Phật tự toàn Đại Thịnh tất nhiên là không phá được.
Nhưng cơn giận của Hoàng đế vẫn chưa nguôi ngoai, nhìn thấy tấu chương được trình lên, nói là phật đường trong cung cần tiền tu sửa, nàng không chút suy nghĩ, cầm lấy bút vẽ một dấu gạch chéo thật to trên tấu chương.
Phúc Thọ muốn nói nhưng lại thôi.
Hoàng đế: “Sao vậy?”
Phúc Thọ nhỏ giọng nói: “Đây là Thái hậu...”
Hoàng đế cười lạnh: “Ha”
Thế là Phúc Thọ cất kỹ tấu chương đi, tiếc mạng sống mà ngậm miệng lại, trước khi ra khỏi cửa ông ta sực nhớ đến một chuyện, rồi nói cho Hoàng đế biết bản thân nhìn thấy mấy người Vi Oanh đi về hướng của Thanh Đạm Trai.
Hoàng đế ngẩng đầu lên từ giữa đống tấu chương: “Thanh Đạm Trai?”
Phúc Thọ: “Đúng vậy, nô tài sợ nương nương sẽ gặp phải phiền toái.”
Hoàng đế day day ấn đường, suy nghĩ một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi: “Trong Thanh Đạm Trai có ai?”
Phúc Thọ im lặng một lát, nghĩ thầm, bệ hạ cũng thật tình, đến bây giờ ngay cả cái này cũng không chú ý đến sao? Ông ta thành thật trả lời: “Là Thục phi nương nương và Tiệp Dư nương nương.”
Hoàng đế đặt bút son xuống, lông mày khẽ nhíu lại.
Lúc này Vi Oanh cùng với Tiêu Thiên Tuyết đã đi tới Thanh Đạm Trai, nơi tỷ muội Cung gia ở.
Thanh Đạm Trai ở một lầu các phụ gần chính điện, với các đình đài ven sông, đình đài lầu các cao thấp chằng chịt, gió sen vượt qua hồ thổi tới, lại đi qua mấy cánh cửa men sứ hình mặt trăng, mới nhìn thấy tòa tiểu lâu cao hai tầng này.
Thục phi đang ở trong phòng đút dưa hấu cho Cung Bối Nô, cây trâm nhỏ bằng bạc cắm một miếng dưa hấu nhỏ, đút tới miệng muội muội.
Cung Bối Nô: “Sột soạt sột soạt.”
Thục phi:... Thôi đi.
Cung Bối Nô vừa ăn dưa, vừa tức giận nói: “Tỷ tỷ, ta đã nói các nàng ta biết vu thuật rồi mà, biết yêu pháp, hu hu, sột soạt sột soạt, chúng ta nên làm cái gì bây giờ hu hu?... sột soạt sột soạt.”
Thục phi thở dài, chuyện hôm nay cũng bắt đầu khiến cho nàng ta hoài nghi trên đời này có chuyện quái lực loạn thần hay không, nếu không, vì sao roi đánh thế nào cũng không trúng hai người kia hết lần này đến lần khác nhưng khi đánh muội muội thì lại đánh trúng.
Nàng ta rũ mắt chuyên tâm đút dưa, lặng im một lúc lâu, mới nói: “Không sợ, tỷ đã bảo cô cô mời một đại sư giỏi đến, cho dù nàng biết yêu pháp gì, cũng không thể làm càn nữa.”
Cung Bối Nô vui vẻ uốn éo một chút, thì lập tức trúng đến miệng vết thương, cái mông nóng rát.
Nàng ta đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt lưng tròng nói: “Tỷ tỷ! Tỷ cũng độc ác quá đi!”
Tay Thục phi dừng một chút, nói: “Là muội nói muốn dùng Sát Uy Tiên.”
“...”
“Cũng là muội bảo ta đánh muội.”
...
“Chưa từng nghe qua yêu cầu nào kì quái như vậy.”
Cung Bối Nô vùi mặt vào gối, uất ức mà gào to: “Tỷ tỷ!”
Một tiểu cung nữ tới, nói cho các nàng biết Oanh mỹ nhân cùng với Tiêu mỹ nhân tới thăm.
