Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 6: Chương 6




Cậu bé nhịn không được đưa mắt dời về phía cặp tiểu chân ngắn kia, trong lòng tán thành nhận định của Ôn Văn.

Tiểu hồ lại chỉ vào chân Ôn Húc khó hiểu nói: “Nhưng là chân ngươi so với tiểu Tĩnh đều ngắn, sao cũng có thể đứng tấn a.”

Cậu bé nhất thời thở phì phò khuôn mặt đỏ lên: “Chân ta chỗ nào so với chân ngươi đều ngắn!”

Ai ngờ tiểu hồ lại nghiêm túc tiếp tục nói: “Ngươi với tiểu Tĩnh đều lùn lùn, đương nhiên chân ngắn.” Nói xong tay nhỏ còn vươn ra, ra hiệu chênh lệch chiều cao của hai người, “Không tin. ngươi xem, kém nhiều như vậy nha.”

“Ta đứng tấn tất nhiên so với ngươi thấp hơn, đứng thẳng nhất định cao hơn so với ngươi.”

Cậu bé ngẩng đầu, ưỡn ngực tịnh khởi hai chân cố gắng đứng nghiêm, tiếc là thua kém chiều cao tiểu hồ quá rõ ràng, ngay cả hắn cũng không cách nào lừa mình dối người.

“Xem đi, Tiểu Húc quả nhiên so với Tiểu Tĩnh thấp hơn.” Tiểu hồ vui vẻ nói: “Sư phụ nói qua chân ngắn không cần đứng tấn, cho nên tiểu Húc có thể bồi tiểu Tĩnh chơi nga.”

Đây quả là sấm sét giữa trời quang, Ôn Húc đời này lần đầu đụng phải đả kích lòng tự tin nghiêm trọng như vậy, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn chịu thua, chỉ vì trong lòng còn ôm một chút hy vọng.

“Ta còn chưa đến tuổi trưởng thành, còn phải cố gắng rèn luyện sẽ trở nên cao lớn cường tráng, ngươi chờ coi!”

Ôn Húc đem chuyện bản thân so với tiểu hồ thấp hơn xem là chuyện khuất nhục lớn nhất trên đời này, đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận vóc dáng tiểu hồ tròn tròn kia suốt ngày chỉ biết ăn, ngủ là thân nhân của hắn.

Từ nay về sau ngoại trừ Lưu Thương ra, tiểu hồ sẽ trở thành mục tiêu rèn luyện mới của hắn, đặc biệt là khi tiểu hồ rời khỏi đại núi tuyết, lưu lại một câu vô tâm, câu nói trở thành đỉnh nhọn đâm vào lòng Ôn Húc.

“Tiểu Tĩnh chờ ngươi cao lớn cường tráng nga.” Tiểu hồ phất tay nói như thế lúc ly khai.

Này không phải là nhắc lại chuyện hắn so với tiểu hồ thấp hơn sao?

Ôn Húc mỗi bữa ăn bắt đầu ăn nhiều thêm một chén cơm, còn cầu Lưu Thương dạy hắn võ thuật có thể mau mau cao lớn cường tráng, Lưu Thương không biết chuyện, không chú ý tỏ ý: “Ngươi mới sáu tuổi, vốn là sẽ cao, không cần tái làm điều thừa công vô ích.”

Nhưng Ôn Húc cấp bách a, chờ thời điểm tiểu hồ quay lại đại núi tuyết, hắn thế nào cũng phải so với tiểu hồ cao hơn, bằng không mặt mũi liền mất hết, Lưu Thương sư phụ đã không giúp một tay, hắn liền tự mình nghĩ ra đủ loại biện pháp kỳ quái, từng cái thử nghiệm ở trên người mình, khiến cho Lưu Thương chú ý cùng hoài nghi.

“Ngươi gần đây ở ngoài chơi đùa dạng gì?”

Cậu bé chỉ lo cúi đầu xuống gẩy cơm, qua loa trả lời một câu: “Muốn cao lớn….”

Lưu Thương gần như không nghe thấy mà than nhẹ một tiếng, buông đũa, từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ để ở trước mặt hắn, trong miệng nhồi thức ăn cậu bé ngẩng mặt lên với nhãn thần dò hỏi: “Đây là đồ vật gì?”

“Thuốc này có thể cường thân kiện cốt, ăn một viên trước khi luyện công.” Lưu Thương kiên nhẫn giải thích: “Ngươi còn chưa tới tuổi chuyển cốt, trước chỉ có thể dùng kiện tỳ kích thích ăn uống, viên bổ khí kiện cốt là phương thức tốt, loại chuyện này không gấp được, phải dựa vào từng bước thì mới có khả năngthu được hiệu quả tốt.”

“Oh…” Thực sự không gấp được sao? Cậu bé có chút thất vọng, tay cầm lên bình thuốc nhỏ tinh xảo quan sát, “Sư phụ, ta thật có thể cao lớn sao?”

“Đương nhiên, Húc nhi của ta nhất định có thể vừa cao lớn lại cường tráng.”

Cậu bé khờ dại hỏi: “Có thể so với Tĩnh nhi còn cao hơn sao?”

Lưu Thương nhất thời phì cười, thương yêu mà khẽ vuốt đầu cậu bé, “Ngươi có thể so với sư phụ còn cao hơn nữa.”

Hai mắt đen bóng lập tức sáng lên: “Thật sao?”

“Thật, sư phụ cam đoan.”

Nụ cười Lưu Thương bao giờ cũng trong veo nhàn nhạt, lại có thể khắc sâu trong lòng cậu bé. Hắn có thể phân biệt ra được đâu là nụ cười yếu ớt vân đạm phong khinh hàm chứa ưu tư, hay qua có lệ? Lễ độ? Xa cách hoặc chân chính vui vẻ? Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấu lòng người nam nhân như băng như tuyết, không muốn cho ai biết này.

Hắn thích Lưu Thương, từ trong bụng mẹ ra, lần đầu tiên nhìn thấy, hắn đã quyết định phải có được người nam nhân này một đời.

Giữa quá trình trưởng thành, Ôn Húc ngoại trừ tăng gấp đôi học tập tri thức, là liều mạng học võ thuật cố gắng để cao lớn, ngoài ra, một điều làm hắn vạn phần lưu tâm, chuyện tình ái thuỷ chung chưa từng quên thúc giục hắn thời thời khắc khắc bên tai Lưu Thương nhắc nhở.

“Sư phụ, Húc nhi yêu ngươi, không được quên nga.”

Lưu Thương chưa từng đem những lời này để trong lòng, lời hài tử sao có thể cho là thật?

Nhưng khi Ôn Húc mỗi ngày một cao lớn, rồi đến năm hắn mười hai tuổi vẫn nhắc lại những lời này, Lưu Thương sinh lòng cảnh giới, không thể không có chút phòng bị.

“Đây là sư phụ vì ngươi xây một nhà nhỏ, từ bây giờ, nơi này chính là nhà của ngươi.”

Nhà gỗ nhỏ một nóc là đặc sắc của thôn lạc Tuyết Hồ, mỗi một nhà gỗ nhỏ của một người đều không cùng phong cách, Ôn Húc là đồ đệ của hắn, Lưu Thương liền tự tay vì hắn xây toà nhà nhỏ, để bày tỏ tấm lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.