Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 5: Chương 5




Tiểu hồ thực hưng phấn: “Sư phụ đánh phôi điểu nhân!”

“Còn nói!” Sóc Phương nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên, hận không thể chặn lại cái miệng nhỏ nhắn làm người ta tức chết kia.

“Sóc Phương, đem người bắt được giữ chắc, đừng buông lỏng tay .” Thần Chu đè nén nội tâm hoảng loạn, lãnh tĩnh uy hiếp: “Chúng ta đã bắt được tiểu hồ ly, có dự định gì, trong lòng hai vị nhất định vô cùng rõ ràng, nếu muốn chúng ta thả nó, phải xem các ngươi có nguyện ý đem Thần Chi thư để đổi hay không.”

Ôn Văn điệu cười lạnh hơn: “Các ngươi lầm một chuyện!”

“Cái gì?”

“Ta là tới đánh người, không phải là tới cứu người.”

Thần Chu nhất thời căng thẳng: “Ngươi… Ngươi mặc kệ nó sống chết sao?”

“Các ngươi không nên hạ thủ.” Lưu Thương lạnh lùng nói: “Chỉ cần Tĩnh Nhi có một chút tổn thương, ta sẽ khiến các ngươi không về được Thiên giới, trừ khi ngươi buông hắn ra, các ngươi không có có lựa chọn thứ hai.”

Lưu Thương nói không sai, thực lực hai bên chênh lệch, không nói đến cánh tay trái bị phế của Hồ Vương sáu năm trước đã khỏi bệnh, chỉ là đối mặt với Tuyết Hồ tộc trưởng bọn họ đã chiếm không được ưu thế, dù có liên thủ đối phó một người là Lưu Thương cũng đã là một phen khổ chiến, nguyên nhân là do hôm nay bọn họ ngẫu nhiên bắt được tiểu hồ ly, chưa hề chuẩn bị kế sách vẹn toàn càng không có kế hoạch trước, cho dù có thoát khỏi tình cảnh này cũng không đợi được chi viện, dưới tình huống này mà liều lĩnh tấn công đúng là không khôn ngoan.

Nếu nói tới xung động, hiếu chiến, lúc nào cũng vì cái trước mắt của Sóc Phương, tại trận chiến sáu năm trước hắn đã học được cái gì, đó nhất định là mưu kế cùng kiên nhẫn.

“Muốn ta thả tiểu hồ ly, có thể, nhưng các ngươi cam đoan không làm khó dễ ta cùng Thần Chu?”

Ngay cả Thần Chu đối lời hắn nói cũng cảm thấy kinh ngạc: “Sóc Phương, ngươi đây là…..”

Sóc Phương không để ý tới hắn, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Ôn Văn chờ đợi câu trả lời.

“Nếu tiểu tử kia không chỗ nào bị thương, ta tất nhiên để cho các ngươi tự do rời đi.” Ôn Văn công bằng nói: “Lấy danh dự Vương của Hồ tộc cam đoan.”

Ôn Văn luôn luôn giữ lời, điểm này tuyệt đối tin được, Sóc Phương cùng Thần Chu liếc mắt, tiếp theo chậm rãi thả tiểu hồ xuống, hai chân tiểu tử kia vừa rơi xuống đất lập tức chạy nhanh đến chỗ Ôn Văn, nhào vào lòng ngực hắn chờ mong.

“Sư phụ….”

Ôn Văn xiết chặt người yêu nhỏ, một câu trách cứ cũng nói không nên lời, chỉ nhẹ giọng nói: “Không có việc gì là tốt rồi.” Hắn ngước mắt nhìn Sóc Phương và Thần Chu, lặng yên trong chốc lát, nghiêng người nhường đường.

“Các ngươi đi đi.”

Hồ Vương quả thật nói là giữ lời, Sóc Phương cùng Thần Chu lập tức bước nhanh rời đi, hai người không quay đầu lại, sử dụng tốc độ nhanh nhất bay trở về Thiên giới.

