Cái này có thể xem như là trận đầu thực chiến của Ôn Húc khi tập võ đến nay, người mới học thiếu sót chính là kinh nghiệm không đủ già dặn, thua kém bản năng phản xạ nhanh nhẹn của những kẻ giàu kinh nghiệm trên chiến trường, mặc dù thiếu niên đánh hạ không ít binh lính, nhưng chiến thuật biển người cộng thêm Sóc Phương cùng Thần Chu liên thủ, hắn căn bản không có khả năng chống đỡ, rất nhanh liền bị bắt, đao và kiếm một tả một hữu kề sát trên cổ.
“Không nghĩ tới dễ dàng như vậy.” Sóc Phương có chút ngoài ý muốn, “Tuyết Hồ tộc trưởng đều không phải trông ngươi rất chặt sao? Sao lúc này không thấy xuất hiện?”
Hắn làm sao biết Lưu Thương tại sao không xuất hiện! Trong lòng Ôn Húc có lửa bốc lên không ngừng, vừa nghĩ tới Lưu Thương lại có thể ở ngay thời điểm khẩn yếu bỏ lại hắn một mình đối mặt địch nhân liền nổi trận lôi đình, lẽ nào trong lòng Lưu Thương hắn một chút cũng không quan trọng?
“Quản hắn tại sao không đến làm gì!” Thần Chu nói: “Đem người trói lại nhanh chóng mang về Thiên giới, để tránh phiền toái.”
Ngay sau đó một nhóm người cầm đến dây thừng, vất vả áp chế Ôn Húc ở trên mặt tuyết, đem hai tay của hắn trói ra sau lưng, khí lực Ôn Húc lớn, đao kiếm đang kề trên cổ nên sẽ không dùng sức giãy dụa, nếu không bọn họ cần vận dụng sáu người mới có thể áp chế Ôn Húc.
“Động tác nhanh lên một chút!” Sóc Phương đột nhiên nói: “Ta có loại dự cảm xấu….”
Hắn quan sát cảnh tuyết đồng nhất bốn phía, rõ ràng không có khác thường, lông tơ sau lưng hắn tự dưng lại dựng lên.
Là sát khí!
Đột nhiên trên đầu bao phủ bóng tối, mọi người rối rít nghi hoặc ngẩng đầu, trong nháy mắt ngây ra như phỗng.
Một sinh vật khổng lồ có chín cái đuôi từ sườn núi tuyết nhảy xuống, chưa tiếp đất liền vung ra cự chưởng đánh bay vài tên binh lính Thần tộc đang trợn mắt há hốc mồm, chín cái đuôi cuồng quét khiến kẻ khác hoa mắt hỗn loạn, trong nháy mắt tử thương vô số, ngân sắc (màu bạc) cự thú bất chấp thần thuật, đao kiếm cũng không thể gây thương tổn đến da lông nó, Sóc Phương cùng Thần Chu đã mười hai năm chưa từng thấy qua Cửu Vĩ yêu hồ, nhưng thuỷ chung chưa từng quên lực tàn phá cùng sợ hãi mà nó mang lại cho bọn họ.
Sóc Phương ở giữa hỗn loạn hô: “Mau đem người mang đi!”
Thần Chu nhào vào trong tuyết, kịp thời né được càng quét của đuôi hồ ly, thuộc hạ của hắn sẽ không may mắn như vậy, còn chưa kịp bay lên trời lánh nạn đã bị đánh bay đi, một tiếng kêu thảm sau đó liền không thấy bóng dáng, Thần Chu ở trong lòng chửi rủa, chật vật không chịu nổi đứng lên.
“Muốn đi nơi nào?”
Thần Chu kịp lúc bắt được Ôn Húc thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, đem người bắt trở về, Ôn Húc hai tay bị trói, liền dùng sức nhấc chân đá hắn, toàn bộ bản lĩnh đều dùng tới nghĩ có thể thoát khỏi, thiếu niên sức lực lớn như trâu làm cho Thần Chu mất rất nhiều sức, nhiều lần đều thiếu chút nữa để hắn giãy ra được, thân là người thống lĩnh thuộc cấp Thần tộc, nếu như ngay cả một cái yêu hồ nhỏ bé cũng không bắt được, mặt mũi hắn đều bị ném đi.
“Đi mau!”