Cung Bối Nô lắc lắc cái gối, tức giận đến mức mồ hôi trên trán lăn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, giọng the thé quát: “Bọn họ lại còn dám tới đây”
Nàng ta nói với Thục phi: “Tỷ tỷ, đừng đi ra ngoài, muội không gặp bọn họ đâu, không gặp không gặp muội không gặp!”
Thục phi cười cười, để tiểu cung nữ truyền lời cho Vi Oanh các nàng, nói bản thân sẽ đi ra sau.
Cung Bối Nô “ừ hứ” một tiếng: “Muội không gặp bọn họ đâu, không gặp không gặp!”
Thục phi cắm một miếng dưa nhỏ, nhét vào miệng nàng ta, cười: “Không để muội gặp, chỉ là để các nàng phơi nắng một lúc thôi.”
Cung Bối Nô nghiêng đầu, nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, trong nháy mắt liền vui vẻ lên: “Được!”
...
Đang là mùa hè nóng bức, mặt trời chói chang, trời đất như biến thành cái lò hấp, trong không khí từng đợt từng đợt khí nóng, giống như lửa đốt vậy, cỏ xanh cây cối đều ủ rũ.
Tiêu Thiên Tuyết phẩy phẩy quạt, nóng đến không chịu nổi, cùng với Vi Oanh ở dưới bóng cây đợi một lát liền định buông xuôi.
Nhưng mấy cung nữ ngăn ở bên cửa Nguyệt Lượng, xem ra là không có ý định để bọn họ rời đi.
Nàng nhịn không được đi hỏi: “Thục phi nương nương đâu? Sao còn chưa tới?”
Cung nữ kia cười nói: “Nương nương có chút việc, xin hai vị mỹ nhân chờ một lát.”
Nhưng giữa mùa hè nóng nực, “một chút này” đủ chết đến nơi rồi.
Huống hồ, cho dù là để cho người ta chờ đợi, cũng không nên để cho khách đứng ở dưới nắng chờ như vậy.
Vi Oanh biết Thục phi sẽ không đi ra, nàng đã quen thuộc với thủ đoạn trừng phạt như này, năm đó ở cung Bảo Vân không phải đã từng bị quý phi phạt như vậy sao.
Tiêu Thiên Tuyết hé miệng, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải Quý phi nương nương, chúng ta chờ làm gì?”
Vi Oanh: “Ngươi nói đúng.”
Xoay người muốn rời đi, mấy cung nữ kia vây lại không cho các nàng đi.
Lúc Vi Oanh muốn lấy thẻ bài đưa ra, đột nhiên trong mắt bắt gặp một vệt sáng vàng.
Nàng hơi ngẩn ra.
Hoàng đế vội vàng chạy tới, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, tóc buộc qua loa trong trâm vàng, vài sợi tóc rối tung vén lên bên mặt.
Cũng không biết là do phong hàn chưa khỏi, hay là do lúc tới quá vội vàng, trên mặt Hoàng đế có điểm hồng dị thường, hơi thở hổn hển, đôi mắt lấp lánh bình tĩnh nhìn nàng.
Tim Vi Oanh khẽ đập, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ?”
Tiêu Thiên Tuyết vui mừng nghênh đón: “Bệ hạ tới đây làm gì?” Vân Thiều che miệng ho một cái, ánh mắt rời rạc, giống như đang tìm một cái cớ hợp lý.
Hồi lâu, nàng ấy mới nói: “Trẫm nghe nói Tiệp Dư bị bệnh, nên đến thăm một lát”, nàng ấy hướng Vi Oanh chậm rãi nở nụ cười: “Thật trùng hợp nhỉ.”
Vi Oanh cũng cười: “Đáng tiếc, nương nương nàng ta có việc bận, chỉ sợ là không thể gặp chúng ta.”
Vân Thiều thờ ơ gật đầu: “Đáng tiếc. Vậy... Ái phi có nóng không? Điện Yên Ba cách nơi này quá xa, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng chúng ta đi tới hồ Tẩy Mặc hóng mát đi.”
Vi Oanh vốn định rối rắm rụt rè một hồi, Tiêu Thiên Tuyết đã thay nàng trả lời trước: “Được chứ, được chứ!”
