Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 15: Chương 15




Ôn Húc căn bản không rảnh suy nghĩ Nhật Phong tìm Lưu Thương trao đổi đến tột cùng là chuyện quan trọng gì, hắn rất đói, hận không thể đem thức ăn trên bàn toàn bộ quét sạch, vấn đề là, người có ý nghĩ giống vậy còn có Liệt Cuồng.

“A a, ngươi, người này đó là tuyết lý hống* của ta a!”

Ôn Húc hô to rước lấy cái trừng mắt của Liệt Cuồng, “Bất quá là một chút cải muối.”

“Cháo trắng củng cải muối mùi vị tốt nhất có hiểu không? Này đối với ngươi chỉ là đĩa cải chua, mau đưa tuyết lý hống cho ta.”

Liệt Cuồng mặc kệ hắn, “Ta chán ghét cải chua.”

“Ngươi…. Ngươi này đại thúc ngạo mạn thối tha, đầy bàn đồ ăn tuỳ ngươi chọn, ngươi còn muốn chon món ta yêu thích nhất, là cố ý khiêu khích muốn tái đánh một trận sao?”

Lúc này Liệt Cuồng cuối cùng không nói gì, yên lặng đem tuyết lý hống trả lại cho hắn, bản thân chọn những đồ ăn khác ăn, Ôn Húc cảm thấy kì lạ lại không giải thích được, thầm nghĩ người này không giống người biết cúi đầu a.

Vừa nghĩ, Liệt Cuồng quả nhiên lãnh ngạo mà nói: “Ta không cùng tiểu quỷ chấp nhặt.”

Ôn Húc kháng nghị: “Đừng kêu ta tiểu quỷ!”

“Ăn nhiều thịt một chút đi tiểu quỷ, bằng không sao cao lớn.”

Một câu đâm trúng nỗi đau thầm kín của Ôn Húc, hắn bây giờ tuy rằng so với sáu năm trước cao không ít, nhưng vẫn là không địch lại thể trạng cường tráng khôi ngô của Liệt Cuồng, chính mình ước muốn vóc người cao tráng như thối đại thúc cuồng vọng vóc từ lâu, kiếm thuật cũng là nhất đẳng thật là tốt, hại hắn vừa đố kỵ lại ước ao, ờ trong lòng nguyền rủa tên không coi ai ra gì không được ai yêu, các cô nương đều bị hắn doạ chạy!

Lưu Thương cùng Nhật Phong khi hắn ăn được một nửa thì đi vào, hai người đều là thần sắc bình tĩnh nhìn không ra dị dạng, lại nghe Lưu Thương đạm nhiên mở miệng tuyên bố: “Húc nhi, Minh huynh quyết định ở lại thôn vô kì hạn, đến khi ngươi học được kiểm soát sức mạng chính mình mới thôi, thời gian này hắn sẽ là sư phụ của ngươi, ngươi phải nghe lời hắn thật tốt, tuân theo chỉ thị cùng chỉ bảo của hắn, hiểu chưa?”

Ôn Húc giống như bị điểm huyệt liền cứng đơ.

Vô kỳ hạn? Tại sao là vô kỳ hạn? Các ngươi rốt cuộc nói chuyện gì a, chuyện trọng yếu như thế tại sao không cùng ta thương lượng, ta mới là người bị hại a.

Ôn Húc quả thật khóc không ra nước mắt, trăm triệu không nghĩ tới, Nhật Phong ở một cái chính là năm năm.

Trong khoảng năm năm này, thời gian Ôn Húc được Lưu Thương nuông chiều, nghiêm sư Nhật Phong lại tiến hành phương thức huấn luyện sắt thép không phải dành cho người, mỗi một cơ bắp trên người đều bị tôi luyện đến cực hạn, thoạt đầu Ôn Húc sẽ còn vụng trộm hướng Lưu Thương tố khổ oán giận, nhưng thời gian sau, thiên tư tuyệt hảo thiếu niên từng bước thích ứng với phương thức giáo dục nghiêm khắc Nhật Phong, cũng kinh ngạc phát hiện sự trưởng thành của bản thân, lúc này mới thôi oán giận, cam tâm tình nguyện mỗi ngày miệt mài tập luyện.

