Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 8: Chương 8




Thiếu niên nhìn chằm chằm khoảng không giữa phòng kia, “Ngươi muốn đuổi ta đi ra ngoài ở?”

“Ngươi đã mười hai tuổi, cũng nên học tự lập rồi.” Lưu Thương nhẹ giọng nói: “Ta cũng đã giúp ngươi đem đồ đạc dọn đến đây rồi.”

“Không cần!” Ôn Húc tức giận hét: “Ngươi chê ta phiền muốn đuổi ta đi liền nói thẳng, không cần tìm lý do.”

Lưu Thương cau mày, “Ta chưa từng chê ngươi phiền, là ngươi hiểu lầm.”

“Ngươi không muốn cùng ta một chỗ là sự thật!” Thiếu niên trong lòng râm rĩ khó chịu, đều đã thổ lộ nhiều năm như vậy, vì cái gì đối phương vẫn không hiểu? Hắn thật thương tâm uỷ khuất lại mất mặt cực kỳ!

Lưu Thương thử giải thích: “Ta chỉ là mong ngươi có thể tự lập….”

“Ta không muốn nghe!”

Ôn Húc vừa tức giận vừa thương tâm, xoay người chạy, bất đắt dĩ Lưu Thương chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn bóng lưng hắn, chân tay luống cuống mà đứng tại chỗ, không biết việc hài tử càng ngày càng phản nghịch phải dạy sao mới tốt?

Có lẽ, hắn so với cha mẹ ruột đúng là vẫn còn kém…

Lưu Thương vẫn rơi vào trầm tư.

Ôn Húc không ngừng chạy, chạy ra khỏi thôn, Lưu Thương đã chỉ hắn phương pháp xuyên qua kết giới, hắn chỉ thoáng chần chờ một chút, liền rời khỏi phạm vi bảo vệ của kết giới, không quay đầu lại. Gió tuyết cuồng liệt đầy trời lập tức cuốn tới.

Vào mùa đông ở đại núi tuyết, bão tuyết so với ngày thường càng thêm mãnh liệt, Ôn Húc hai tay ôm ngực co rúc thân thể, hướng gió lạnh trong tuyết khó khăn đi về phía trước, trong hắn một trận buồn phiền, tuỳ hứng dự định rời thôn trốn đi.

Nhìn trời trắng xoá, cảnh tưởng hoang vu mà mù mịt, đây là nơi hắn sinh sống mười hai năm, mà người hắn yêu mười hai năm cũng ở chỗ này, vừa nghĩ đến điểm này tim hắn lại bắt đầu giao động.

Hắn không muốn rời đi người kia, một chút cũng không muốn, cho dù là nhất thời tức giận mà kích động hắn chạy đi, sau khi được gió lạnh thổi tỉnh ý thức, hắn liền hối hận muốn trở về.

Thế nhưng, cứ như vậy trở về thì quá mất mặt, Ôn Húc đứng trong gió rét, nội tâm không ngừng giãy dụa, đến tột cùng là quay về hay không quay về mới tốt?

Hắn ngoảnh lại nhìn một chút, bản thân chạy đến đây lâu như vậy, sư phụ nhất định không đuổi theo sao?

Lẽ nào chỉ là hắn đơn phương tự nguyện?

Gió hỗn loạn, mơ hồ có một luồng sát khí truyền tới, Ôn húc trong lòng cả kinh, muốn chạy đã không còn kịp.

“Cuối cùng cũng cho lão tử đợi được cái ngày này.” Giữa gió tuyết xuất hiện thân ảnh của Sóc Phương, khoé miệng hàm chứa cười nhạt: “Lúc này, ta có chuẩn bị mà tới, ai cũng không thể cứu được ngươi.”

Từ lần trước, sau khi bị đánh thua thiệt, những năm gần đây hắn hoàn toàn thay đồi phương pháp, tăng số người giám thị xung quanh thôn lạc Tuyết Hồ tộc, hắn không chỉ phối hợp cùng Thần Chu, còn có nhiều thuộc cấp dưới hắn, lại càng thêm lợi hại trong tuyết.

“Quân Hân, chính là lúc này.” Sóc Phương ánh mắt mơ hồ hướng tuyết trắng bay tán loạn xa xa mà kêu, ngay sau đó tại không trung rộng lớn xuất hiện dị tượng mà mười hai năm qua Ôn Húc chưa từng thấy qua.

Gió ngừng thổi, tuyết đột nhiên ngừng rơi, bầu trời u tối bị đẩy lùi, trong khoảnh khắc ánh mặt trời trải dài khắp mọi nơi, tuyết trắng xoá phản chiếu ánh nắng khiến tia sáng đập vào mắt càng thêm chói lọi. Ôn Húc nhất thời ngây người.

Tuyết vậy mà ngừng, làm sao có khả năng?

Sau khi gió tuyết ngừng, Ôn Húc thấy rõ nguyên lai mình sớm bị nhiều người bao vây tứ phía, không khỏi sinh lòng hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ trấn tĩnh.

Thần Chu vẻ mặt đắc ý, ra lệnh cho đông đảo thuộc hạ: “Bắt hắn lại!”

Ôn Húc trong lòng kêu không ổn, trơ mắt nhìn binh tướng Thần tộc khai triển hai cánh, lượn vòng trên tầng trời thấp, trong tay cầm lưỡi dao sắc bén nhanh chóng hướng hắn bay tới. Gió tuyết cùng băng tuyết đã không còn là trở ngại của Thần tộc, hắn bởi vì không có học thuấn di thuật mà vô phương thoát khỏi uy hiếp, cho dù có học được cũng sẽ bởi vì kết giới bảo vệ thôn lạc ngăn trở ở bên ngoài, vô pháp đi vào, trước mắt xem ra hắn chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Hắn là đồ đệ của Lưu Thương, nhất định phải chiến đấu tới cùng, không thể làm mất mặt sư phụ.

Ôn Húc chính là mỗi ngày chăm chỉ học tập võ thuật, tuy là không học hết, nhưng ít ra khi xuất sử tuyệt đối không phải là khoa tay mua chân, dù hắn tay không tất sắt, nhưng khí lực lại không nhỏ, nắm đấm huy ra đầy sinh lực, mỗi một đấm ở trên người địch nhân đều tạo thành thương tổn nghiêm trọng, binh lính Thần tộc muốn bắt hắn còn phải tốn một phen bản lĩnh.

Sớm biết Thần Chi thư mượn thai hài đồng xuất thế không có dễ bắt như vậy, Sóc Phương đề nghị: “Quân Hân khai triển thần thuật khiến gió tuyết tạm ngừng, hiệu lực chỉ có mười hai canh giờ, vì đề phòng vạn nhất, chúng ta vẫn là liên thủ bắt hắn, mau chóng hoàn thành mệnh lệnh quay về Thần giới, tránh Tuyết Hồ tộc trưởng tới làm hỏng việc.”

“Ta tán thành.” Thần Chu rút ra bội kiếm, “Cẩn thận một chút chớ đem người giết chết.”

Sóc Phương lấy ra đại đao, trong con ngươi cùng hiện lên tia sáng lãnh khốc.

“Ta đương nhiên sẽ không giết hắn, nhưng nếu là không cẩn thận chém đứt tay chân thì khó nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.