line323
“Làm sao đây? Tiểu Tĩnh lạc đường….”
Gió vù vù thổi, tuyết không dứt dưới đất, người bình thường lạc đường trong tuyết không khỏi hoang mang rối loạn, lúng túng, vội vã tìm phương hướng chính xác, mù quáng mà đi về phía trước. Nhưng mà tiểu hồ không phải là người bình thường, dù sao thì cậu cũng là mẫu thân bảo bối của thiếu gia Ôn gia, loại tình huống kì quái nào mà không gặp qua? Ở trong tuyết lạc đường căn bản không tính là gì.
“A, là thỏ con.”
Giữa trời đông lạnh giá rét, lại có một tiểu bạch thỏ nhảy ra, làm tiểu hồ vừa mừng vừa sợ, đem tất cả mọi chuyện ném ra sau đầu, phi thường cao hứng triển khai đôi chân ngắn ngủn.
“Ngươi ở yên đó nha, tiểu bạch thỏ?” Tiểu hồ vừa chạy vừa gọi: “Cùng Tiểu Tĩnh làm bằng hữu đi?”
Sống trong núi tuyết nên thỏ rừng không có đuôi, lỗ tai so với thỏ con thì ngắn hơn, nhưng hình thể ngược lại lớn một chút, một mạch nhảy nhảy đã theo hướng đông đại tuyết lĩnh mà chạy, tiểu hồ hiển nhiên cũng đuổi theo tiểu bạch thỏ chạy tới một sườn núi không xa phía đông của địa nhiệt cốc, nơi này gió tuyết nhỏ, có tuyết động lại, tuỳ ý đều có thể thấy từng mản dài rêu xanh cùng bùn đất lộ ra.
Tiểu bạch thỏ chạy trốn, thoáng cái đã không thấy tung tích, tiểu hồ mất dấu nhưng vẫn không buông tha, tỉ mỉ tìm hang thỏ ở xung quanh, hồn nhiên không biết bản thân đã nhẹ nhàng tới gần nguy hiểm. Mãi khi cổ áo phía sau bị tóm lấy mới sợ đến oa oa kêu to, lung tung đá chân, vung vẫy quả đấm nhỏ.
“Xem ta bắt được cái gì đây?” Sóc Phương một tay giơ tiểu hồ lên, khoé môi mang lãnh tiếu: “Thật là oan gia ngõ hẹp nha tiểu hồ ly, thật đúng lúc, chúng ta một lần tính hết món nợ sáu năm trước luôn đi.”
Tiểu hồ nhận ra Sóc Phương, hốt hoảng nhất thời chuyển thành tức giận: “Phôi điểu nhân, mau thả Tiểu Tĩnh ra!”
“Có bản lĩnh thì tự mình giãy thoát đi, chấp ngươi thi triển yêu thuật hay kiếm pháp xảo quyệt ta toàn bộ theo hầu, lần trước thua trận, lúc này phải đòi lại cả vốn lẫn lời.”
Lần đó giao thủ cùng Sóc Phương đúng là Thuỷ Tĩnh, xuất ra kiếm pháp tuyệt diệu cũng là Thuỷ Tĩnh, nhưng Thuỷ Tĩnh hôm nay đã không giống Thuỷ Tĩnh trước kia, mà đã trở thành một tiểu hồ ly đơn thuần, thật thà, như thế nào có khả năng tự mình thoát khỏi đây?
“Sóc Phương, rời khỏi đại tuyết lĩnh rồi hãy nói, Hồ Vương cùng Tuyết Hồ tộc trưởng nếu đuổi theo thì chúng ta phiền toái lớn.” Thần Chu ở một bên nhắc nhở: “Tuyết Hồ tộc trưởng vẫn luôn lưu ý động tĩnh của chúng ta, lần này tiểu hồ ly lạc đường, hắn sẽ tìm tới chúng ta đầu tiên.”
“Ngươi nói đúng, chúng ta cần rời khỏi nơi này trước.” Sóc Phương cũng không quên Ôn Văn cùng Lưu Thương liên thủ có bao nhiêu lợi hại, hai con Cửu Vĩ Hồ đó, đã từng làm binh tướng Thần tộc thương vong nghiêm trọng, Sóc Phương một chút cũng không muốn theo chân bọn chúng giao thủ.