Từ lúc Hoàng đế đến, mấy cung nữ đã cảm thấy không ổn lắm, len lén chạy vào trong phòng truyền lời cho Thục phi.
Trong Thanh Đạm Trai, Cung Bối Nô và Thục phi còn đang vui vẻ hóng mát gặm dưa, trong lòng nghĩ đến Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết bị mặt trời mùa hè nóng bức nướng đến kêu khổ thấu trời như thế nào, thậm chí bị cảm nắng mà té xỉu.
Lúc này, khi các nàng nghe được Hoàng đế tới, sắp dẫn theo hai người họ rời đi, cả người ngơ ngác một hồi lâu.
Thục phi phản ứng lại trước, dùng khăn tay lau sạch nước dưa hấu trên tay, sốt ruột chạy ra ngoài cửa điện, ngăn cản Hoàng đế và các nàng.
“Bệ hạ” nàng ta chạy đến thở hồng hộc, trán toát ra mồ hôi, hờn giận nói: “Sao ngài lại tới đây?”
Hoàng đế đưa ánh mắt liếc nhìn nàng ta: “Không phải đang bận sao?”
Thục phi chột dạ giật nhẹ khăn tay, cười: “Đây không phải là... đã xong việc rồi sao? Bệ hạ mời vào trong điện nghỉ ngơi, muội muội cũng thường hay nói rất nhớ bệ hạ.”
Nàng ta như nhớ tới cái gì đó, đi được hai bước, mới hướng Vi Oanh các nàng nói: “Hai vị muội muội cũng mời nhanh vào đi, trời nóng, đừng để bị phơi bỏng.”
Tiêu Thiên Tuyết làm mặt quỷ với Vi Oanh, đi theo Hoàng đế vào Thanh Đạm Trai.
Mỗi phòng ở đây đều đặt băng giám, băng từ từ tan ra, hút đi cái nóng của mùa hè.
Có Hoàng đế giúp đỡ, đãi ngộ của hai người ở Thanh Đạm Trai so với vừa rồi hoàn toàn khác hẳn, cầm nước ô mai ướp lạnh ngồi phịch trên ghế, vừa thích thú vừa yên tâm thoải mái hưởng thụ dịch vụ VIP cao quý.
Thục phi không có quản các nàng, thậm chí nhìn cũng không nhìn, dù sao nhìn một cái sốt ruột một lần.
Nàng ta lựa chọn nói chuyện với Hoàng đế, ôn nhu nói: “Bệ hạ không phải muốn tới thăm muội muội sao? Thiếp dẫn bệ hạ vào, nhất định muội ấy sẽ rất vui mừng.”
Nói xong, nàng ta khẽ cười nói: “Không nghĩ bệ hạ lại quan tâm muội muội như vậy.”
Ngón tay Vân Thiều hơi cong, khẽ gõ mặt bàn, mặt luôn hơi nghiêng về phía Vi Oanh, khóe mắt liếc nhìn nàng.
Nghe được Thục phi nói xong, ngón tay nàng ấy dừng một chút, nhìn thấy Vi Oanh uống xong nước ô mai xoa bụng hai cái, nhịn không được thất thần một lát, khẽ cười.
Thục phi: “Bệ hạ? Bệ hạ?”
Lúc này Vân Thiều mới hoàn hồn, nói: “Để Oanh Oanh và Thiên Tuyết vào trước đi.”
Xem ra, các nàng hình như đã háo hức muốn thử, mài dao soàn soạt nhằm về phái con dê béo.
Vân Thiều nhìn bóng lưng các nàng đi vào trong buồng, trong đầu nhảy ra câu thành ngữ này, nhịn không được nở nụ cười, trong mắt có ánh tia nhu hòa, ôn nhu chân thành.
Thục phi nhất thời nhìn ngây người, si ngốc nhìn sự ôn nhu của vị thiên tử thiếu niên này.
Từ khi nàng ta vào cung mấy năm nay, chưa từng thấy bệ hạ lộ ra nụ cười ôn nhu lưu luyến như vậy.
Vị thiên tử thiếu niên bề ngoài xinh đẹp, lại âm trầm thô bạo, trong lòng nàng ta cũng nhịn không được sợ hãi. Cho rằng bệ hạ sẽ không cười, sẽ không vui vẻ.
