Sóc Phương trong lòng đột nhiên đánh lên một ý nghĩ, theo bản năng nắm chặt đại đao, Thần Chu cũng khẩn trương, quang cầu trong lòng bàn tay ngưng tụ mười phần năng lượng, thay đổi mục tiêu nhắm vào Liệt Cuồng muốn bắn ra, Liệt Cuồng lại phát động thế tấn công trước , trong chớp mắt liền đã tới trước mặt Sóc Phương, kiếm quang dày đặc đan dệt thành võng, tốc độ cực nhanh khiến Sóc Phương ứng phó không kịp.
Thật muốn mệnh! Tiểu tử này rất mạnh, mạnh đến nỗi Sóc Phương giao thủ một chiêu liền nảy sinh ý định rút lui, tốc độ này nhanh đến hoa mắt, khí thế bá đạo, chiêu thức chuẩn xác sắc bén ngoan độc cùng sát khí không nên ở trên một gã tiểu yêu tuổi quá trẻ làm kẻ khác hít thở không thông, Sóc Phương liên tiếp thụ thương, mặc dù đều là vết thương ngoài da, lại khiến tâm hắn lạnh ngắt.
Nếu không phải Liệt Cuồng cố ý né tránh những chỗ hiểm, hắn đã sớm mất mạng!
Liệt Cuồng tốc độ quá nhanh, Thần Chu căn bản không có cơ hội ném ra quang cầu trong tay, do dự một chút, quyết định thu hồi quang cầu đổi lấy trường kiếm tham gia trận chiến.
Ôn Húc ngơ ngác nhìn, Liệt Cuồng mặc dù tuổi trẻ,nhưng lấy một địch hai vẫn còn thanh nhàn, không giống như kiếm pháp trầm ổn lãnh liễm ung dung ở Lưu Thương, Liệt Cuồng người cũng như tên, vũ Nguyệt Thần kiếm đến điên cuồng nảy lửa, khí thế trác tuyệt, ngạo nghễ liếc nhìn thiên hạ, phần khí phách tự tin rung động thật sâu trong thiếu niên không người có thể chống lại.
Quân Hân với Cửu Vĩ Hồ đồng dạng rơi vào khổ chiến, vết thương trường đinh tạo thành không đủ để kiềm hãm bước tiến Cửu Vĩ Hồ, mà Sóc Phương cùng Thần Chu không thể bắt Ôn Húc còn bị Liệt Cuồng đánh cho lần lượt lui bại, bọn họ đã mất đi ưu thế, tái chiến tiếp thập phần bất lợi, ngay sau đó Quân Hân quả quyết thét ra lệnh: “Rút quân!”
Sóc Phương luôn hiếu chiến, nghe thấy Quân Hân truyền lệnh trái lại thở phào nhẹ nhõm, tức thì không chút ham chiến, lập tức rút khỏi chiến cuộc triển khai hai cánh bay khỏi đại núi tuyết, Thần Chu cũng đồng dạng làm theo.
“Thần tộc sẽ không từ bỏ đoạt lại Thần Chi thư, chúng ta sẽ gặp lại!”
Quân Hân giương cánh bay về phía bầu trời cùng lúc thu hồi thần thuật, nháy mắt ánh dương quang đã bị che lấp bởi tầng mây dày, gió thổi rối loạn không trung rơi xuống bông tuyết, Liệt Cuồng bất mãn biểu môi.
“Lão tử vừa mới làm nóng toàn thân, lại trốn?” Sách, thật không có thú vị!
“Năm thống lĩnh thuộc cấp Thần tộc mạnh nhất là Quang bộ và Ám bộ.” Nhật Phong không khách khí cho nhi tử bát nước lạnh: “Ngươi còn không có tư cách cùng hai người kia giao thủ, thu kiếm, theo ta tiếp kiến Tuyết Hồ tộc trưởng, chúng ta phải ở chỗ này một đoạn thời gian, nhớ kỹ phải có phép tắc.”
Liệt Cuồng đè xuống bất mãn ban đầu, khuôn mặt ngạo nghễ: “Hừ!”
Loài yêu quái có năng lực tự thi triển thuật trị liệu, chỉ cần thương thể không quá nghiêm trọng đều có thể lập tức khỏi hẳn, đại thể mà nói, đinh thương sau lưng Lưu Thương không đáng lo ngại.
“Đối phương chính là ba gã tướng lĩnh Thần tộc, hơn nữa lại biết nhược điểm Cửu Vĩ Hồ, may mắn ta tới kịp lúc, nếu không dù ngươi có bồi thêm một mạng cũng cứu không được Ôn Húc.”
Nhật Phong đứng bên ngoài sa liêm nói nhỏ, bên trong sa liêm, Lưu Thương đang chữa thương thể chính mình, xử lí hoàn chỉnh rồi mới vén rèm bước ra nội thất, lễ độ chấp tay.
“Đa tạ Minh huynh trượng nghĩa tương trợ, ngày sau nếu có cơ hội, Lưu Thương nhất định đáp đền ân tình.”
“Cái gì báo ân thì không cần, ta là nghĩa phụ Ôn Húc, đương nhiên phải chiếu cố nghĩa tử mình.” Nhật Phong ăn ngay nói thật, thẳng thắn nói: “Vả lại ta hôm nay đến đại núi tuyết cũng không phải trùng hợp, là năm đó Tĩnh nhi dặn dò ta hôm nay tới tìm ngươi, giúp ngươi vượt qua kiếp nạn, ân nhân của ngươi là Tĩnh nhi không phải ta.”
Lưu Thương cảm thấy bất ngờ: “Là Tĩnh nhi?”
“Đúng vậy, năng lực tiên đoán của Thuỷ Tĩnh so với ta còn mạnh hơn, có thể mười hai năm trước đã sớm biết trước chuyện hôm nay, cố dặn đi dặn lại ta vô luận như thế nào nhất định phải đến trợ giúp ngươi một tay.” Nhật Phong vừa nói, cao thấp quan sát hắn: “Nhiều năm không gặp, ngươi tựa hồ có chút thay đổi, là liên quan tới Ôn Húc?”
Lưu Thương thản nhiên bày tỏ: “Húc nhi là một hài tử dính người, cần tốn nhiều tinh lực dụng tâm chiếu cố.”
“Mười hai tuổi vẫn còn dính người?” Nhật Phong không cho là đúng hừ lạnh: “Tiểu tử này sớm nên đảm đương một mình, ngay cả một tướng lĩnh Thần tộc đều không đánh lại, nói hắn là hài đồng Thần Chi thư mượn thai xuất thế, ai tin!”
Lưu Thương đầu tiên là lặng yên, chốc lát sau mới nói: “Là ta giáo dục không đúng cách, không xứng đáng làm sư phụ hắn.”
“Cái này,….. Ta không phải là có ý này, tộc trưởng đừng hiểu lầm.” Nhật Phong vội vàng giải thích: “Có một số việc nên nhượng hắn hiểu rõ, khi hắn biết rõ mình không giống người thường, thì sẽ biết nên làm sao.”
Lưu Thương ngẫm nghĩ: “Cũng tốt.”
Nên tới sẽ tới…
“Ta đi gọi hắn.”
Nhật Phong mở cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau Ôn Húc rón ra rón rén, giống như hài tử làm sai chuyện vậy rúc bả vai rủ đầu nhỏ giọng vào nhà, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
“Sư phụ…”