Sóc Phương không ngừng lớn tiếng kêu muốn hắn phải nhanh chóng rời đi, mình thì nâng đao liên tiếp tấn công về hướng Cửu Vĩ ngân hồ, đao kiếm đối với nó vô dụng, làm sao đây? Hắn chỉ phải giữ chân nó, để Thần Chu có thời gian bắt Ôn Húc quay về Thiên giới là được.
Chẳng qua là, bằng sức một mình hắn muốn giữ chân Cửu Vĩ Hồ nói thì dễ làm mới khó. Cự thú miệng đầy răng nanh, móng vuốt sắc bén, còn có chín cái đuôi đều nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ suất, bị vuốt nhọn hoặc cái đuôi đánh trúng, chính là không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Thần Chu hao hết khí lực chế trụ Ôn Húc, điểm trụ vài huyệt đạo của hắn, cuối cùng cũng khiến hắn không thể cựa quậy mới thở phào nhẹ nhõm, một tay đem thiếu niên khiêng lên vai, hai cánh sau lưng vừa mới khai mở, còn chưa kịp bay lên không trung đào tẩu, một cái chân mao nhung mạnh mẽ đánh tới, Thần Chu bị doạ sợ đến đôi cánh co rụt lại nhấc chân bỏ chảy, trong bụng không ngừng chửi mẹ nó.
“Ngươi không phải đang giữ chân nó sao?” Thần Chu lớn tiếng oán hận.
Đại đao trên tay Sóc Phương đang đặt ngang che chắn trước ngực, liều mạng ngăn cản một móng khác của cự thú tấn công.
“Ngươi cho rằng thứ này vô dụng, rất dễ dàng sao?” Giữa trời đông rét mướt đầu Sóc Phương vậy mà đầy mồ hôi, tức giận nghiến răng, “Có phải muốn đổi chỗ để ngươi thử một chút?”
Cự thú bất ngờ đánh tới khiến Sóc Phương cùng Thần Chu trở tay không kịp, bởi vậy mới có thể giành được thế thượng phong, cho dù binh lính Thần tộc đã thương vong hơn phân nữa, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ vẫn dũng cảm lấy thần thuật cùng vũ khí tấn công Cửu Vĩ Hồ, cho dù là tốn công vô ích, cũng phải gắng sức, để Thần Chu có thời gian tranh thủ trốn thoát.
Nhưng mà, đối với Cửu Vĩ ngân hồ mà nói, tất cả công kích trên người đều như gãi ngứa, ánh mắt nó dời về phía Thần Chu khiêng Ôn Húc ở trên tuyết mà chạy trốn, cơ hồ không một giây chậm trễ, nó dạt ra bốn chân hướng Thần Chu truy đuổi.
Ôn Húc chỉ có thể bất động nhìn Cửu Vĩ Hồ hướng mình chạy tới, bị tư thế khiêng trên vai của Thần Chu khiến dạ dày hắn rất khó chịu, trông thấy sư phụ yêu quý vì cứu hắn mà hoá thân thành cự hồ cùng địch nhân dây dưa đánh nhau càng khiến hắn đau lòng, sâu trong nội tâm bắt đầu kiểm điểm bản thân mình, không nên chạy ra ngoài thôn lạc làm cho địch nhân có cơ hội mà lợi dụng.
Hắn mới mười hai tuổi, với yêu quái mà nói trước sau vẫn chỉ là một tiểu hài tử, yêu thuật còn chưa có học đủ, võ công vẫn chưa học hết, đụng phải binh lính thần tộc được huấn luyện tinh nhuệ cùng hai vị tướng lĩnh, cơ hội bỏ trốn chẳng khác nào bằng không.
Nếu bởi vì hắn mà hại sư phụ thụ thương, hắn sẽ không tha thứ cho chính bản thân mình.
Ôn Húc trong lòng lặng lẽ phát thệ, nếu như sư phụ cùng hắn có thể bình an vô sự tránh được một kiếp này, sau này hắn nhất định ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, sẽ không lại tuỳ hứng trốn đi.
Băng tuyết khó đi, Thần Chu chạy không được thuận lợi, chẳng mấy chốc bị Cửu Vĩ Hồ đuổi kịp, trong lòng kêu hỏng bét, cự thú không ngừng theo sát, hắn không đủ khoảng trống tung cánh bay lên bầu trời, thiếu niên trên vai ngược lại trở thành gánh nặng của hắn, hắn lại không thể buông tay.