Thần Chu lệnh cho bọn thuộc hạ đi theo hướng bên kia, mong có thể dẫn dắt lực chú ý của Hồ Vương cùng Tuyết Hồ tộc trưởng, còn bản thân hắn cùng Sóc Phương theo đường tắt nhỏ sau núi tuyết xuống núi, bay giữa gió tuyết khiến đôi cánh dễ bị thụ thương, bọn họ trước hết phải xuống núi mới có thể sử dụng cánh bay về Thiên Giới.
Tiểu hồ bị Sóc Phương xách ở trên tay, một khắc cũng chưa từng buông tha giãy dụa, tiểu tử tức giận khuôn mặt tròn tròn đỏ lên, giọng mắng chửi non nớt: “Phôi điểu nhân, khi dễ Tiểu Tĩnh, đúng là không bằng bánh bao nhân thịt.”
Sóc Phương vốn định mặc kệ cho tiểu hồ giãy dụa, gào thét, bây giờ không khỏi có chút chần chừ.
“Không bằng bánh bao nhân thịt?” Kia, bánh bao sao?
Thần Chu cẩn thận suy nghĩ một chút, tỉnh ngộ nói: “Nó nói ngươi chỉ được cái mã ngoài.”
Sóc Phương chưa từng nghe người nào dùng đồ ăn để mắng chửi, phút chốc cảm thấy mới mẻ: “Nguyên lai ngươi cũng biết mắng chửi người ha, chỉ được mã ngoài hử?”
Tiểu hồ không cam chịu yếu thế liền mắng: “Kì lân đỉnh trong hoàn dương yến.“
Vẻ mặt Sóc Phương mờ mịt: “Hoàn dương yến là thứ gì?”
Thần Chu thiếu chút nữa là sặc cười, khẩn trương ho khan che giấu, nhìn sắc mặt đồng bạn, cẩn thận nói: “Kì lân đỉnh chính là tên một món ăn trong hoàn dương yến, dùng đầu dê mà nấu thành.”
Sóc Phương trừng mắt tiểu hồ, “Ngươi lại còn nói ta không có não?!”
Không có đầu tự nhiên không có suy nghĩ, tính tình Sóc Phương vốn nóng nảy bị kích thích một tí liền khơi mào lửa giận, cơn tức đối tiểu hồ càng sâu, ngón tay nhỏ chỉ mũi hắn, thở phì phò la hét: “Đào cẩu oạt kê!” (Tránh chó trộm gà: chỉ những hành động thấp hèn)
Câu này Tiểu Tĩnh nghe hiểu, không nhịn được nổi trận lôi đình: “Là đảo cẩu oạt kê*!” Sóc Phương chỉ cần nghĩ đến trước đây bản thân mình ngay cả một thành ngữ đều có thể ngu ngốc nhớ lầm thì liền đen mặt: “Ngươi chế nhạo ta là đồ vô dụng? Khá lắm, nếu ta không dạy ngươi một bài học thì ngươi không biết tốt xấu, chức thống lĩnh thuộc cấp Thần tộc tháng tới liền đổi người tới làm.” (*cẩu gốm kê sành = có tiếng mà không có miếng)
Thần Chu thấy vậy vội vàng trấn an: “Đừng kích động a, Sóc Phương, hà tất cùng người kém hiểu biết tranh chấp.”
“Đúng vậy, hà tất gì cùng hắn tranh chấp.” Ôn Văn bất ngờ xuất hiện, ngăn trở đường đi của bọn họ, khoé miệng hàm chứa ý cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng băng lãnh: “Tiểu hài tử ăn ngay nói thật, cũng không sai, các ngươi nói đúng không?”
Sóc Phương và Thần Chu không hẹn mà trong lòng cùng giật mình, quay đầu nhìn về phía lối vào lúc nãy, quả nhiên là thân ảnh phiêu dật tuyệt trần của Lưu Thương chắn giữa đường núi, lần này bọn họ tiến thoái lưỡng nan rồi.
line323