Không nghĩ tới bệ hạ cũng sẽ lộ ra nụ cười như vậy...
Tay Thục phi run nhè nhẹ, nước ô mai văng ra khỏi chén sứ, rơi trên mu bàn tay, nàng ta cũng không hề phát hiện ra.
Bên trong Thanh Đạm Trai, Cung Bối Nô ghé vào trên chiếu trúc, duỗi dài cánh tay tới lấy một phần dưa trên tủ đầu giường, nhưng nàng ta không thể động đậy, cánh tay vươn hết sức về phía trước nhưng không lấy được khối dưa kia, ngược lại ảnh hưởng đến miệng vết thương đau đến khóc hu hu.
“Hu hu”, nước mắt nàng ta rơi xuống: “Đều tại hai con hồ ly tinh kia!”
Lúc tức giận lau nước mắt, thì có người cầm lấy thẻ bạc, xiên dưa hấu cắt thành từng miếng nhỏ, đưa tới bên miệng nàng ta.
Cung Bối Nô khuất phục dục vọng, ăn hết dưa hấu đưa đến bên miệng, sau đó lau nước mắt, theo cánh tay thon dài trắng như tuyết kia nhìn lên trên, dưới tấm lụa màu vàng hạnh là tầng sa màu đỏ bạc, làm nổi bật làn da xinh đep trắng như tuyết, xinh đẹp đến động lòng người.
Mỹ nhân cười cong mắt, cầm cây xiên bạc trong tay, ôn nhu kiên nhẫn hỏi: “Còn muốn ăn không?”
Cung Bối Nô kinh ngạc gật gật đầu, phục hồi tinh thần lại nhịn không được thét chói tai: “Các ngươi làm sao vào được đây?”
Vi Oanh cười chọc dưa đưa cho nàng ta: “Đến thăm ngươi.”
Cung Bối Nô tức giận đến trước mắt tối sầm, hình như vết thương trên mông bị roi đánh càng đau hơn, nóng rát khiến nàng ta cực kỳ khó chịu.
Trong mắt nàng ta chứa đầy lệ, kéo khăn tay nhỏ, mắng: “Còn không phải là do các người gây nên, còn có mặt mũi lại đây!”
Tiêu Thiên Tuyết khoát tay: “Nương nương, cũng không nên nói lời như vậy chứ, yêu cầu đánh chính là ngươi, động tay chính là Thục phi nương nương, ta với Oanh Oanh cái gì cũng chưa làm.”
Vi Oanh đứng ở bên cạnh, lộ ra vẻ mặt vô tội vừa thuần lương giống như Tiêu Thiên Tuyết.
Bọn họ như vậy, làm cho Cung Bối Nô càng tức giận.
Cung Bối Nô nhìn các nàng ăn mặc nhẹ nhàng xinh đẹp như vậy, lại nghĩ tới tình trạng thảm hại của bản thân chỉ có thể nằm sấp ở trên giường, không nhịn được đau khổ từ trong ra, nước mắt liên miên.
Thời điểm năm đó hai người này đi lãnh cung, nàng ta chính muốn ăn mặc thật xinh đẹp đi chọc giận các nàng, không nghĩ tới hôm nay bản thân ngược lại bị cách thức này chọc giận.
Cung Bối Nô: “Hu hu.”
Vi Oanh dịu dàng nói: “Nương nương, nhất định bệnh của người sẽ nhanh khỏi thôi.”
Cung Bối Nô kéo chăn: “Ai bảo các ngươi giả mù sa mưa lại đây, chồn chúc tết gà, không tốt lành gì!”
(*Tức nói người chỉ giả vờ thân thiện để thực hiện mưu đồ xấu)
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Thiên Tuyết nhăn nhúm, lôi kéo Vi Oanh muốn rời đi, không hầu hạ vị tổ tông này nữa.
Vi Oanh không đi, cười híp mắt lấy một cái ghế tròn qua, đặt ở đầu giường.
Cung Bối Nô thanh âm run rẩy: “Ngươi, ngươi làm cái gì?” Bọn họ còn muốn ngồi ở chỗ này không đi sao?
