởng tỷ đang ở điện Yên Ba chờ muội cơ, ngoài trời nóng thế này mà cũng đi cưỡi ngựa sao? Không phải ngày thường tỷ sợ nóng nhất à?”
Vi Oanha cười búng trán nàng ta: “Nóng, đi về nằm đây.”
Tiêu Thiên Tuyết kéo nàng đến căn phòng có để đá, bê một chén rượu hoa lê ướp lạnh tới: “Nào, uống một chút cho bớt nóng.”
Vi Oanh cúi đầu uống chén rượu ướp lạnh, Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn nàng, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
“Có chuyện gì à?” Vi Oanh ngẩng đầu lên hỏi.
Tiêu Thiên Tuyết ôm ngực.
Khuôn mặt người thiếu nữ thoáng ửng đỏ sau khi vận động, trán rỉ ra chút mồ hôi, ngước đôi mắt sáng long lanh như sao trời.
“...Hút.”
Vi Oanh đỡ trán, giọng điệu bất đắc dĩ: “Sao thế? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được.”
Tiêu Thiên Tuyết lôi chiếc khăn tay, xoắn khăn tay như vắt khăn mặt: “Thật ra không phải bệ hạ không muốn gặp tỷ đâu!”
Vi Oanh nhướng mày, đặt chén ngọc có rượu hoa mai ướp lạnh xuống, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn nàng ta.
Tiêu Thiên Tuyết kéo tay áo, rối rít cau mày: “Chỉ vì bệ hạ sợ truyền bệnh cho tỷ thôi, sức khỏe của tỷ không tốt, ngộ nhỡ mà bị lây cảm lạnh thì biết làm sao.”
Vi Oanh tiếp tục nhìn nàng ta.
Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục kéo tay áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lúng túng bảo: “Nên là bệ hạ quan tâm tỷ đó!”
Vi Oanh nghiêng đầu cười hỏi: “Bệ hạ bảo muội nói như thế?”
Tiêu Thiên Tuyết ngay lập tức trợn mắt ngạc nhiên bảo: “Sao tỷ biết?” không đợi Vi Oanh cất lời, nàng ta đã nói luôn: “Quả nhiên là Oanh Oanh liệu sự như thần, là bán tiên chuyển thế, muội đã bảo không gạt được tỷ rồi mà.”
Vi Oanh giữ lấy khuôn mặt của Tiêu Thiên Tuyết, nhướng hàng mày lên.
Hài tử ngốc nghếch này, thật sự là không hợp nói dối mà.
Nàng thầm nghĩ, nữ chủ không bình thường, chẳng lẽ là cẩu Hoàng đế nhân lúc nữ chủ tới đưa thuốc đã nói gì ư? Xúi giục hay tẩy não?
Tiêu Thiên Tuyết bị nàng nắn đến chóng cả mặt nhưng vẫn kiên trì nói giúp cho Hoàng đế: “Bệ hạ thật sự rất quan tâm đến Oanh Oanh đó, à, câu này không phải là bệ hạ bảo muội nói đâu! Là muội tự muốn nói đấy. Bệ hạ chỉ bảo không muốn lây bệnh cho tỷ thôi.”
Vi Oanh không nói gì, mãi sau mới xoa nắn nàng ta rồi cười: “Biết rồi.”
Tiêu Thiên Tuyết cắn môi, rồi lại lo lắng nói: “Cũng không biết bây giờ Cung tiệp dư như thế nào.”
Vi Oanh nghĩ, lúc Thục phi đánh Cung Bối Nô, chỉ là ôm ý muốn thử xem sao thôi, chứ không dùng sức, nhưng cái roi diệt uy kia lại có uy lực rất mạnh, cây roi kia mà đánh xuống, không tới nỗi một tháng không xuống nổi giường nhưng trong vòng mấy ngày thì thật sự chẳng dễ chịu gì.
“Hay là...” Vi Oanh khẽ nghiêng đầu: “Mai chúng ta đến thăm Cung tiệp dư nhé?”
Tiêu Thiên Tuyết vỗ tay: “Được được.”
Vi Oanh gật đầu, thầm vỗ tay tán thưởng cho hành động mang lại tình yêu và hòa bình cho sơn trang nghỉ mát.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện bản thân cố gắng để lan tỏa tinh thần yêu thương cao cả, thì nàng không khỏi xúc động rơi lệ lã chã. Cung Bối Nô thấy các nàng không tính đến hiềm khích xưa mà lấy ơn báo oán như thế thì nói không chừng sẽ vui sướng tới nỗi nhảy phắt xuống giường luôn.
Vi Oanh: “Ta đúng là một người tốt.”
Tiêu Thiên Tuyết: “Tỷ thật là một người tốt.”
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, đúng là thời điểm thích hợp để đi thăm bệnh.
Hai người đi ra ngoài thăm, ăn mặc xong xuôi đâu đấy ở trong tẩm điện, cả hai đều vận váy mỏng ánh nhũ đỏ, tỉ mỉ búi tóc lên, cài một cây trâm tua rua.
