Lưu Thương mặc dù đã dạy hắn một bộ đao pháp, nhưng lúc đó sử dụng là mộc đao, cũng chưa bao giờ có kinh nghiệm cầm đao thật luyện đánh, bất quá hắn đã đem đao pháp luyện tới thuần thục, cùng Liệt Cuồng so chiêu cũng không thành vấn đề, hắn là đồ nhi của Lưu Thương, không thể để cho sư phụ mất mặt.
Nghĩ đến Lưu Thương, trong lòng Ôn Húc tràn đầy dũng khí cùng tự tin, không phải hắn vẫn luôn muốn trở nên cao lớn cường tráng có thể bảo vệ sư phụ sao? Bây giờ cơ hội tự động đến cửa, há lại từ bỏ mục đích?
Ôn Húc không muốn đối Lưu Thương quơ đao sử kiếm, do vậy nhiều năm qua, hắn thiếu hụt chính là đối tượng luyện đánh, Liệt Cuồng đủ cường hãn, dù cho hắn sử xuất toàn lực cũng không dễ dàng bị thụ thương, Ôn Húc nắm chặt đại đao, quyết định toàn lực ứng phó.
Gạt bỏ hết thảy tạp niệm, Ôn Húc cầm đao hướng Liệt Cuồng tấn công.
Ở trong mắt Liệt Cuồng, tốc độ của hắn không tính là nhanh, công kích dễ dàng đỡ được, nhưng mà hai bên giao thủ trong nháy mắt ánh mắt Ôn Húc ẩn ẩn sát khí chạm tới bản năng chiến đấu của Liệt Cuồng, không tự chủ nghiêm túc đánh trả, Ôn Húc bên ngoài nghênh tiếp sát chiêu từ hắn, tâm vô bàng ngạo*, ngoài ý muốn có thể đuổi kịp tốc độ Liệt Cuồng, mua ra đao phổ chưa từng có trong đao pháp cùng hắn đối kháng.
Nhật Phong sắc mặt vi trầm, tinh tế quan sát động tác Ôn Húc, cản chiêu triệt phá lưu loát các chiêu thức, thuần thục lưu sướng hệt như cao thủ dùng đao, nhưng theo hắn biết, Lưu Thương am hiểu dùng kiếm, vả lại được Thuỷ Tĩnh một tay tự mình truyền dạy, theo lý thuyết, Ôn Húc là đồ đệ Lưu Thương, phải am hiểu kiếm pháp mới đúng.
Còn có, tà khí càng lúc càng dày đặc là chuyện gì?
Nhật Phong không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng Ôn Húc mới vừa ra đời, tiểu tử này có lỗ tai hồ ly đặc thù Ôn gia, một đôi tay nhỏ bé trắng mập khí lực không nhỏ, để cho hắn khắc sâu ấn tượng chính là đứa nhỏ này mới sinh từ trong bụng mẹ thì vô cùng quỷ dị không một tiếng khóc, nhưng khi hắn bị người không thích ôm một cái lập tức oa oa khóc lớn, khắp người tản ra tà khí không che giấu được, lúc ấy hắn liền có trực giác đứa bé này kì dị, hôm nay tựa hồ xem ra thật sự là như vậy.
Thần Chi thư là vật thánh khiết, vì sao tiểu tử này toàn thân tà khí? Nhật Phong nhịn không được nghi ngờ, năm đó phải chăng Thuỷ Tĩnh che giấu một ít sự thật không đối hắn nói rõ?
Liệt Cuồng và Ôn Húc hai người đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, ánh mắt Ôn Húc dần dần không giống Ôn Húc, Liệt Cuồng bị tà khí bức ra sát khí, hai tròng mắt sắt bén cũng không còn tĩnh táo nữa, ra chiêu không hề thủ hạ lưu tình, mỗi một làn xuất thủ đều mang theo khí phách điên cuồng đủ lấy mạng người, lực kháng mạnh mẽ hướng tới Ôn Húc.
