Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 10: Chương 10




“Mau nghĩ biện pháp a!”

Thần Chu hỗn loạn cầu cứu, Sóc Phương đang muốn giương cánh bay qua hổ trợ, một người khác đi trước hắn một bước lướt qua khoảng trống trên chiến trường, chuẩn xác rơi xuống trên lưng Cửu Vĩ Hồ xiết chặc không buông, một tay cầm một cây đinh dài bảy tất giương cao, dùng sức đâm xuống!

Cửu Vĩ Hồ đao kiếm bất nhập thần thuật bất xâm, lúc này lại bị một cây đinh đâm thủng da lông, trường đinh gần như hoàn toàn tiến vào sống lưng, Cửu Vĩ Hồ khó nhịn đau đớn ngửa đầu thét lớn.

“Sư phụ!”

Ôn Húc hoảng sợ kêu gào truyền khắp sơn lĩnh, chẳng biết khí lực ở đâu phá vỡ huyệt đạo, cơ thể bỗng nhiên lại có thể cử động, lập tức huy quyền cùng Thần Chu đánh nhau, bởi vì tâm lo lắng an nguy Lưu Thương, ra quyền cũng liền đặc biệt có lực, cho dù Thần Chu thân là tinh anh thống lĩnh thuộc cấp Thần tộc, liên tiếp chống trả vài cái thiết quyền cũng không chịu nổi.

Chịu đựng đau nhức ban đầu, Cửu Vĩ Hồ ra sức quẩy động thân thể, kẻ đánh lén ở trên lưng nhất thời không bám chắc, bị hất bay ra ngoài cùng lúc rút ra luôn trường đinh, huyết dịch đỏ thẳm chảy xuống, ở trong tuyết nở thành nhiều đoá hồng hoa.

Trước khi kẻ đánh lén ngã xuống tuyết Sóc Phương đã kịp chạy tới, tiếp được đồng bạn rớt xuống, cùng nhau rơi xuống mặt tuyết.

“Ngươi không sao chứ, Quân Hân?” Tầm mắt dời tới trường đinh nhuốm máu trên tay đối phương, bội phục nói: “Ngươi ngay cả cái này cũng chuẩn bị? Ta hoàn toàn không nghĩ đến.”

“Đề phòng vạn nhất, lo trước khỏi hoạ.” Quân Hân điềm tĩnh nói, “Ngươi đi giúp bọn Thần Chu, ta đối phó nó.”

“Đối phương chính là Cửu Vĩ Hồ, ngươi một mình được không?” Sóc Phương không yên lòng, “Hay là ta giúp ngươi…..”

“Đao của ngươi đối với nó vô dụng, có thể giúp được cái gì? Bắt Ôn Húc quay về Thiên giới mới là nhiệm vụ của chúng ta, đánh mất cơ hội này rất khó có lần tiếp theo, nhanh đi giúp hắn đi!”

Quân Hân nói có lý, Sóc Phương không thể làm gì khác hơn xoay người, trước khi đi thấp giọng dặn dò: “Cẩn thận một chút.”

Sóc Phương hướng phía Thần Chu chạy đi, không nhìn thấy phía sau Quân Hân lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Ban đầu vốn là bọn họ có thời cơ cực lớn hoàn thành nhiệm vụ, cho dù Cửu Vĩ Hồ cường thế, cũng không phải là không có biện pháp đối phó nó, hơn nữa Thần tộc năm tướng đều phái tới ba, cho dù Tuyết Hồ tộc trưởng thần thông quảng đại ra sao cũng vô pháp một lần đối đầu ba gã cường địch, nếu như không phải là người kia đến làm xáo trộn, bọn họ tuyệt đối có khả năng bắt Ôn Húc, mà không phải là sắp thành lại bại.