Biết rõ Thần tộc sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng Ôn Văn phải hết lòng tuân thủ lời hứa mặc cho bọn họ rời đi.

“Lựa chọn hôm nay của ta là đúng hay sai?”

Lưu Thương đối chuyện này cũng không bày tỏ ý kiến, thần tình lạnh nhạt nói: “Giờ ngọ đã đến, mời theo ta quay về trong thôn dùng bữa, Vương, trù phòng hôm nay đặc biệt chuẩn bị vài món ăn mới mời người thưởng thức.”

Vừa nhắc tới ăn, tiểu hồ liền lộ ra bộ dáng tham ăn, Ôn Văn bật cười, dắt tay tiểu hồ: “Chúng ta trở về thôi.”

Ôn Húc chưa thấy qua một đứa nhỏ thấp bé nhưng lại có sức ăn như người lớn, cơ hồ đem cả bàn đồ ăn càng quét mới vỗ vỗ cái bụng no tròn, hơn nữa sau khi ăn no chuyện cần làm sau đó lại là ngủ trưa.

Tên này là hồ ly, không phải heo?

Đối với Ôn Húc ngủ trưa là lãng phí thời gian, hắn cũng không nhàn nhã như thế, Lưu Thương luôn quan sát tiến độ học tập của hắn, không cho hắn lười biếng, hắn sợ Lưu Thương tức giận hiển nhiên cũng không dám qua loa, tự động đem bảng chữ mẫu luyện tập hôm nay cho Lưu Thương xem qua, Ôn Văn một bên thấy được, cầm bảng chữ mẫu qua, kiểm tra từng trang một.

“Viết tốt lắm!” Hắn tán thưởng nói: “Ngươi đem nó dạy rất khá, như thế ta an tâm.”

Hài tử tuổi nhỏ như Ôn Húc đều không có kiên nhẫn cùng tự tin, hắn lại có thể chịu học chữ tập võ, mỗi ngày không ngừng thực hiện quá trình đơn điệu này, mỗi một việc Lưu Thương dạy hắn đều lưu ý ghi nhớ, hắn muốn thành nam nhân có khả năng kề vai đứng chung một chỗ cùng Lưu Thương, mà không phải vĩnh viễn nhìn theo bóng lưng của hắn, khổ cực đuổi theo cước bộ của hắn.

“Húc Nhi rất thông minh, nhu thuận, hiểu chuyện, so với hài tử cùng lứa sớm thành thục, ta bất quá chỉ làm tròn trách nhiệm của một sư phụ, dẫn dắt hắn theo đúng hướng, còn lại là dựa vào Húc Nhi và thiên tư bẩm sinh.”

‘Thiên tư’ của Ôn Húc cùng người khác bất đồng, Ôn Văn lo lắng cho hắn tự nhiên cũng nhiều hơn so với những đứa con khác, chẳng qua bản thân người đó không biết thân phận mình đặc thù, đương nhiên không hiểu được phải tránh né nguy hiểm.

Tầm mắt Ôn Văn rơi vào trên người cậu bé đang dính chặt Lưu Thương: “Ngươi nói cho nó biết chưa?”

“Húc Nhi niên kỉ còn nhỏ, ta đợi nó lớn một chút rồi hãy nói.”

“Cũng tốt, chờ hắn trưởng thành ngươi lại chọn một thời điểm thích hợp nói cho hắn biết, đến lúc đó…. để hắn chọn lựa vận mệnh của mình, nhưng điều kiện tiên quyết là, bất luận hắn muốn làm gì cũng tuyệt đối không được ảnh hưởng đến Tĩnh Nhi.” (ghét mấy thằng công vậy lắm nha, thật vô tình muốn chết TT .TT)

————————————————-

Lời của tác giả:

Mấy ngày nay lượng quà tặng so với ba tháng trước còn nhiều hơn a, hãn!

Thật lâu thùng quà chưa từng đầy như vậy!

Cảm tạ mọi người tặng lễ vật nga. ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.