Vi Oanh đem đĩa trái cây đặt ở trên ghế tròn, như vậy Cung Bối Nô đưa tay là có thể lấy được trái cây ăn, không cần phiền phức như trước.
Tiêu Thiên Tuyết: “Oanh Oanh, tỷ đúng là người tốt!”
Vi Oanh cười cười, đối diện với đôi mắt tròn xoe của Cung Bối Nô, tốt bụng vẫy tay với nàng ta: “Nương nương, chúng ta đi trước, bệnh của người nhất định sẽ mau lành thôi, đến lúc đó cùng nhau ra ngoài tản bộ quanh hồ nha.”
Tiêu Thiên Tuyết cũng vẫy tay theo, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy đúng vậy, khẳng định rất nhanh nương nương lập tức có thể xuống đất nhảy nhót.”
Nhưng mà nữ chính không nói lời nào còn đỡ, vừa nói, liền kích thích đến thần kinh yếu ớt của nhân vật phản diện.
Có lẽ là lực lượng kịch bản đang ảnh hưởng, vốn là Cung Bối Nô nhìn thấy động tác của Vi Oanh thoáng có chút cảm động, vừa nghe được lời nói của Tiêu Thiên Tuyết, nàng ta lập tức tức giận đến đỏ mắt, lập tức cầm khối dưa hấu ném qua.
Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết ăn ý hết lần này tới lần khác né tránh khối dưa này.
Cung Bối Nô giãy dụa đứng lên, chịu đựng đau nhức cũng muốn chạy tới đánh Tiêu Thiên Tuyết, vừa xuống giường, lập tức ngã bịch một tiếng xuống đấy.
Nàng ta vừa khóc vừa mắng: “Ngươi cố ý chọc giận ta phải không? Các ngươi không yên với ta đâu!”
Khóe miệng Vi Oanh im lâng, chột dạ nghĩ, tại sao lại tính cả nàng vào.
Thục phi nghe được tiếng động lớn, không kịp nói chuyện với Hoàng dê, lập tức xách váy chạy vào.
Thấy muội muội ngã xuống giường, sắc mặt nàng ta nhanh chóng thay đổi, trầm mặt hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tay nhỏ bé của Vi Oanh khẽ động, một cái “khẩu thị tâm phi” bay đến trên người thiếu nữ.
Cung Bối Nô há mồm vừa định cáo trạng, đột nhiên thân thể chấn động.
Nàng ta mở to hai mắt, cái loại cảm giác quen thuộc này lại tới!
Quen thuộc đến mức nàng ta trong nháy mắt lệ nóng doanh tròng, giống như gặp lại bạn cũ.
“Ta không nỡ để các nàng đi, muốn giữ các nàng lại.” Cung Bối Nô vừa khóc vừa nói, nhìn qua tình chân ý thiết.
Vi Oanh vội vàng đi qua nửa đỡ nửa ôm nàng ta đặt lên giường một lần nữa: “Nương nương, chúng ta đi trước, sau này lại đến thăm người.”
Cung Bối Nô sợ mình lại nói ra cái gì, đành phải ngậm chặt môi, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở đau lòng.
Nàng ta kéo tay áo Vi Oanh, không chịu để nàng đi.
Vi Oanh dịu dàng nói: “Nương nương, chúng ta sẽ trở lại thăm người.”
Cung Bối Nô: “Hu hu.”
Vi Oanh nắm tay nàng ta, hai mắt đẫm lệ nhìn nhau: “Nương nương, không cần nhớ chúng ta.”
Cung Bối Nô: “Hu hu.”
Tiêu Thiên Tuyết nhìn các nàng, không nhịn được thổn thức: “Không nghĩ tới Cung Tiệp dư lại thích Oanh Oanh như vậy, thật sự là quá cảm động, hu hu.”
Ánh mắt Vân Thiều nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt của các nàng, nhớ tới đêm trăng gặp gỡ, ngay cả bàn tay nhỏ kia bản thân cũng chưa được sờ tới, cũng bi thương nói: “Hu hu.”
Thục phi nghĩ đến muội muội ngốc của mình trong nháy mắt phản bội, khóc nức nở: “Hu hu.”
Rốt cục Vi Oanh kéo tay áo ra, quay đầu, đối diện với ba gương mặt bi thương.