Quân Hân cầm trong tay trường đinh cùng Cửu Vĩ Hồ đọ sức, ngăn bước chân tiến tới cự thú, cho Sóc Phương có thời gian hiệp trợ Thần Chu bắt Ôn Húc. Thiếu niên biết bản thân vô dụng, không đủ sức một mình chống lại địch nhân, còn hại sư phụ yêu quý rơi vào hiểm cảnh, hại sư phụ thụ thương, nếu như hắn có thể chiến đấu thì tốt rồi….

Càng nghĩ càng tự trách lòng mình, Ôn Húc đem võ thuật những năm gần đây học được toàn bộ thi triển, đem hết toàn lực bán mạng đánh một trận, liều mạng đánh.

Thần Chu mau mất đi kiên nhẫn, “Đáng ghét, tiểu tử này thật khó dây dưa.”

Bọn họ hết lần này tới lần khác không được phép lấy tính mạng hắn, bằng không tuỳ tiện một chiêu thần thuật cũng đủ làm thịt hắn, không cần phải nhọc nhằn phiền toái như vậy.

Sóc Phương mắt thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, bên kia Quân Hân không thể chống đỡ lâu hơn nữa, bên này bọn họ càng phải tốc chiến tốc thắng, bèn quyết định nói: “Thi triển thần thuật, phải nắm giữ sức mạnh đừng giết hắn.”

Thần Chu tán thành: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Thừa dịp Sóc Phương cùng thiếu niên triền đấu, Thần Chu ngưng kết thần lực, trong lòng bàn tay xuất hiện quả cầu lam sắc, hắn nhìn chăm chú cuộc chiến của Ôn Húc cùng Sóc Phương, chờ thời cơ tốt mà vào.

“Nhiều năm như vậy một chút tiến bộ cũng không có, Thần tộc chỉ biết dùng ám chiêu đánh lén, đúng là chó không đổi được thói ăn phân.”

Sóc Phương cùng Thần Chu rõ ràng đều sững sốt, thanh âm này….

Ngay cả Ôn Húc cũng ngừng tay, nghi hoặc nhìn hướng người tới, tóc vàng mắt xanh?, “Ngươi là ai?”

“Ta là ai?” Nhật Phong cười nhạt: “Tiểu tử thối ngay cả nghĩa phụ cũng không nhận ra?”

Nghĩa phụ? Ôn Húc sắc mặt đen hơn phân nữa, “Ta nơi nào có nghĩa phụ, đừng giữa đường loạn nhận nhi tử!”

“Phải không?” Nhật Phong hừ lạnh, hai tay đồng thời mở ra: “Vậy được rồi, ngươi tự mình giải quyết bọn họ.”

Lời nói đâm giữa chỗ đau Ôn Húc, để đối phương đi cũng không được, lưu lại cũng không phải, nhất thời không lời chống đở.

Sóc Phương nhìn thấy Nhật Phong nét mặt liền trầm xuống, “Chết tiệt Mã yêu, đừng xem vào việc người khác!”

Mười hai năm trước, nếu không phải Nhật Phong lấy được cứu binh từ Sư tộc và Sa Hồ tộc, Thần tộc sớm đã bắt được tiểu hồ ly mổ bụng lấy được Thần Chi thư, nào sẽ rơi vào tình cảnh ngày hôm nay?

Nhật Phong thiêu mi, hai tay nhàn hạ chấp phía sau, đạm nói: “Ta chính là muốn xen vào việc của người khác.” Dứt lời liền theo sau một tiếng hô nhẹ: “Cuồng nhi!”

Liệt Cuồng chậm rãi thông thả đến, lười biếng liếc nhìn Sóc Phương và Thần Chu một cái: “Chúng chính là đối tượng luyện kiếm của ta?”

“Nhân tiện giúp nghĩa đệ ngươi đem người tống cổ, chớ khai sát giới.” Nhật Phong dặn dò: “Chiến tranh kết thúc mới mười hai năm, không nên tái khơi mào chiến hoả.”

“Đã biết.”

Muốn hắn không giết người thật là khó khăn, Liệt Cuồng gọn gàn rút ra Nguyệt Thần kiếm, ánh mắt đột nhiên biến đổi, sát khí bao phủ thế giới bạch sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.