Ôn Húc cuối cùng cũng hiểu Liệt Cuồng một thân cơ bắp là sao mà có.

Lưu Thương luôn vì hắn nấu một chén thuốc bổ đặt trong phòng, mỗi lần hoàn tất huấn luyện trở về phòng, Ôn Húc trông thấy chén thuốc ái tâm kia cùng yêu thuật giữ ấm liền lộ ra nụ cười ngây ngô, hắn phát hiện Liệt Cuồng dường như vì thế mà đỏ mắt, tựa hồ là có tâm sự, thường nửa đêm không ngủ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ thở dài, chân chính làm cho nam nhân cuồng ngạo sầu muộn thật không bình thường.

Liệt Cuồng ở Tuyết Hồ tộc không được một năm liền vội vội vàng vàng ly khai, sau Ôn Húc mới nghe nói, hắn là vội trở về ôm vợ yêu.

Ôn Húc cảm thấy bất ngờ, “Hắn đã lấy vợ?” Không sai, người này lớn lên xinh đẹp, nhưng lại có cô nương không bị tính khí cuồng ngạo doạ chạy?

“Ta có nói hắn lấy vợ sao?” Nhật Phong tức giận, “Đối phương là nam, không phải là cô nương.”

Ôn Húc quai hàm rớt xuống: “Nam…. Nam?”

Nguyên lai người như Liệt Cuồng cũng biết tương tư, rốt cuộc là dạng nam nhân gì khiến cho hắn nóng lòng như vậy? Cá nhân Ôn Húc cho rằng, nam nhân nhìn vừa mắt kẻ cuồng vọng không coi ai ra gì như liệt Cuồng nhất định là Bồ Tát chuyển thế!

Bất quá, trong lòng Ôn Húc, vô luận người yên Liệt Cuồng tốt bao nhiêu, cũng tuyệt đối so với sư phụ hắn yêu mến không hơn.

“Ngươi cao hơn.” Lưu Thương chung quy là người đầu tiên chú ý tới biến hoá của hắn, “Cánh tay cũng càng rắn chắc.”

“Tiếp qua mấy năm ta so với sư phụ cao hơn.”

Ôn Húc không cần ngẩng đầu lên là có thể cùng ánh mắt của hắn đối diện, bờ vai của hắn lại càng rộng, ***g ngực chắc nịch, tin tưởng tương lai không lâu, hắn sẽ có đủ sức mạnh để bảo vệ người yêu, có thể xác xác thật thật mà đem người trước mặt này ủng vào trong ngực.

“Ta nói rồi ngươi có thể so với ta cao hơn.” Lưu Thương mở hộp thức ăn mang tới, cẩn thận bưng ra một chén thuốc thang, “Đây là thuốc bổ hôm nay, ta không quên ngươi muốn cao lớn.”

Ôn Húc dù bận vẫn ung dung ngồi xuống, cười híp mắt cầu khẩn: “Đút ta.”

“Ngươi, đứa nhỏ này…..” Lưu Thương chỉ đành y theo hắn, một muỗng một muỗng kỹ lưỡng thổi nguội, đưa tới bên miệng hắn, Ôn Húc được đút ăn đến vui vẻ.

“Vẫn là sư phụ đối ta tốt nhất.”

Đây là tất nhiên, Lưu Thương xem hắn như con mình, không nguyên tắc thương yêu che chở, chẳng qua là khi lần nữa Ôn Húc đối hắn bày tỏ tâm ý, hắn lại không thể giống như dĩ vãng xem như trẻ con mà cư xử.

“Sư phụ, ta yêu ngươi.”

———————————————————

ʕ•͡ᴥ•ʔ Tuyết lý hống: một loại rau, tuyết xuống vẫn xanh nên gọi là tuyết lý hống.

tuyết lý cai

cải này được muối lên giống như cải chua của mình vậy!!!

*Lời tác giả:

Mục Tần: Là tiến triển quá nhanh sao?

Ôn Húc *nắm quyền kháng nghị* : Là tiến triển quá chậm!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.