Tiêu Thiên Tuyết đứng ngắm trước gương, nói: “Nhưng nếu như là đi thăm bệnh thì chúng ta ăn vận diễm lệ thế này liệu có phải không được ổn hay không?”
Vi Oanh cầm chiếc quạt tròn bước từ trong tấm bình phong ra, kịp thời cắt tiếng “hút” của Tiêu Thiên Tuyết: “Chúng ta như thế này là để cho Tiệp dư cảm nhận được chút hơi thở của mùa hè, vậy thì nàng ta có nằm ở trên giường cũng sẽ cảm nhận được khung cảnh tươi sáng của ngày hè.”
Nàng phất chiếc quạt tròn, trâm vàng cài tóc cũng rung rinh theo, dung nhan sáng rực như thời thịnh thế vinh quang, nàng cười bảo: “Muội cứ tưởng tượng xem, nàng ta nhìn thấy chúng ta ăn mặc mát mẻ xinh đẹp thế này thì chắc chắn cũng muốn được ăn vận xinh xắn ra ngoài vui chơi, chỉ cần có suy nghĩ này thì bệnh của nàng ta nhất định sẽ khỏi nhanh hơn.”
“Chúng ta đang làm việc tốt thôi!”
Tiêu Thiên Tuyết ngẫm nghĩ, cảm thấy không ổn cho lắm, rồi lại nhìn Vi Oanh, trên cánh tay trắng như tuyết của mỹ nhân có quấn một dải lụa màu vàng ánh đỏ, thoạt trông xinh đẹp kiều diễm vô ngần, thế là tất cả sự nghi ngờ đều ném hết ra sau đầu, thành thật khuất phục trước sắc đẹp mà cười bảo: “Oanh Oanh nói đúng!”
Đại mỹ nhân nói gì cũng đúng!
Thế là hai người dắt tay nhau, cầm quạt tròn, sau lưng mang theo Lục Chá Hồng Châu, hoa quả ướp lạnh, chuẩn bị đi đến Thanh Đạm Trai cạnh chính điện thăm Cung Bối Nô.
Vừa bước ra khỏi điện Yên Ba, liền gặp Phúc Thọ đang đi về phía này.
Tiêu Thiên Tuyết vui vẻ đi tới chào hỏi: “Công công, sao ngươi lại ở đây?”
Phục Thọ nhìn thấy hai mỹ nhân cười nói đi tới, sen đỏ liễu xanh cũng ảm đạm đi vài phần, bất giác ánh mắt ông ta sáng lên. Ông ta khom mình cung kính hành lễ với hai vị mỹ nhân, bảo rằng Hoàng đế vì khen thưởng thuốc đưa đến hôm qua nên tặng cho bọn họ chút quà thưởng.
Vừa dứt lời, liền để cho mấy tiểu thái giám ở sau lưng khuân hai rương đồ trang sức vàng ngọc vào trong điện. Hai người Vi Oanh mỉm cười cảm ơn, sau khi kết thúc quá trình, Phúc Thọ vẫn còn chưa đi, mà cuộn tay áo nhìn Vi Oanh.
“Công công?”
Phúc Thọ kéo mấy người Vi Oanh sang bên cạnh, lôi từ trong tay áo ra một cuốn quyển trục, cười bảo: “Đây là quà bệ hạ đáp lễ với nương nương.”
Vi Oanh nhận quyển trục, thoáng mở ra nhìn thì sắc mặt lập tức thẹn thùng ửng đỏ...
Là cảnh đêm trăng chèo thuyền du ngoạn.
Thứ vẽ trong ấy chính là tình cảnh đêm đó.
Kỹ năng vẽ tranh của Hoàng đế không bằng Hoàng hậu nhưng cũng không tệ, ít nhất Vi Oanh có thể nhận ra người ở trên thuyền là nàng, còn người dưới nước là Hoàng đế, đom đóm điểm giữa bầu trời đêm.
Tiêu Thiên Tuyết: “Ấy, này là vẽ gì thế?”
Phúc Thọ vội vàng đáp lời: “Đây là bức tranh đêm trăng chèo thuyền du ngoạn mà Bệ hạ vẽ cho Oanh quý nhân.”
Tiêu Thiên Tuyết: “Ồ, vậy làm sao mà người vẽ ra được thế?”
Phúc Thọ trả lời trôi chảy: “Đêm hôm trước bệ hạ ướt sũng người quay về, tắm rửa xong là chạy đi vẽ tranh, ta để người nghỉ ngơi một chút nhưng người lại không chịu, vẽ cả một đêm nên giờ mới dính cảm lạnh, nhiễm bệnh rồi mà vẫn đứng dậy vẽ tiếp, vốn là vì để đưa cho nương nương.”
Tiêu Thiên Tuyết ôm ngực cảm động rơi nước mắt: “Ôi chao, cảm động quá.”
Vi Oanh cụp mắt, tiếp tục mở cuộn trục, phía cuối trục còn có một câu thơ.
“Quân du Đông núi Đông rồi về Đông
Chỉ mong xòe cánh liệng theo gió Tây.
