Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 12: Chương 12




Lưu Thương ngồi ở trước bàn, biểu tình đạm mạc hướng hắn vẫy tay: “Sang đây, ta có lời muốn nói với ngươi.” Ôn Húc nhìn không ra hắn có hay không tức giận, liền cẩn cẩn dực dực đi tới trước mặt hắn, “Sư phụ muốn nói cái gì ạ?”

“Là liên quan đến thân thế của ngươi.” Lưu Thương không chút nào vòng vo mà nói: “Ngươi đã hiểu chuyện, tuy niên kỷ còn nhỏ, nhưng đã có đầy đủ tinh thần dũng cảm đối mặt tương lai, là thời điểm nên nói cho ngươi chân tướng.”

Nhưng Ôn Húc không muốn biết thân thế mình, không muốn nghe chân tướng sự thật, hắn là đồ đệ sư phụ, đời này đều phải cùng sư phụ ở chung một chỗ không tách rời.

“Sư phụ, Húc nhi không muốn biết chân tướng, nếu như ngươi giận ta, cứ việc phạt ta, ta tuyệt đối sẽ không một chút nhăn nhó.”

Lưu Thương nghe vậy nét mặt dịu đi không ít, giữa lãnh đạm sinh ra mấy phần ôn nhu.

“Ta không có giận ngươi, Húc nhi, ta chỉ là muốn,… Có lẽ để cho ngươi trở về với phụ mẫu ruột cùng một chỗ sinh hoạt so với đi theo ta có thể tốt hơn.”

Ôn Húc trong lòng kinh ngạc: “Phụ mẫu ruột?”

“Sáu năm trước Hồ vương và Tĩnh nhi tới núi tuyết làm khách là phụ mẫu ruột của ngươi, ngươi là đứa nhỏ Tĩnh nhi khổ cực hoài thai sinh ra.”

Tĩnh nhi? Ôn Húc cố gắng hồi tưởng lại sáu năm trước…..

“Tiểu hồ yêu kia là mẫu thân ta!?” Cái này thật không phải là đả kích thông thường a, hắn đã nói không muốn biết chân tướng rồi a, “Ta không muốn trở về cùng bọn họ sinh sống.”

“Ngươi ngồi xuống trước, nghe ta nói một lần nữa.”

Lại muốn nói một lần nữa? Ôn Húc lo sợ ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị tiếp nhận càng nhiều đả kích.

Thế là Lưu Thương thuận tiện bắt đầu nói đến đặc tính loài yêu quái không phân biệt nam nữ đều có thể sinh con, tiếp theo nói đến cuộc chiến tranh năm đó của Hồ tộc cùng Thần tộc, tỉ mỉ lắng nghe không bỏ sót bật kì chi tiết nào, Ôn Húc lặng yên mà nghe, giữa đôi lông mày hoàn toàn nhíu chặc, trong lòng chỉ có một ý niệm.

Nguyên lai ta là quái thai! (Uống Milo quá nhiều nèk =]] )

“Cho nên mẫu thân vốn là tìm nghĩa phụ cho ta, sau lại đem ta cho sư phụ nuôi dưỡng.” Ôn Húc nghĩ ngợi, đột nhiên hỏi: “Sư phụ tại sao xưng nghĩa phụ là Minh huynh, tên của hắn không phải là Nhật Phong sao?”

Lưu Thương lắc đầu, “Hắn họ Minh, tên một chữ Húc, Tĩnh nhi cũng thế mà lấy tên cho ngươi.”

Một…. Vậy tên? A a, tại sao tên lại giống nhau?

Sớm biết liền không hỏi, hắn đây là ngại đả kích còn chưa đủ nhiều mà?

“Sư phụ, ta không nên nóng nảy, không nên tuỳ hứng , ngươi muốn ta ở một mình ta liền một người ở một mình, ngươi muốn ta tự lập ta liền tự lập, đừng đuổi ta đến nơi không quen…”

Ôn Húc lòng tràn đầy hối lỗi, đông một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất, bộ dáng cúi đầu sám hối nhận sai như vậy mơ hồ tác động tới lòng của Lưu Thương, đây là hài tử hắn chính tay nuôi lớn , coi như con mình, tự nhiên cũng không nỡ đánh mắng, ngay cả một chút uỷ khuất cũng sẽ vì hắn mà đau lòng, đừng nói chi là quỳ xuống nhận lỗi.

“Mau đứng lên đi.” Lưu Thương kéo tay hắn ôn hoà nói: “Chuyện hôm nay ta cũng không trách ngươi, càng chưa từng nghĩ tới đuổi ngươi đi, chẳng qua là nghĩ đến ngươi muốn cùng người thân gặp nhau, suy cho cùng đại núi tuyết hoang vắng, không thích hợp ngươi…..”

“Ta không ngại!” Ôn Húc thuận thế nhào vào trong lòng ngực Lưu Thương, làm nũng năn nỉ: “Sư phụ ở nơi nào Húc nhi liền ở nơi đó, Húc nhi tuyệt không rời đi sư phụ!”

Lưu Thương vỗ nhẹ lưng hắn an ủi: “Ta sẽ không ép buộc ngươi trở về, đừng lo lắng.”

Làm nũng ăn vạ chiêu này luôn hữu hiệu, Ôn Húc tự trong ngực hắn nâng lên khuôn mặt ngây thơ: “Sư phụ đối với ta mà nói so với phụ mẫu còn thân hơn, su phụ chính là thân nhân.”

“Dù cho ngươi nói như thế cũng không đúng.” Lưu sao có thể không biết trong lòng đánh chủ ý gì, bật cười nói: “Ta nói ngươi có thể không trở về cũng được, nhưng không nói cho phép ngươi không trở về nhà nhỏ, bây giờ sắc trời còn sớm, ta giúp ngươi đem đồ vật mang qua.”

Ôn Húc ngay tại chỗ sắc mặt liền suy sụp, hậm hực nhưng rồi vuốt mũi bắt đầu thu thập đồ dùng của mình.

Lưu Thương lúc sắp xếp quần áo và đồ dùng hằng ngày cho hắn thuận miệng nói: “Đúng rồi, Minh huynh cùng nhi tử hắn muốn ở lại trong thôn, ta vốn là đã an bài trước hai giang phòng nhỏ cho bọn hắn, nhưng Minh huynh muốn Liệt Cuồng ở cùng ngươi.”

“Di?” Ôn Húc kinh vấn: “Sư phụ không phải là đáp ứng rồi chứ?”

Không thể cùng sư phụ âu yếm ở chung đã khiến hắn rất buồn bực, giờ còn phải cùng hung thần át sát kia ở chung một phòng, lão thiên gia ngươi đến tột cùng xem ta chỗ nào không vừa mắt?

“Dĩ nhiên là đáp ứng rồi.” Lưu Thương đạo lý rõ ràng mà nói: “Liệt Cuồng tính khí cùng ngươi bất đồng, Minh huynh cho là để các ngươi chung sống cùng nhau, học hỏi ưu điểm đối phương để bù lại khiếm khuyết bản thân cũng coi như một loại phương thức tu hành, ta cảm thấy chủ ý này không tệ, chỉ có điều Liệt Cuồng dường như không thật cao hứng.”

Ôn Húc ở trong lòng kêu rên.

Thảm! Hung thần át sát mất hứng, thời điểm như thế này trở về phòng nhỏ tên kia sẽ không phải rút kiếm chăm sóc hắn? (Húc ca có một tuổi thơ đầy bất hạnh a~…. T.T không biết lớn lên còn bất hạnh thế này không?!!!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.