Nàng giật mình, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, một hồi lâu mới nói: “Xin chào? Mọi người có ổn không?”
Vân Thiều lau đi nước mắt hâm mộ ghen tị, cố nặn ra một nụ cười, đáp: “Hậu cung hòa thuận, trẫm rất an ủi, các ngươi phải luôn duy trì.... Thôi bỏ đi.”
Vẫn là đừng duy trì.
Thục phi tiến lên, xác nhận vết thương của Cung Bối Nô không có nứt ra, mới dẫn theo các nàng rời khỏi gian phòng này, chỉ để lại Cung Bối Nô chôn ở trên gối đầu nức nở.
Cung Bối Nô: “Hu hu hu hu, đáng ghét.”
Nàng ta sửng sốt một chút, mở miệng chậm rãi nói: “Đáng ghét? Này, này? Ta có thể nói chuyện rồi!”
Nhưng mà lúc này Vi Oanh đã rời khỏi Thanh Đạm Trai, không đi giữa hồ hóng mát nữa, dù sao bên ngoài có mát mẻ thế nào, cũng không thoải mái như cung điện đặt đầy khối băng giống như lắp điều hòa.
Nàng đi tới tẩm cung của Hoàng đế, chú ý tới một đống tấu chương trên giường, trong lòng cảm thấy Hoàng đế có vài phần đáng thương.
Đã bị bệnh còn phải xem tấu chương, chức nghiệp Hoàng đế này, cứ như vậy mà sống qua ngày sao?
Vân Thiều chú ý tới ánh mắt của nàng, hốt hoảng đi qua đem tấu chương tán loạn nhét sang một bên, vừa giải thích: “Là do lúc đi có chút vội vàng, chưa kịp dọn dẹp.”
Thật ra trước kia lúc nàng ấy xem tấu chương chưa từng loạn bừa như vậy.
Nàng ấy cúi đầu sửa sang lại tấu chương, trong lòng hối hận không để cho Phúc Thọ bọn họ tới đây dọn dẹp lại đồ đạc gọn gàng trước, lại hối hận khi không dẫn Vi Oanh đi tới một cái phòng khác.
Ở đây quá lộn xộn.
Nàng ấy vùi đầu thu dọn, cầm lấy một quyển tấu chương, đột nhiên một bàn tay trắng nõn đặt lên quyển tấu chương kia.
Vân Thiều mờ mịt ngẩng đầu, đối diện đôi mắt cong cong của Vi Oanh.
Vi Oanh thản nhiên cười nói: “Việc nhỏ này để người hầu làm là được, bệ hạ còn đang bị bệnh, cần nghỉ ngơi nhiều mới tốt.”
Vân Thiều giữ chặt một góc khác của tấu chương, cho đến khi Vi Oanh buông tay ra, còn lưu luyến vuốt ve góc mà nàng chạm qua, gật đầu: “Nàng nói đúng.”
Vi Oanh cười cười, một lần nữa vươn tay: “Đến giường nằm một chút? Hay là ra ngoài ngồi uống chút đồ giải nhiệt?”
Vân Thiều không chút nghĩ ngợi lựa chọn phương án thứ hai, cẩn thận nắm lấy tay áo Vi Oanh, cùng nàng đi ra bên ngoài, lúc ăn Tô Sơn mà thái giám đưa lên, còn có chút choáng váng.
Dường như sự dịu dàng trong chớp mắt của Vi Oanh quá mức nặng nề, nặng đến mức khiến nàng ấy không thể chịu đựng nổi.
Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết ăn một đĩa Tô Sơn (đá bào), ngồi trên ghế, vui vẻ ăn kem cổ đại.
Ăn được một nửa, nàng ngước mắt phát hiện Tô Sơn trong tay Vân Thiều đã tan đi một nửa, băng tháp như dãy núi giờ chỉ còn lại một tầng trơn nhẵn.
“Bệ hạ, người không thích ăn sao?”
Vân Thiều kinh ngạc “A” một tiếng, biểu tình có chút ngốc: “Không muốn ăn cái gì?”
Vi Oanh không nhịn được cười rộ lên, vì thế Vân Thiều lại ngây người.
Tiêu Thiên Tuyết: “Bệ hạ, Tô Sơn trong tay người sắp tan rồi.”
