“Ta hiểu.”
Thần Chi thư đã tự mượn thai của Thuỷ Tĩnh mà xuất thế, đến bây giờ đã gần sáu năm, có lẽ tà tính đã bị áp chế bởi quy luật sinh hoạt thanh nhàn, cũng có lẽ tâm trí mỗi ngày đều là văn học võ luyện, tà khí tản ra trên người đứa bé này đã không còn nồng nặc bức người như lúc mới sinh ra nữa.
Nếu Ôn Húc đã ổn rồi, thì bây giờ Ôn Văn chỉ lo lắng một chuyện.
“Thần tộc sẽ không dễ dàng buông tha….” Giọng hắn vẫn duy trì hỏi: “Sắp tới ngươi ứng phó được không?”
“Ta xem y như chính hài tử của mình, Vương.” Lưu Thương thận trọng nói: “Ta dùng tính mạng của mình để bảo hộ y chu toàn, cũng giống như ngươi dùng tính mạng của bản thân để bảo hộ Tĩnh Nhi.”
Ôn Văn buông được lo lắng, cười nói: “Có những lời này của ngươi là đủ rồi.”
Ôn Húc nghe không hiểu cuộc nói chuyện của bọn họ, Thần tộc? Vận mệnh? Dùng tính mạng bảo hộ? Hình như Lưu Thương có điều gì đó giấu mình, y không thích việc mình chẳng hay biết gì, liền đợi đến đêm, khi cùng Lưu Thương một chỗ hỏi rõ chân tướng.
“Sư phụ,Vương cùng Tĩnh Nhi là người gì vậy?”
Lưu Thương cởi áo ngoài, động tác liền ngừng lại, một lúc lâu mới hiểu được ý của y.
Vốn Lưu Thương muốn nói bọn họ là phụ mẫu của y, nhưng hắn cũng không xác định được cậu bé có thích tin tức này không, đã là phụ mẫu tại sao lại không quan tâm y, không đoái hoài gì suốt sáu năm, để y sinh sống tại nơi núi tuyết có hoàn cảnh sinh hoạt gian khổ? Lưu Thương không muốn đưa tới sự hiểu lầm với cậu bé, thế là chỉ có thể đổi lời.
“Bọn họ cùng ngươi……là họ hàng xa.”
Cậu bé ngồi ở mép giường, hai chân nhỏ ở giữa không trung đung đưa, một đôi mắt hắc bạch phân minh nghi ngờ nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lưu Thương.
“Họ hàng xa?”
Cái danh từ này đối với cậu bé mà nói rất xa lạ, cho tới nay, người thân cận với y chỉ có sư phụ, y không hy vọng xuất hiện thêm những người không liên quan khác, làm lí do tới thay thế sư phụ.
“Chính là người thân có quan hệ huyết thống với ngươi, so với ta mà nói còn thân hơn.” Ánh mắt Lưu Thương dịu dàng chăm chú nhìn cậu bé: “Bọn họ là có nguyên nhân nên mới không có khả năng cùng ngươi sống chung, nên đem ngươi giao phó cho ta, nếu như ngươi muốn trở về với bọn họ, thì nói…..”
Cậu bé nghe vậy liền kinh hoảng, lắc đầu, nắm chặt tay Lưu Thương: “Húc Nhi không muốn cùng sư phụ tách ra!”
Trên tay truyền tới lực đạo làm Lưu Thương kinh ngạc, đứa nhỏ này nguyên lai khí lực cũng không nhỏ?
“Chỉ cần Húc Nhi nguyện ý ở lại bên cạnh sư phụ, sư phụ cũng sẽ không rời khỏi ngươi.” Lưu Thương hứa hẹn.
Cậu bé như vẫn còn kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ), “Thực sự?”
“Sư phụ khi nào gạt ngươi chưa?” Lưu Thương cúi người giúp y cời áo ngoài cùng giày, tâm tình tốt mà dỗ dành: “Đêm đã khuya, nên đi ngủ rồi.”
Cậu bé nằm ở phía trong giường, khi Lưu Thương cũng lên giường nằm xuống thì liền hướng hắn dựa vào, Lưu Thương như thường ngày kéo chăn đắp lên cho hai người, nhẹ nhàng ôm cậu bé.
“Mau ngủ đi.”
Giọng nói trầm thấp, nhu hoà truyền tới như có ma lực khiến giấc ngủ an ổn, trầm tĩnh. Cậu bé cảm thấy vô cùng yên lòng, chỉ cần có người này bên cạnh, tim y tựa như bầu trời quang đãng, biển khơi gió êm sóng lặng, đều giống nhau: yên tĩnh, bình thản.
“Sư phụ…”
“Ân?”
“Húc Nhi cả đời cũng không cùng người tách ra!”
Lưu Thương trước sau như một, đối với biểu lộ của y chỉ là nhàn nhạt cười, lời hài tử, hắn chưa từng cho là thật, luôn cho là Ôn Húc tâm mang nặng ỷ lại, khuyết thiếu cảm giác an toàn, chờ y trưởng thành, hiểu chuyện, liền rời đi hắn, rời đi núi tuyết – nơi chim không đẻ trứng này, đến nơi khác thành gia lập thất, trải qua cuộc sống của mình.
Lưu Thương thật sự cho là như vậy.
=3=
“Tiểu Húc, tiểu Húc, đến cùng tiểu Tĩnh chơi có được hay không a?”
Ôn Húc đang chuyên tâm đứng tấn, quay lại nhìn khuôn mặt tròn bất ngờ xuất hiện trước mắt, cau mày: “Ta không rãnh.”
Võ thuật của y vẫn còn yếu, nhưng đã có tiến bộ không ít, nếu không chăm chỉ luyện tập, đem căn bản luyện vững chắc, Lưu Thương sẽ không dạy y tiến hơn một bước của võ thuật, y khát vọng có thể đuổi theo bước chân của Lưu Thương, trờ thành Hồ yêu ngang hắn hoặc so với hắn còn lợi hại hơn, mục tiêu của y là trở nên hùng mạnh, không tranh thủ thời gian khổ luyện là không được.
Tiểu hồ thất vọng rũ đầu, nhưng ngay sau đó lại lên tinh thần.
“Tiểu Húc đang luyện tấn sao?” Mắt to hứng thú bừng bừng nhìn tư thế thú vị của cậu bé: “Tiểu Tĩnh cũng từng luyện qua đứng tấn đó, nhưng sư phụ chỉ để tiểu Tĩnh đứng tấn nửa canh giờ đã nói sau này không cần luyện nữa.”
Cậu bé vốn không muốn phản ứng nó, nhưng lại bị tên này khơi lên lòng hiếu kỳ, nhịn không được hỏi: “Tại sao?”
Hài tử ngây thơ đương nhiên trả lời: “Bởi vì sư phụ nói chân tiểu Tĩnh quá ngắn~~~.” (*ngất* chân quá ngắn nên đứng tấn cũng giống như ngồi chồm hõm =)) )