Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 13: Chương 13




Hắn tình nguyện làm ổ động thỏ cũng không muốn cùng Liệt Cuồng ở chung phòng a.

“Bọn họ tại sao muốn ở lại a?” Nào có đạo lý khách nhân tới cửa cưỡng ép?

Ai ngờ giải đáp của Lưu Thương đối với Ôn Húc mà nói lại là một đả kích nghiêm trọng khác.

“Minh huynh hy vọng có thể tạm thời thay thế ta làm sư phụ ngươi.”

Cái gì?

Ôn Húc tâm bất cam tình bất nguyện dọn vào phòng nhỏ, đợi sửa soạn xong hết đến lúc đi ngủ mới đột nhiên kinh hãi ──

“Chỉ có một cái giường?”

Hắn không nên ngủ cùng hung thần át sát một giường a a a ── tuyệt đối không muốn a!

Phía sau truyền tới thanh âm mở cửa, tóc gáy Ôn Húc toàn bộ dựng lên, da đầu một trận tê dại, ngay sau đó liền nghe giọng nói lạnh lẽo Liệt Cuồng bay tới.

“Sách, ta không cùng tiểu quỷ chen một giường.” Nói xong xoay người ra ngoài.

Ai là tiểu quỷ!

Ôn Húc tức giận khó bình, tên âm dương quái khí kia đem lời hắn muốn nói giành trước, “Ta mới là không cùng đại quái chen chung cái giường!”

Tuy nói như vậy, nhưng Liệt Cuồng không đến cùng hắn đoạt giường hắn ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng Liệt Cuồng không ngủ giường phải ngủ đâu?

Hắn nhẹ nhàng ra ngoài thăm dò xung quanh, chỉ thấy Liệt Cuồng đã ngồi xếp bằng trên ghế dài, hai mắt nhắm nghiền, thân hình tráng kiện vững như bàn thạch, hơi thở đều đều thật giống như lão tăng ngồi thiền.

Không phải là, này ngủ rồi? Không nhìn ra hung thần át sát ngày thường cũng có tu thân dưỡng tính, chắc hẳn tất cả đều là một tay nghĩa phụ dạy dỗ, nằm trên giường trong lòng Ôn Húc suy nghĩ, ngày mai phải đối mặt với Nhật Phong rồi, hy vọng vị nghĩa phụ vốn xa lạ này không phải là một hung thần át sát khác a.

Kết quả, sự thật chứng minh, suy nghĩ Ôn Húc quá ngây thơ rồi.

Có thể quản được Liệt Cuồng cũng sẽ không là nhân vật đơn giản, không có ba đầu sáu tay cũng phải có bản lĩnh hơn người, đặc biệt là công phu chỉnh người đạt hàng thường thừa, Ôn Húc không nghĩ tới ngay cả mặt trời còn chưa tỉnh ngủ, Nhật Phong đã tới gõ cửa.

Đông đông đông….

“Oh….” Tiếng gõ cửa quấy nhiễu giấc ngủ duy trì liên tục không gián đoạn, Ôn Húc ai oán mà rên rỉ, trở thân mình kéo chăn che mặt, Lưu Thương lúc nào cũng để hắn ngủ đến tự nhiên tỉnh sẽ không giục hắn rời giường, rất rõ ràng Nhật Phong cũng không tính cho hắn đãi ngộ tốt.

“Này, tiểu quỷ, nên đứng dậy, phụ thân đã đã đứng trước bên ngoài.”

Hắn có tên, đừng luôn tiểu quỷ tiểu quỷ mà gọi được hay không?

Ôn Húc vạn phần khó khăn bò dậy, xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, lưu luyến mà ôm chăn mền một lát, lúc này mới đưa thắt lưng lười biếng ngáp dài rời giường đánh răng rửa mặt, trong lúc vô tình liếc về hướng ngoài cửa sổ.

Có lầm hay không, trời còn chưa sáng mà!

Khi hắn hai mắt vô thần ngáp liên tục đi tới sân võ, Nhật Phong đã chờ đến nhịn không được.

“Chậm nhiều như vậy?” Hắn không hài lòng lắm mà nói: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đều phải giờ Dần thức dậy, chậm liền phạt, rõ chưa?”

“Nga….”Ôn Húc hữu khí vô lực đáp lời.

“Lên tinh thần cho ta!” Nhật Phong vươn một ngón tay hướng sau lưng hắn đâm, Ôn Húc lập tức giống như điện giật đĩnh trực sống lưng, hướng bên cạnh nhảy ra xa ba bước.

“Minh, hiểu.” Hắn mạnh mẽ lên tinh thần lớn tiếng đáp lại, một tay nhu ấn bộ vị bị đâm, cảm giác như vậy vừa đau nhức lại tê dại đến tột cùng là…..

“Lôi thuật.” Liệt Cuồng xem kịch vui giải thích: “Đỉnh cao lôi thuật không phải là cự lôi tia chớp, mà là làm cho điện lưu đả thông kinh mạch toàn thân, chiêu này ta vẫn không học được, ngoan ngoãn nghe lời cũng sẽ không bị điện giựt, hiểu không tiểu quỷ?”

Ôn Húc không thể tin, trừng lớn con ngươi đen.

Sư phụ Lưu Thương yêu quý a, ta cuối cùng cũng hiểu ngươi đối với ta tốt bao nhiêu rồi, ngươi thật yêu thương ta a!

“Trước tiên xem kết quả học hành của ngươi những năm gần đây đã.” Nhật Phong quả thật tự cho mình là sư phụ hắn hạ một đạo mệnh lệnh, “Cuồng nhi, ngươi tới cùng hắn đánh nhau.”

Ôn Húc trong lòng giật mình, “Đánh nhau?”

“Ta phải biết võ thuật Lưu Thương dạy ngươi học được bao nhiêu, phương pháp khảo sát tốt nhất dĩ nhiên là luyện đánh.” Nhật Phong lui tới khoảng trống bên cạnh, khí định thần nhàn nói: “Xuất ra hết bản lĩnh của ngươi cho ta xem.”

Liệt Cuồng trước tiên rút kiếm, “Ta cho ngươi đánh trước.”

Ôn Húc đành phải kiên trì, từ bên bày vũ khí cầm lên một cây đại đao, ngày hôm qua thân thủ tuyệt hảo Liệt Cuồng đối phó hai gã tướng lĩnh Thần tộc rõ ràng trước mắt, lấy trình độ trước mắt của hắn đánh không thắng Liệt Cuống, nhưng nếu chỉ là luyện đánh, cũng có thể vượt qua mấy chiêu, tự mình lĩnh giáo cao thủ kiếm pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.