Vân Thiều giống như lúc này mới chú ý tới trong tay mình đang cầm một chén Tô Sơn lạnh lẽo, cầm lấy thìa bạc, lấy lệ múc một chút đặt vào trong miệng, nhiệt độ lạnh bất ngờ khiến cho nàng ấy nhăn mặt lại, hàm răng lạnh đến ê ẩm.
Vi Oanh nhìn nàng ấy, cảm thấy lúc này Hoàng đế mới cởi bỏ lớp vỏ ngoài tối tăm của thiếu niên thiên tử, lộ ra vài phần tình thái thiếu nữ ngây thơ đáng yêu, lại nở nụ cười.
Tiêu Thiên Tuyết có lòng tốt nhắc nhở: “Oanh Oanh, Tô Sơn trong tay tỷ cũng sắp tan rồi.”
Ăn xong Tô Sơn, mặt trời cũng dần dần hạ xuống, ánh mặt trời gay gắt biến mất, bên ngoài cũng trở nên mát mẻ.
Vi Oanh rất nhanh chuẩn bị rời khỏi nơi này. Nàng buông tay Tiêu Thiên Tuyết ra, Tiêu Thiên Tuyết cười nắm tay nàng, động tác tự nhiên.
Nàng nghiêng đầu nhìn hoàng đế, hoàng đế không nói gì, đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng, có vài phần ẩn tình đưa tình.
Ánh mắt giao nhau một lát, Vi Oanh quay đầu đi ra khỏi cung điện.
Bên ngoài thời tiết nóng bức chưa giảm, so với trong điện râm mát, vẫn mang theo vài phần nóng bức.
Không bao lâu, lòng bàn tay của Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết bắt đầu đổ mồ hôi, trở nên dính, vì thế đều tự buông tay ra, cách ra một khoảng cách.
Đột nhiên nàng nghĩ đến Hoàng đế vẫn luôn lôi kéo tay áo mình, mà ít khi nắm tay, duy trì khoảng cách như gần như xa.
Không đến mức gần đến phát ngấy, lại không đến mức xa đến xa lạ.
Nếu như là Hoàng đế ở chỗ này, sẽ không buông tay ra, cũng sẽ không bị nàng buông ra.
......
Sự thật chứng minh, khả năng hành động của tỷ muội Thục phi rất mạnh.
Đêm đó Cung Bối Nô thức trắng đêm nói chuyện với Thục phi, cho ra nhất định hai người Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết có bản lĩnh kỳ quái gì đó, nếu không vì sao gặp phải các nàng ta sẽ luôn liên tiếp phát sinh những chuyện lạ. Nói không chừng còn là hồ ly tinh biến thành, đi vào trong cung mê hoặc bệ hạ, nhất định phải tìm đại sư đến trị một chút.
Vì thế lúc còn có mấy ngày rời khỏi khu sơn trang tránh nóng, Vi Oanh đang ở bên hồ câu cá, đột nhiên nghe được một dãy tiếng bước chân, sau đó bị kéo đến một chỗ đất trống bên ngoài điện Yên Ba, bị một đống người bao vây lại một chỗ, lại đối mặt trận trượng lúc trước.
Lúc này quy mô còn lớn hơn một chút, ngoại trừ tỷ muội Cung Bối Nô cùng với đám nô tì mấy người ra, còn có thêm một đạo sĩ.
Đạo sĩ tay cầm kiếm gỗ đào, phía sau là bàn thờ trải vải đỏ, trên bàn thờ đặt chồng bùa chú.
Vi Oanh mờ mịt nhìn bọn họ, lại nhìn Cung Bối Nô, có lòng tốt an ủi: “Mông của nương nương đỡ chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Bối Nô đỏ lên, dậm chân: “Liên quan gì đến ngươi! Mông của ta, ta, ta...”
Vi Oanh che miệng: “Ta chỉ hỏi một câu, không có ý muốn nhìn mông nương nương.”
Cung Bối Nô nắm chặt khăn tay, hai gò má đỏ bừng, mắng: “Ai cho ngươi xem? Bộ ta hiếm lạ lắm hay sao? Ta cũng không cần ngươi xem mông của ta.”