Nhãn thần nhi tử dần thay đổi khiến Nhật Phong phát hiện sự việc không bình thường, “Cuồng nhi, Húc nhi, mau ngừng tay!”
Giữa cuộc chiến đấu ác liệt hai người giống như không nghe thấy, Nhật Phong không hề ngốc tới độ lấy thân mình vọt vào vòng chiến, mà là vận động yêu lực sử xuất yêu thuật, bên trong sân võ nhiệt độ bỗng giảm xuống, sương lạnh trườn lên thạch trụ cùng mặt nền đá xanh, Ôn Húc chợt dừng bước, nhíu mi, mũi đao rũ xuống, một tay che trán tựa như đau đầu, hàn ý xem vào đầu không cách nào bỏ qua, làm lạnh đi hoả diễm hiếu chiến trong máu song phương, Liệt Cuồng rất nhanh khôi phục tĩnh táo, đồng dạng cau mày, thu kiếm vào vỏ.
Hắn cư nhiên đối một tên tiểu quỷ chém giết?
Nhật Phong triệt trừ băng sương thu hồi yêu lực, “Húc nhi không sao chứ?”
Ôn Húc thần tình âm ngao, nhãn thần xa lạ, một ta vuốt cái trán trướng đau, ánh mắt băng lãnh trộn lẫn nghi hoặc, sau khi quét nhìn xung quanh cùng phụ tử Nhật Phong bên mình, giọng nói trầm lạnh hỏi: “Đây là nơi nào?”
Thậm chí ngay cả thanh âm cũng không giống nhau! Ôn Húc phân ra hai người, tà khí chưa giảm, Nhật Phong không ngờ gặp phải tình huống ngoài ý muốn, nhất thời còn chưa nghĩ ra cách ứng phó, Ôn Húc đã lần nữa cầm đao đánh tới, Liệt Cuồng tay cầm trước chuôi kiếm, Nhật phong thân thủ ngăn cản, sợ nhi tử mình lại chém giết.
“Minh huynh, để ta.”
Lưu Thương bước vào sân võ, trên tay không cầm bất kì vũ khí nào, thái độ ung dung bước tới trước mặt Ôn Húc yên lặng mà đứng, thần thái hắn trầm tĩnh nội liễm, ánh mắt ấm áp nhìn phía đại đao hướng mình chém tới, thản nhiên một tiếng: “Húc nhi.”
Đao phong liền ngưng, Ôn Húc âm trầm mà nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng không khỏi khác thường, thái dương một trận co rút đau đớn, hắn lần thứ hai che trán, ý thức hỗn loạn.
“Húc nhi.” Tay Lưu Thương thâm thuý nhẹ nhàng bao phủ tay cầm đao của Ôn Húc, “Điều không phải dặn ngươi đừng cầm đao sao?”
Tà khí nhanh chóng tiêu tan, nhãn thần Ôn Húc chuyển sang trấn tĩnh, bỗng nhẹ buông tay, đại đao rơi vào trong tay Lưu Thương, mình thì bị doạ đến lùi lại ba bước.
“Sư phụ?” Cùng hắn giao thủ không phải Liệt Cuồng sao? Hắn tuyệt đối sẽ không cầm đao chém sư phụ yêu quý nhất a, này đến tột cùng là chuyện gì?
“Ta chỉ là tới nói cho ngươi biết đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.” Lưu Thương đạm đạm cười: “Nghĩ ngơi một lát lại tiếp tục đi.”
Ôn Húc cảm động đến rơi nước mắt, hắn chỉ biết trên đời chỉ có sư phụ là tốt.
“Cuồng nhi, ngươi và hắn đi trước dùng bữa, ta và tộc trưởng có chuyện quan trọng nói với nhau.” Nhật Phong nghiêng người bày ra tư thế xin mời, “Tộc trưởng, chúng ta đến thư phòng ngươi đi.”
—————————————————————
ʕ•͡ᴥ•ʔ Tâm vô bàng vụ: trong lòng không có việc khác, miêu tả tinh thần đang tập trung, hết sức chuyên chú.