Nguyện rằng ta như sao quân như nguyệt,
Đêm đêm bầu bạn cùng trông trăng.”(*)
(*) Được dịch xuôi vần theo nguyên văn:
君游东山东复东,安得奋飞逐西风。
愿我如星君如月,夜夜流光相皎洁。
Tiêu Thiên Tuyết đọc câu thơ này ra, nghiêng đầu, ngón tay chọc lên má hỏi: “Đây hình như là thư tình?”
Phúc Thọ vừa cười vừa bảo: “Tuy là thơ của người xưa nhưng phù hợp với tâm ý của bệ hạ...”
Tiêu Thiên Tuyết: “Hu hu, cảm động quá đi mất.”
Phúc Thọ: “Hì, còn chả thế.”
Bọn họ kẻ xướng người họa theo, khiến Vi Oanh mím môi im lặng hồi lâu.
“Ừm...” Vi Oanh không nén được cất tiếng hỏi: “Các người đang hát tướng thanh trước mặt ta đấy à?”
Hai người cùng quay đầu lại nhìn nàng một cách chân thành.
Vi Oanh hỏi: “Diễn tập rồi? Bệ hạ bảo công công nói vậy sao?”
Phúc Thọ nhanh nhảu lắc đầu: “Là do nô gia vượt quyền muốn nói thôi.”
Tiêu Thiên Tuyết cũng nói theo: “Đúng thế đúng thế, chỉ là chúng ta bị tấm chân tình của bệ hạ làm cảm động thôi! Hu hu.”
Phúc Thọ ngâm nga: “Nguyện làm uyên ương không làm tiên!”
Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục ngâm thơ dạt dào tình bảo: “Áo đai dần rộng nhưng tuyệt không hối hận”(*)
Phúc Thọ: “Vì người mà tiều tụy cũng tâm cam tình nguyện (*)”
(*) Bản dịch của Yên Liên trong bài Điệp Luyến Hoa.
“Tương tư gặp nhau biết ngày nào?”
“Khắc này đêm nay chan chứa tình!” (*)
(*) Được dịch xuôi theo bài nguyên văn được trích trong bài thơ Thu Phong Từ của Lý Bạch.
Vi Oanh không nhìn nổi bọn họ tiếp tục xướng tướng thanh nữa, bèn tạm ngừng lại: “Dừng...”
Hai người này lại nhìn nàng một cách chân thành.
Vi Oanh chống cằm suy nghĩ: “Nếu như bệ hạ đã tình sâu nghĩa nặng như thế, thì có phải ta cũng nên đáp lại quà lễ cho nàng ấy không?”
Tiêu Thiên Tuyết sáng mắt, gật đầu lia lịa: “Cần chứ cần chứ, trông tâm ý của bệ hạ thì thể nào cũng muốn có chút đồ về!”
Vi Oanh quay về điện Yên Ba, một lúc sau lấy ra một hộp nhỏ trong cái túi gấm đưa cho Phúc Thọ.
“Đây là vật riêng của ta, bệ hạ nhất định sẽ thích.” Nàng cười nói.
Phúc Thọ vội vàng vui vẻ nhận lấy, lòng nhủ, bất kể nương nương tặng thứ gì thì chắc chắn bệ hạ sẽ thích rồi sau đó quý trọng! Trong lòng ông ta thoáng cảm động vì cuối cùng Hoàng đế cũng được như vạn tuế nở hoa rồi, rồi ông ta đưa mắt nhìn hai vị phi tử nắm tay nhau rời đi, lau ánh lệ nơi khóe mắt, quay về điện chính đưa quà đáp lễ cho Hoàng đế.
“Nàng ấy tặng cho ta?” Sắc mặt của Vân Thiều vẫn còn mang bệnh, nghe thế liền nhảy từ trên giường xuống, loạng choạng đi tới, giật ngay lấy cái hộp gấm, hít sâu hai hơi, rồi không thể chờ đợi nổi nữa mà mở ra.
Sau đó cơ thể của nàng ấy lảo đảo hai cái, đỡ lấy cái bàn, chiếc hộp gấm rơi xuống mặt đất, vật trong chiếc hộp rơi ra.
Phúc Thọ cũng thấy rõ đó là thứ gì.
Ấy là kinh Phật.
Đầu Phúc Thọ bỗng chốc đổ đầy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, bệ hạ còn chưa đợi được đến vạn tuế nở hoa thì Oanh nương nương đã nhổ ngay gốc liễu xanh, nhổ bật cả gốc vạn tuế lên.
Vân Thiều chống lên cái bàn một lúc sau đó chậm rãi cúi xuống nhặt cuốn kinh Phật vào trong hộp gấm, vừa nâng niu quý trọng ôm chiếc hộp, vừa nghiến răng nghiến lợi bảo: “Trẫm muốn hủy tất cả miếu hòa thượng ở Đại Thịnh này đi!”
Phúc Thọ: “Bệ hạ, không được đâu...”
Hết chương 52
——————————-
Bách Linh: Bệ hạ à, quãng đường truy thê còn dài lắm:))))