Vi Oanh cười: “Ta cũng không hiếm lạ nha.”
Cung Bối Nô tức giận muốn tiến lên đánh nàng, bị Thục phi ngăn lại.
“Tỷ, đừng cản ta, ta muốn đánh nàng ta!”
Quá tức người, người này chọc người quá rồi!
Thục phi lôi kéo nàng ta, thấp giọng nói: “Đừng quên việc chính, chúng ta tới đây là vì cái gì muội lại quên rồi sao?”
Cung Bối Nô lần này nhớ tới mục đích chuyến này, cắn cắn môi, nhìn Vi Oanh chân thành đáng yêu, sau lại thành thật tươi cười, giọng căm hận nói: “Ta xem ngươi có thể tác quái đến khi nào? Tiêu Thiên Tuyết đâu?”
Vi Oanh: “Nàng ấy đi bãi săn cưỡi ngựa, Tiệp dư có việc tìm nàng sao?”
Cung Bối Nô ngẫm lại: “Không vội, xử lý ngươi trước, lỡ như hai con yêu quái các ngươi liên thủ thì làm sao đây?”
“Yêu quái?” Vi Oanh nhíu mày, nhịn không được cười nhạo một tiếng.
Cung Bối Nô chống nạnh, bộ dáng đắc ý giống như con khổng tước: “Ha, cái đồ yêu nghiệt nhà ngươi, luôn thi triển yêu pháp, cho rằng ta không biết sao? Ngươi luôn khiến ta nói ra những lời kỳ lạ! Làm chút chuyện kỳ quái, nhất định là yêu quái biến thành. Chúng ta đặc biệt mời đại sư tới trị ngươi, ngươi có sợ hay không?”
Vi Oanh mở miệng nói: “Ta sợ quá đi.”
Dường như Cung Bối Nô có được sự khẳng định như vậy của nàng, kiêu ngạo hất cằm lên: “Ta biết ngươi không phải người bình thường! Không phải yêu nghiệt ngươi sợ cái gì, tỷ tỷ, tỷ xem ta nói có đúng không?”
Thục phi ôn nhu cười cười, đối Vi Oanh nói: “Oanh mỹ nhân, không cần để ý, đợi chứng minh ngươi trong sạch, bản cung tự nhiên sẽ nhận lỗi với ngươi, chỉ là vì sức khỏe của bệ hạ, lục cung yên bình, bất đắc dĩ mời Trương thiên sư lại đây xem.”
Vi Oanh gật đầu, rộng lượng tỏ vẻ hiểu, đứng tại chỗ chờ đạo sĩ “bắt yêu“.
Đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào, tay kia cầm phù chú, vừa lẩm bẩm vừa đi vòng quanh Vi Oanh.
Sau đó đầu ngón tay bùng lên một ngọn lửa, lá bùa màu vàng lập tức bị đốt thành tro đen, rơi trên mặt đất.
Vi Oanh bị mùi khói thuốc làm cho ngứa mũi, sờ sờ mũi hắt xì một cái.
Cung Bối Nô cao hứng nói với Thục phi: “Tỷ tỷ, tỷ xem nàng bắt đầu rồi bắt đầu rồi”, nàng ta quay đầu hướng Vi Oanh nói: “Này, có phải ngươi sợ đợi lát nữa lộ nguyên hình bị đạo trưởng đánh thành nguyên hình hay không?”
Vi Oanh mỉm cười: “Đúng vậy, ta sợ...”
Nàng chắp tay: “Ta sợ tiếng pháo đêm 30 quá lớn, ngươi sẽ không nghe được lời chúc phúc của ta; Ta sợ pháo đêm giao thừa quá ồn ào, ngươi sẽ không nhận được lời thăm hỏi của ta. Cho nên ta chúc năm mới các vị trước! Chúc mọi người năm mới có thật nhiều sức khỏe, vạn sự như ý!”
Trương thiên sư lùi lại mấy bước, tay cầm kiếm run nhè nhẹ, ngạc nhiên nhìn nàng.
Cung Bối Nô cùng với Thục phi chốc lát kinh ngạc, kích động hỏi: “Thiên sư, như thế nào?”
Trương thiên sư: “...Nữ nhân này pháp lực cao thâm quá!”
Hết chương 53